Hai đại boss đem về mấy món rất gợi lòng hứng thú của mọi người. Có thể la bàn là của thí sinh, tựa hồ vẫn còn dùng được. "Có điều bây giờ đang ở trên đảo hoang, đông tây nam bắc giờ chả có ý nghĩa gì." Có thí sinh thở dài. "Sao không có ý nghĩa hả? Đề bài cuối cùng không phải kêu chúng ta đưa các thuyền viên về lại địa điểm xuất phát sao?" Bạn học Địch Lê thờ phụng sinh tồn thì phải hợp lí, hơn nữa còn có bệnh hamster (*), cái gì giữ được đều phải giữ, phòng hờ cho bất kì tình huống nào, "La bàn mà còn vô dụng, vậy chẳng lẽ tính trở về địa điểm xuất phát bằng cách dựa vào cậu bấm độn càn khôn à?" (*)Hamster có thói quen giấu đồ ăn trong túi má. Cậu nổi đóa một hồi lại cảm thấy không đúng, bổ sung nói: "...... Không phải tôi đang giận cậu hay gì đâu." Thí sinh nọ: "Tôi nói chỉ là tạm thời, tạm thời bây giờ chắc chắn không dùng dược, cũng chẳng có chuyện ngày mai chúng ta sẽ trở về địa điểm xuất phát ngay mà." Mọi người không phản bác lại. Lời này quả không sai, theo quy định của đề bài, thời kỳ đóng băng còn những mười ngày, bọn họ còn phải chịu đựng ở đây thật lâu. Nghĩ đến chuyện này, cảm xúc mọi người lại tụt dốc không phanh. Nhưng mà bọn họ rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cũng nhờ vào hai chùm tóc đuôi ngựa kia. Mọi người tò mò vây quanh nhìn chằm chằm hai cái Tua Tua siêu to kia, hỏi: "Cái này..... mang về làm gì vậy?" Địch Lê chơi không ít game, đưa ra đánh giá: "Xúc tu của phó bản boss, có giá trị qua cửa à? Hay giá trị điều thuốc?" Tần Cứu đang lựa nhặt bên hai bó củi, xách theo hai thanh gỗ dài nhọn đi đến, như phường giang hồ bất lương mà nói: "Giá trị hải sản." "???" Mọi người phần phật thối lui. Bọn họ còn nhớ rõ cái cách mà con quái vật kia bám trên nóc hang đá phát ra tiếng trầm trầm một tiếng trước. Muốn hù chết ai nữa hả?! Phản ứng của họ cũng không ngoài ý muốn, lông mày Tần Cứu cũng chẳng buồn lay động. Anh dùng thanh gỗ xiên Tua Tua, lưu loát đặt trên cái giá nướng. Ngọn lửa vùn vụt quấn quanh xúc tu. Trong hang dần dần vang lên tiếng tí tách, âm thanh đơn điệu, vô cùng mê người..... Ý chí mọi người từ trước đến giờ chưa từng trải nghiệm qua điều này. . Du Hoặc chỉ mới vừa ăn một bữa cơm xoàng ở chỗ giám thị, cũng không đói lắm. Huống hồ lần này hắn còn mang theo thịt bò đóng hộp với mì ăn liền, tuy rằng kém hơn 922 làm, nhưng vẫn còn có thể ăn được. Cho nên lúc Tần Cứu xách râu mực đi nướng, hắn hoàn toàn không dao động. Đối với việc nướng xúc tu, hắn càng muốn xem thử chừng nào hệ thống hết nghẹn, mở miệng phán vi phạm quy chế đây. Âm thanh tí tách bay thẳng vào lỗ tai Du Hoặc. Hắn cau mày liếc Tần Cứu một cái rồi đi ra ngoài hang, tay đút túi nhìn bức tường điểm số. Theo lí mà nói, cái thứ kia được hệ thống phái đến xử bọn họ, cũng được coi như là một bộ phận của hệ thống nhỉ? Thân là bộ phận dưới trướng hệ thống mà lại bị bọn họ, à không, bị người nào đó nhặt về đem nướng BBQ, hệ thống chịu được sao? Nhìn biểu hiện trước đó, hẳn là..... con bạch tuộc cần phải được cuộn lại. Du Hoặc: "......." Hắn thấy bức tường điểm số chẳng có đủ xa, vẫn có thể thấy bóng dáng Tần Cứu lấp ló. Hắn im lặng một lát, lại chủ động đi ra ngoài hang. Ở góc độ này, giám thị bị giáng xuống không làm nhân sự nào đó bị chặn kín mít, ngay cả một cọng tóc cũng không thấy. Ngoài hang gió biển rít gào, tát bang bang vào mặt. Nếu không có chuyện gì, những người khác sẽ không đứng đây làm chi, đặc biệt là buổi tối. Thế nên chỉ có mỗi Du Hoặc một mình ở đó với con thỏ đóng băng chết ở đối diện mũi chân. Hắn khom nửa người xuống, rũ mắt trông con thỏ. Con thỏ im lặng nổi chiến tranh ngầm với