Đông Uyển Nhi cùng người nam nhân rời đi, từ lúc sắc trời còn sáng tinh mơ, cho tới mặt trăng lên cao. Ánh trăng tròn vành vạnh, chiếu sáng khuôn mặt không nén nổi lo lắng của Đông Uyển Nhi.
Hạ Thiên Thu cau mày, một bên chăm chú nhìn, một bên không khỏi thầm suy nghĩ. Là loại bệnh tình gì có thể khiến cho Đông Uyển Nhi mang vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Phải chăng có liên quan tới loại bệnh trong lời tiểu nhị kia?
Hàn Tuyết Âm đúng lúc này mở mắt ra, thấy nàng biểu tình nghiêm túc, không khỏi hỏi: "Ngươi phát hiện được gì sao?"
Hạ Thiên Thu cũng không xoay đầu nhìn Hàn Tuyết Âm, ngón tay chỉ về phía Đông Uyển Nhi: "Ngươi xem, lúc sáng có một người nam nhân tới tìm nàng. Quần áo có vẻ là gia đinh của nhà nào đó. Nhưng theo ta thấy vẻ mặt của nàng, có lẽ cũng không phải thứ gì dễ giải quyết."
Hàn Tuyết Âm suy tư, sau đó nói: "Có thể là ma quỷ bám thân? Nhưng ngồi đây đoán mò cũng không phải cách. Hay là chúng ta hiện tại liền đi theo nàng?"
"Ta cũng đang có ý này." Hạ Thiên Thu nói xong, liền dẫn đầu hướng y quán đi tới.
Trước cửa y quán vẫn cứ đóng chặc. Hạ Thiên Thu dùng tay vẽ phù, sau đó một bước đi xuyên qua cửa gỗ.
Hàn Tuyết Âm theo sau, hai người sóng vai nhau mà đứng. Bên trong ngăn nắp gọn gàn, một bên là kệ thuốc, một bên là bàn khám hỏi. Cũng không có gì hiếm lạ.
Nhưng Hạ Thiên Thu chính là mê chết không khí như thế này. Cứ thử tưởng tượng bản thân nàng mặc áo dược đồng, đứng sau quầy thuốc bốc từng đơn thuốc. Ây da, nghĩ thôi cũng đã thấy có bao nhiêu đẹp đẽ.
Hàn Tuyết Âm bất lực nhìn Hạ Thiên Thu ôm má đứng uốn éo. Dù không nỡ, nhưng Hàn Tuyết Âm vẫn quyết định xách cổ Hạ Thiên Thu đi tiếp.
Các nàng vòng qua sau quầy thuốc, hướng về phía sân sau. Toà nhà cũng không tính lớn, vừa bước vào liền có thể thấy hết toàn cảnh.
Trong sân mộc mạt, chỉ có giàn phơi dược liệu, cái giếng nhỏ cùng một góc cây trơ trọi không lá. Hiển nhiên còn có ánh đèn trong phòng rọi ra, thậm chí còn có thể thẩy bóng người bên trong.
Hàn Tuyết Âm nắm tay Hạ Thiên Thu nhanh chóng hướng về phía phòng nhỏ. Lại tiếp tục xuyên qua lớp cửa, liền nhìn thấy được toàn cảnh bên trong.
Phòng nhỏ xung quanh để đầy kệ sách, nhìn qua vốn sẽ rất gọn gàng. Chỉ có điều hiện tại đều bị Đông Uyển Nhi chuyển thành bãi chiến trường. Sách bị lục lọi, rơi đầy đất, không có một quyên nào là không nhăn nheo. Đông Uyển Nhi đứng giữa những kệ sách, tay không ngừng lục tìm hết từ quyển này sang quyển nọ.
Hạ Thiên Thu lén lút núp sau kệ sách, chỉ lò ra một cái đầu nhìn: "Nhìn bộ dáng của nàng làm ta nhớ tới mấy lão biếи ŧɦái trong tộc. Một khi lên cơn liền giống ý như thế."
