Mấy năm gần đây, người trong giang hồ luôn truyền tai nhau một lời đồn, về một vị y sĩ vô cùng kỳ quái. Vị y sĩ này chu du khắp trời nam đất bắc. Gặp người bệnh sẽ hết lòng ra tay tương trợ, hành y không màn báo đáp.
Chỉ có điều, người bệnh nặng vào tay hắn sẽ thành người chết, người bệnh nhẹ sẽ thành người tàn phế. Nói chung, kẻ nào muốn chết thì cứ việc lại nhờ người này chuẩn bệnh. Mà cũng nhờ "tiếng lành" đồn xa, rất nhiều tổ chức sát thủ tìm đến vị y sĩ ăn hại này xin thuốc. Thuốc đó lấy đi làm mấy loại chuyện như gϊếŧ người diệt khẩu thì thật sự rất có lợi!
Lãnh thổ nhân tộc, Ung Thành, trong một quán trà nho nhỏ.
Hai thiếu niên tầm hai mươi tuổi ngồi chung một bàn. Ngoại hình hai người lớn lên cũng tương đối gọi là tuấn tú. Cả hai đều mặc áo trắng, phong thái cũng coi như là có học, vừa nhìn liền có thể chắc tới tám chín phần là đệ tử tiên môn.
"Vài ngày trước nghe nói cái vị Hại thần y, Hại Thiên gì gì đó lại gây nên một vụ náo động. Nghe nói náo lớn lắm nha. Không biết hắn chữa như thế nào lại chữa cho con trai độc nhất của chưởng môn Chân Tâm phái thành người què. Chân Khắc Hùng, Chân môn chủ giận tới đỏ mặt tía tai. Ngay lập tức hạ lệnh truy nã, ai đem được Hại thần y về cho hắn sẽ được thưởng một vạn lượng!" Vị thiếu niên trong có vẻ vạm vỡ hơn vừa gặm một khối điểm tâm vừa hào hứng kể chuyện cho vị bằng hữu trước mắt.
"Ha ha" Thiếu niên còn lại vừa nghe vừa ôm bụng cười nói: "Cái vị Hại thần y thật sự là làm rất tốt rồi đó nha. Cái tên Chân Vô Lại suốt ngày vênh vênh váo váo, vác kiếm đi khoe khoang thân thế. Qua một lần này, xem hắn còn dám vác mặt ra đường không ha ha..." Nói xong hắn lại tiếp tục ôm bụng cười.
Mà xa xa, cách đó vài bàn, một người không rõ nam nữ, khuôn mặt ôn nhuận xen lẫn vài nét anh khí mờ ảo của người phiêu bạt. Người này mặc một bộ quần áo dược đồng màu đen, an tĩnh ngồi một bên phẩm trà. Đặt kế bên là một cái hộp gỗ dài chừng nửa thước. Hộp gỗ có quai đeo, nhìn qua khá giống hòm thuốc của đại phu.
Người ngồi nhìn có vẻ bình thản. Nhưng thật sau lưng đã sớm toát đầy mồ hôi. Hại Thiên Thu vừa nghe nói tới tên Chân Khắc Hùng, lòng không khỏi run lên một cái. Nàng quả thật là bị oan mà!
Nhớ lại lúc chữa cho Chân Vô Lại, nàng chỉ là sơ ý trộn nhầm vài vị thuốc. Dù gì thì vẫn giữ lại mạng người đấy thôi, bất quá có chút tác dụng phụ. Suy ra thì nàng vẫn phải được tính là có công chứ? Cớ sao bây giờ lại bị treo lệnh truy nã luôn rồi. Hại Thiên Thu cảm thấy thật là vô cùng ủy khuất!
Nhưng nếu đã bị truy nã như vậy, Hại Thiên Thu cần phải suy nghĩ tới việc rời khỏi địa phận Chân Tâm phái càng xa càng tốt. Ung Thành này, tính ra lại chỉ cách núi Chân Tâm hai ngày đường. Đối với tiên môn thế gia, có khi chỉ cần bay có hai giờ thôi. Ngày mai nhất định phải rời khỏi đây mới tốt. À không, liền rời đi ngay hôm nay luôn đi! Nghĩ đoạn, Hại Thiên Thu liền tính tiền: "Tiểu nhị ca ca, cho ta tính tiền."
Tiểu nhị mặt chuột cười cười tiến tới: "Tổng cộng năm mươi đồng."
Hại Thiên Thu nhanh chóng lấy ra năm mươi đồng, đưa cho tiểu nhị. Sau đó nàng lập tức vác cái hộp gỗ bảo bối của mình mà chạy như điên ra khỏi trà lâu, hướng thẳng cửa thành mà đi.
Vừa ra khỏi thành thì trời cũng đã xế chiều. Hại Thiên Thu độc bước trên con đường mòn nhuộm màu hoàng hôn. Hai bên đường là núi non trùng điệp, phong cảnh hữu tình xanh mát. Trong không khí còn thoang thoảng mùi hương của cỏ cây. Hại Thiên Thu vừa đi vừa ngắm nhìn những ngọn nắng cuối cùng đang xuyên qua từng tán lá xanh. Nàng không khỏi cảm khái thiên nhiên thật tươi đẹp.