hắn. Tần Cứu có nói, thật ra thì hệ thống trong phòng thi không có chỗ nào là không có nó, nó cũng chẳng chỉ dựa vào mỗi con chim, hay một con thỏ tới đây trông ngóng. Thế thì, những thứ là mắt, là tai được đặt ở đâu nhỉ? Đến tột cùng nó ra làm sao...... mùi hương con mực bay ra. Du Hoặc: "......." . Tần Cứu quỳ một chân bên cạnh đống lửa, câu được câu chăng mà quay nhánh gỗ. Tua Tua rốt cuộc đã đổi màu giữa tiếng lửa nướng tí tách, có chỗ bóng mịn lóa mắt, có chỗ thì ngập tràn màu vàng nâu khô nóng. Mùi hương thẩm thấu của nướng BBQ quá mạnh mẽ, rất nhanh đã lan tỏa khắp hang đá, đánh vỡ ý chí của một bộ phận thí sinh. Thứ nhất là đói lắm luôn nè...... Thứ hai là họ đã quên mất bộ dáng của quái vật kia rồi, cái thứ trước mắt này chỉ có thể là râu mực thôi! Có mấy thí sinh lần lượt cọ cọ bước qua. Nối đuôi theo là mấy người nhóm thuyền viên. Cuối cùng ngay cả thuyền trưởng hôn mê không tỉnh cũng bò tới...... Sự thật chứng minh, đói lâu thì dạ dày sẽ teo lại, nhưng nó cũng chả hề hấn gì với lạc thú muốn no bể bụng của bọn họ. Trong hang động tràn ngập không khí vui thích buông thả. . Du Hoặc đối chọi cùng món đồ ăn xấu xí đó nửa giờ liền thì đã ngã sóng soài ngay cửa hang luôn. Ngay khi hắn chuẩn bị đứng lên, con thỏ chết im hơi lặng tiếng bấy lâu mở miệng: "Đã qua nhiều ngày, nhóm thuyền viên mới có thể cảm nhận được cảm giác ăn no nê là thế nào, đạt được điều kiện khen thưởng." "Vốn đặt ra 15 ngày sau sẽ tiến vào thời kỳ băng tan trước tiên gần hai tuần, hiện sửa lại hai ngày sau, xin toàn bộ thí sinh nắm chắc cơ hội, đưa thuyền viên của thuyền buôn trở về địa điểm xuất phát." "Chú ý: Thời kỳ băng tan chỉ có một lần, lỡ mất xin tự gánh lấy hậu quả." "Bên cạnh đó, tổ thí sinh này được khen thưởng thêm 6 điểm." Điểm trên tường, Tần Cứu, Du Hoặc như cá chép vượt thác, từ 14,25 lên thẳng tới 20,25. Trần Phi, Hoàng Thụy quay về với hạng nhất từ dưới đếm lên. Hai người bị sốc tại chỗ. Du Hoặc nhíu mày nhìn chằm chằm con thỏ. Nhưng nó vừa báo khen thưởng xong thì chết tiếp, không rên nửa lời nào nữa. Chuyện này khác xa với suy nghĩ của hắn. Trước mắt từ đâu chui ra một bóng ma Tần Cứu đi tới: "Tay nghề nướng BBQ của tôi kém đến vậy à? Thế là cậu thà ngồi xổm ở đây 32 phút cũng không muốn vào hang luôn?" Trong lòng Du Hoặc nói thì tệ đến nỗi tôi mới đi ra ấy chứ? "Hay là cậu có hứng thú với việc nướng con thỏ này hơn nướng con mực à?" "......" Con thỏ chết này có chỗ nào tốt hơn con mực giả kia? Tần Cứu bỗng nhiên vươn tay tới: "Đứng lên được không? Tôi có thể cho cậu mượn một tay." Du Hoặc không đứng dậy, hắn nhìn bàn tay khô ráo của Tần Cứu, chợt hỏi: "Nếu nướng thật thì có vi phạm quy chế không?" Tần Cứu: "......." Có tính không? Quý ngài 001 không biết, nhưng anh không ngại nói thử thì thử. . Năm phút sau, thuyền trắng chỗ giám thị nhận được hai đơn báo cáo vi phạm quy định. Tên quen, người cũng quen luôn. 922: "......" 154: "......" 078: "...... Bây giờ xin chuyển tổ còn kịp không?" (*)Ở đây tác giả chơi chữ: Địch Lê hú hồn chửi thề chữ 肏 (đệt) với cách nói /cào/ giống với chữ 草 (cỏ) phiên âm /cǎo/. Trước đó ẻm còn bảo đi đào gì đó nên xuống dưới Tần Cứu hỏi đào cỏ gì ở đây. Lúc này để theo chủ nghĩa thuần Việt nếu có thể của mình, mình dùng một cụm từ chửi thề chơi chữ khác đến từ Việt Nam cũng có hơi hướm thiên nhiên (CLGT) để thay thế cho cuộc đối thoại mà vẫn giữ nguyên ý nghĩa gốc của nó nhé. (Bản dịch của ê-đít-tơ, nhà Quăn-đơ-lan <ao-ờ ciu-te hôm>) Edit by Ngẩn
"Em may búp bê, anh nướng thịt thỏ." Minh hoạ: LOFTER @星子Dream星 hay @xingzidreamxing Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!