Hàn Tuyết Âm ung dung bước tới nhìn nàng, nhịn không được nói: "Các nàng cũng không thấy được chúng ta, ngươi núp ở đó làm gì?"
"..." Hạ Thiên Thu ho nhẹ một tiếng: "E hèm, quả nhiên tiểu nha đầu không làm ta thất vọng. Ánh mắt cùng năng lực đã vượt xa khi xưa."
Hàn Tuyết Âm vẻ mặt không đổi: "Ra là thế." Ngụy biện, ngươi cứ tiếp tục ngụy biện đi.
Hạ Thiên Thu thấy nàng mặt không đổi sắc, vội vàng chạy qua một bên nhìn những quyển sách rơi xuống đất. Nàng lên tiếng nhằm che lấp xấu hổ nói: "Ngươi mau nhìn xem, biết đâu chúng ta tìm được manh mối?"
Hàn Tuyết Âm lại không tiếc một lần nữa đã kích nàng: "Thư tịch bị ném qua một bên chứng tỏ đã hoàn toàn không có tác dụng. Ngươi xem mấy cái đó chẳng phải tốn công vô ích?" Hạ Thiên Thu câm nín: "..." Nàng cảm giác tiểu nha đầu miệng lưỡi càng ngày càng sắc bén là như thế nào?
Hàn Tuyết Âm mặc kệ Hạ Thiên Thu, tiếp bước đi tới phía sau Đông Uyển Nhi. Nàng kia vẫn như cũ một bộ đầu xù tóc rối, tay mở hết quyển sách này tới quyển sách khác, rồi lại không lưu tình vứt chúng nó sang một bên.
Đông Uyển Nhi tốc độ lật sách không tính là chậm, nếu là người thường có lẽ đã sớm hoa cả mắt. Nhưng Hàn Tuyết Âm há là người thường, toàn bộ nội dung đều bị nàng nhìn thấy hết. Chỉ thấy nội dung từ nãy giờ đều xoay quanh một số triệu chứng như nổi sởi, lở loét chảy máu hay nhiệm cỗ.
Hàn Tuyết Âm tinh tế ngẫm lại, linh quan chợt lóe khiến cho nàng nhớ tới đẹ tử nọ vừa chết cách đây không lâu. Cũng bắt đầu nổi sởi khắp người, rồi lại sưng lên chảy máu, cuối cùng liền thi biến. Gió lạnh thổi qua, trong phòng lặng ngắt như tờ. Một cỗ rợn người không khỏi theo gió lạnh cuốn vào, từ lòng bàn chân, lan tràn tới khắp toàn thân.
Hạ Thiên Thu thấy Hàn Tuyết Âm sắc mặt đột ngột trầm xuống, không khỏi hỏi: "Ngươi... phát hiện gì sao?"
"Thi biến." Hàn Tuyết Âm nói: "Nơi này rất có thể đã từng xuất hiện thi biến."
Lời nói kết thúc, Hạ Thiên Thu cũng theo nàng trở nên trầm mặt. Qua một lúc lâu, nàng bỗng nhiên nói: "Khởi Đan Cung không chỉ thử nghiệm đọa nhân, còn từng có ý tưởng lớn mực khống chế thi biến."
Hàn Tuyết Âm im lặng không nói.
Hạ Thiên Thu tiếp tục: "Bọn họ đã thành công khống chế đọa nhân, cũng chỉ kém một chút nữa liền chạm tới thi biến. Nhưng thực tế, vào hai trăm năm trước có lẽ bọn họ cũng sắp thành công."
