Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đường Ninh hôn vành tai Mặc Đình, cả người như bị ngọn lửa thiêu đốt, hai mắt mê ly, thì thầm bên tai Mặc Đình: "Em muốn anh..."
Hai mắt Mặc Đình đỏ lên, đứng dậy rời đi một lát, lấy bao cao su từ trong ngăn kéo ra, mặc áo chống đạn cho mình, quan tâm cho Đường Ninh sự bảo vệ tốt nhất, bởi vì anh biết, Đường Ninh đang trong thời kỳ thăng tiến, không thể có con, có điều vì sao trong phòng ngủ của bọn họ lại có vật như vậy, điều này khiến vẻ mặt Đường Ninh hơi khác thường.
Mặc Đình trở lại bên người Đường Ninh, nhìn chăm chú vào cặp mắt của cô, phát hiện ánh mắt của cô lạnh đi, biết có khả năng cô hiểu lầm, lúc này mới giải thích: "Chúng ta là vợ chồng, đi đến đâu, anh cũng sẽ sai người chuẩn bị, không phải là bởi vì muốn làm gì với người khác, anh... luôn chờ đợi em."
"Anh... Chưa từng làm với người khác, chỉ có lần vào đêm tân hôn với em..."
Đường Ninh nghe xong, quả nhiên con ngươi lại phát sáng, hôn hầu kết của Mặc Đình: "Thật xin lỗi..."
"Sẽ hơi đau đấy." Mặc Đình cố gắng nhẫn nại, đồng thời dịu dàng nhắc nhở cô.
Đường Ninh không dám cúi đầu nhìn nơi khiến cô thẹn thùng kia, chỉ kiên định gật đầu: "Dù sao... cũng đã đau một lần."
Mặc Đình ôm quanh bờ vai của cô, vô cùng săn sóc đến cảm nhận của cô, vừa hôn ngũ quan yêu kiều của cô, vừa chiếm hữu cô từng bước một, mãi đến khi... Tiến vào chỗ sâu.
Trên thế gian, chuyện tốt đẹp nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, có thể có cảm giác linh hồn hòa thành một thể khi giao hòa với nhau. Mặc Đình nhìn Đường Ninh, nhìn đau đớn của cô dần tản đi, sau đó, mới bắt đầu chậm rãi cử động, bởi vì anh muốn cho cô lần đầu tiên tốt đẹp nhất, cả đời nhớ kỹ thời khắc này...
Lần này, bọn họ hoàn toàn thuộc về nhau...
Ngoài cửa sổ, mặt trăng lặng lẽ treo trên ngọn cây, mà trong phòng, vừa mới kết thúc một trận vận động khiến người ta tim đập đỏ mặt giữa hai người.
Trải qua thể lực của Mặc Đình áp chế, Đường Ninh mệt đến nỗi không mở nổi mắt, cả người bủn rủn mệt mỏi, ý thức nửa mê nửa tỉnh, sau đó cảm giác được có người, thay cô lau chùi cơ thể dinh dính, mặc áo ngủ chỉnh tề, rồi dịu dàng hôn lên trán cô, đồng thời bảo cô nghỉ ngơi cho tốt.
Sự dâng hiến này, cô không hề hối hận, bởi vì cô biết, tất cả đều đáng giá, khi đang ngủ say, mười ngón của vợ chồng hai người đan xen, Mặc Đình ôm Đường Ninh, yêu thương hôn trán cô.
"Mặc phu nhân, chào em."
Sáng sớm hôm sau, Đường Ninh tỉnh lại trong ngực Mặc Đình, nhìn thấy người đàn ông đã thuộc về cô, trên mặt của cô hiện lên nụ cười thỏa mãn, từ nay về sau, dù cho ngành giải trí có dơ bẩn ô uế, bên người cô cũng có chỗ dựa, trong lòng cũng có sự tin tưởng.
Có điều ấm áp như vậy, không duy trì được ba ngày như Mặc Đình nói, sáng sớm Lâm Vi gõ cửa phòng Đường Ninh, Minna Secret, mời tất cả mọi người của Thiên Nghệ, cùng ăn cơm trưa, đương nhiên Đường Ninh cũng phải có mặt.
Tạp chí Secret đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị, mà sự chuyên nghiệp của Đường Ninh không cho phép cô bị gắn mác như nổi đã kiêu vào trước đêm tạp chí được phát hành.
Có điều cô không ngờ, cuộc gặp mặt này, là Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu chuẩn bị tấn công cô.
Bởi vì Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu, lại tuyên bố đính hôn trước mặt mọi người trong bữa tiệc!
Hàn Vũ Phàm coi như khá đẹp trai, mà Mặc Vũ Nhu như chim non nép vào người, mười ngón tay của bọn họ nắm chặt, nhìn qua giống như Kim Đồng Ngọc Nữ.
Trong bữa tiệc ngoại trừ người của Thiên Nghệ ra, còn có mấy nhân viên cao cấp của Secret, bọn họ không biết quan hệ giữa ba người Đường Ninh và Hàn Vũ Phàm, đứng dậy nhiệt tình vỗ tay chúc mừng, chỉ có ba người Đường Ninh Lâm Vi và chị Long, không nhúc nhích.
Bạn đang đọc bộ truyện Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức, truyện Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức , đọc truyện Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức full , Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức full , Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức chương mới