Nàng đi không bao lâu thì những tia nắng cuối cùng cũng mất hẳn. Mặt trời lặng lẽ nhường chỗ cho vầng trăng sáng cùng vô vàn ánh sao trên cao. Hại Thiên Thu nhìn trời một chút, thấy trăng đã lên cao liền quyết định dừng chân. Nàng tìm một gốc cổ thụ tương đối sạch sẽ ngồi xuống.
Khung cảnh lúc này nào còn vẻ xinh tươi như lúc nãy. Mà thay vào đó là một khung cảnh mờ ảo, lại pha lẫn thêm chút lạnh lẽo tối tăm. Hại Thiên Thu nhìn xung quanh chỉ toàn cỏ với cây, lòng không khỏi khẽ run một cái. Nàng sẽ không xui xẻo tới mức gặp mấy thứ kỳ dị đi.
Trời càng về đêm càng lạnh. Hại Thiên Thu nhanh chóng gom một vài cành khô xung quanh. Sau lại lấy ra đá đánh lửa, tự tạo cho bản thân một đống lửa nhỏ. Lửa vừa bùng lên, Hại Thiên Thu liền cảm thấy không khí ấm lên không ít.
Nàng lấy từ trong hành trang ra một bộc lương khô. Nhìn ba miếng lương khô bé chỉ bằng hai đầu ngón tay, Hại Thiên Thu âm thầm khóc không ra nước mắt. Thật là thất sách, đáng lý nàng phải dự trữ đồ ăn trước khi đi chứ.
Thôi kệ đi, ráng nhịn tới ngày mai, vào thành tiếp theo lại mua là được. Nghĩ rồi Hại Thiên Thu kiên quyết bỏ hết cả ba miếng lương còn lại vào miệng. Vừa nhai nàng vừa nhăn mày, cứng quá, cứng như đá.
Khó khăn ăn xong số lương ít ỏi, Hại Thiên Thu lại cảm thấy có chút buồn ngủ. Nàng ghé vào gốc cây, dần tiến vào mộng đẹp. Nhưng trời xui đất khiến như thế nào, lúc Hại Thiên Thu tội nghiệp chuẩn bị gặp chu công thì bị một tràng tiếng động lớn phá vỡ.
Hại Thiên Thu hé mắt nhìn xung quanh, sau đó quyết định vùi đầu ngủ tiếp. Ma quái đánh nhau thì cứ đánh đi, đừng đánh tới chỗ này phá người khác ngủ là tốt rồi.
Nhưng nàng không ngờ rằng, chẳng bao lâu sau lại có một tiếng cười quỷ dị, thanh âm cao tới chói tai truyền tới: "Á a ha ha..." Xen lẫn với tiếng cười này còn có tiếng va chạm của đao kiếm.
Tiếng cười vừa dứt, Hại Thiên Thu cũng không cách nào ngủ tiếp được nữa. Quá mức dọa người. Nàng mở căng con mắt nhìn xung quanh một hồi.
Giờ đây cánh rừng xung quanh đã chìm trong tầng tầng sương mù. Hại Thiên Thu rùng mình một cái, chụm hai lòng bàn tay lại xoa xoa. Tiếng cười vừa nãy hẳn là của một ma nữ nào đó đi. Chỗ này là rừng núi hoang sơ, không nên ở lâu, nàng tốt nhất vẫn là nên co chân chạy đi thì hơn.
"A!" lần này lại là tiếng la của một người khác. Âm thanh trầm hơn, có lẽ là của một nam tử.
"Sư huynh!" Hại Thiên Thu đang tính ôm đồ bỏ chạy thì lại nghe thấy tiếng la của một nam tử khác truyền tới.
Có vẻ như hai người này đang chiến đấu rất chật vật với ma nữ. Hại Thiên Thu hướng tầm mắt về phía phát ra tiếng động, rồi lại nhìn con đường mòn bên trái. Trái tim Hại Thiên Thu bắt đầu rơi vào vòng xoay đấu tranh kịch liệt. Những chuyện không liên quan tới bản thân thì tốt nhất đừng dính vào.
"Á hự, ma nữ xem chiêu!" Từ sâu trong rừng lại tiếp tục vang lên tiếng la hét.
Cuối cùng phần chính khí trong tim Hại Thiên Thu bùng nổ. Nàng phải giữ vững lý tưởng cứu người của bản thân. Phải hành hiệp trượng nghĩa không màng danh lợi. Nàng củng cố tinh thần một chút, sau đó liền cất bước nhanh chóng đi vào trong rừng sâu.
Bạn đang đọc bộ truyện Thiên Địa Vãn Hồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thiên Địa Vãn Hồi, truyện Thiên Địa Vãn Hồi , đọc truyện Thiên Địa Vãn Hồi full , Thiên Địa Vãn Hồi full , Thiên Địa Vãn Hồi chương mới