Nàng nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài yên ả không biết từ khi nào đã nổi lên giông bão. Hạ Thiên Thu ánh mắt phiêu về phương xa: "Đọa nhân sẽ mất hết lý trí, thành một cổ máy gϊếŧ người không hơn không kém. Chỉ có gϊếŧ chết bọn họ mới là cách tốt nhất. Những đứa trẻ ở Khởi Đan Cung, từng người từng người một bị đưa ra đầu chiến tuyến. Có những kẻ trở về, nhưng cũng có những kẻ không bao giờ xuất hiện một lần nữa." "Nhưng đọa nhân chung quy vẫn tốn thật nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, vậy nên bọn họ nghĩ tới một ý tưởng." Hạ Thiên Thu ánh mắt ám trầm nhìn về phía Đông Uyển Nhi, nàng nói tiếp: "Nếu có một cách, khiến kẻ địch vì chúng ta sở dụng, chẳng phải là tuyệt vời sao? Vậy nên đám người đó suy nghĩ tới thi biến, để con người tự cắn xé lẫn nhau, theo nhau cùng chết."
Hàn Tuyết Âm im lặng một lúc lâu, lời nói tới miệng nhưng cuối cùng chỉ hóa thành tiếng thở dài. Một tiếng thở dài như tiếng ai oán, khóc thương cho những kẻ đã nằm sâu dưới bảy tất đất. Một bên ai thán, nhưng một bên cũng trở nên nhẹ nhàng. Hàn Tuyết Âm nhẹ nhàng, bởi vì Hạ Thiên Thu cuối cùng cũng nói ra. Nói ra quá khứ của nàng, xé mở miệng vết thương, một lần nữa triển lộ cho người khác.
Hàn Tuyết Âm như vậy, Hạ Thiên Thu cũng thế. Các nàng giỏi ẩn nhẫn, cũng giỏi che dấu. Dêm nụ cười tỏa nắng đi che lấp chân tướng máu chảy đầm đìa. Hàn Tuyết Âm không cần đối phương trấn an, nàng cần chính là Hạ Thiên Thu tin tưởng vào nàng. Không phải cách mà trưởng bối tin tưởng hậu bối, mà là sự thẳng thắng giữa đạo lữ với nhau. Hạ Thiên Thu nhìn hai tay của bản thân, trắng nõn hồng hào, nhưng ai nào biết được mỗi khi nhìn đôi tay này nàng chỉ cảm thấy máu tươi đầy tay. Thập Tam cũng thế, Hại Thiên Thu cũng được, hay Hạ nhị thế tổ, tất cả đều là nàng. Dù muốn dù không, Hạ Thiên Thu cũng không thể phủ nhận một sự thực, nàng đã gϊếŧ rất nhiều người.
Thập Tam là một đọa nhân, không thể không theo lời gϊếŧ người. Bởi vì không ra chiến trường, chờ đợi những đứa trẻ ở Khởi Đan Cung chỉ có cái chết. Hại Thiên Thu trong đại chiến tam tộc nếu không trở thành đại ma đầu, liệu rằng có còn bất tử nhân của hiện tại. Là đúng là sai, quả thật khó phân biệt.
Đầu ngón tay lạnh lẽo trong nháy mắt truyền tới ấm áp, kéo Hạ Thiên Thu từ trong vô tận suy nghĩ trở về thực tại. Nàng nhìn nơi ngọn nguồn của ấm áp, trong nháy mắt ngây người. "Nếu phía trước là biển máu thênh thang, là giông tố của qua khứ. Có ta cùng ngươi đi." Hạ Thiên Thu chính là nghe Hàn Tuyết Âm nói như thế.
Trong nháy mắt giống như tòa thành trì nàng khổ sở xây lên ầm ầm sụp đổ. Ánh mắt cay cay, giống như hài tử chưa lớn khi té đau liền muốn òa khóc thật to. Áp lực thật lâu, Hạ Thiên Thu cuối cùng vẫn òa khóc.
--------
Tác giả: tính viết thêm cho chương khỏi quá ngắn. Nhưng mà đột nhiên tới đoạn này có cảm giác ưng ý không nhẹ nên tui quyết định chương này dừng ở đây thôi. Thêm một chút cũng không hợp, thiếu một chút cũng không đủ. Nói chung là tui cảm thấy rất vừa vặn.
Nếu bà con thấy ngắn quá có thể ý kiến nha :>
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!