Phủ Tấn vương, Dương Nguyên Khánh yên lặng ngồi phía sau bàn trà uống rượu. Dương Chiêu rót cho hắn một chén rượu, rồi hỏi:
- Bị Dương gia trừ tịch, có phải hơi không thoải mái không?
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu, cũng không trả lời câu hỏi của y, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. Dương Chiêu lại rót cho hắn thêm một ly nữa, chăm chú nhìn hắn rồi hỏi:
- Là cảm thấy áy náy với ông nội sao?
Dương Nguyên Khánh nhẹ gật gật đầu, rời khỏi Dương gia, hắn không hề hối hận, nhưng lại thẹn với ông nội, đây là điều duy nhất khiến hắn áy náy khi rời khỏi Dương gia. Hắn cảm thấy có lỗi với ông nội, ông nội từ nhỏ đã bồi dưỡng hắn, thay hắn che chắn mọi khó khăn, chính là muốn hắn lớn lên trở thành chỗ dựa cho Dương gia. Nhưng cuối cùng hắn lại rời khỏi Dương gia, không biết nếu ông nội biết được, sẽ đau lòng đến thế nào.
- Nhưng, đêm nay cũng không phải ngươi đi khỏi Dương gia, mà là Dương gia khai trừ ngươi, trách nhiệm không phải của ngươi, mà là của bọn họ.
Dương Nguyên Khánh cũng rót một ly rượu cho Dương Chiêu, rồi bưng chén rượu của mình lên, chăm chú nhìn chén rượu màu hổ phách, một lúc lâu sau, hắn mới thản nhiên nói:
- Ông nội ta rất khôn khéo, tối hôm nay ta cố tình chọc giận Dương gia, không thể giấu ông được, ông sẽ biết, là chính bản thân ta muốn rời khỏi Dương gia.
- Nhưng sao ngươi lại muốn rời khỏi Dương gia? Mỗi người đều sợ rời khỏi gia tộc, ngươi lại khác. Việc hôm nay nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến nhiều người kinh ngạc. Nguyên Khánh, sao ngươi lại chán ghét gia tộc của ngươi như vậy?
- Có một chút thôi! Điện hạ, người cũng biết thật ra ta là một đứa con riêng chứ?
Dương Chiêu sửng sốt, y nhìn Dương Nguyên Khánh với vẻ không thể tin được,
- Ngươi không phải con vợ kế sao?
Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng:
- Phụ thân ta chỉ có một vợ và một thiếp, vợ ông chỉ sinh được một đứa con gái, đứa con vợ kế như ta từ đâu mà có được chứ? Mẹ ruột của ta là một con gái nhà giàu ở Dĩnh Châu, vì ái mộ cha ta, can tâm tình nguyện làm tiểu thiếp của ông. Nhưng Dương gia từ trước đến nay chưa từng thừa nhận địa vị của bà, lúc ta được hai tuổi, mẫu thân bị bệnh qua đời, cho đến cuối đời bà cũng không nhận được sự chấp thuận của Dương gia, cho đến khi ta vào Dương phủ mới được ông nội cho làm con vợ kế.
- Ông nội ngươi là gia chủ, chỉ cần thừa nhận ngươi là con vợ kế, thừa nhận ngươi mang họ Dương, vậy ngươi không còn là con riêng nữa rồi. Nguyên Khánh, đây là hai chuyện khác nhau.
Dương Nguyên Khánh thở dài,
- Tuy ông nội thừa nhận ta là con vợ kế, nhưng ta biết, trong lòng mỗi người từ lớn đến bé trong Dương phủ, đều coi ta là con riêng, từ nhỏ đã rất xem thường ta. Chỉ tiêu thấp nhất trong Dương gia mỗi tháng cũng được mười xâu tiền, ta lại chỉ có ba xâu, ngay cả tôi tớ ta cũng không bằng, nhưng ai nấy đều cảm thấy đó là điều bình thường. Chính vì bọn họ coi ta là con riêng, cuối cùng ta nghèo đến mức không có cơm ăn, đành đi săn thú để nuôi sống gia đình. Lúc đó ta mới tám tuổi, vì vậy khi ta có được chút thành tích, tất cả lớn nhỏ trong Dương phủ đều sôi sục, giống như một tổ ong vò vẽ.
Tuy đã qua nhiều năm, nhưng khi Dương Nguyên Khánh nghĩ đến từ nhỏ hắn chỉ có ba xâu tiền, nghĩ đến sự kỳ thị và xem thường từ nhỏ của người trong tộc đối với hắn, trong lòng hắn vẫn có sự hận thù đối với Dương gia. Tận sâu thẳm trong lòng hắn vẫn không thể quên được giai đoạn cuộc sống ủy khuất kia.
Dương Chiêu bỗng nhiên hiểu một chút, có lẽ suy nghĩ thoát ra khỏi Dương gia của Dương Nguyên Khánh đã có từ nhỏ rồi, lần này chẳng qua chỉ là nhờ mâu thuẫn mà bùng nổ thôi. Lúc Dương Chiêu nghe nói Dương Nguyên Khánh bị Dương gia từ bỏ, trong lòng y còn có chút áy náy. Y vẫn luôn cảm thấy Dương Nguyên Khánh là vì y mà đắc tội với Tề vương, từ đó mà đắc tội với mẫu hậu, cuối cùng bị Dương gia từ bỏ, đuổi hắn ra ngoài, Dương Chiêu y phải có trách nhiệm. Bây giờ mới hơi hiểu ra, băng đóng ba thước, đâu phải vì mới lạnh một ngày. Mâu thuẫn giữa Dương Nguyên Khánh và Dương gia, bắt đầu từ ngày hắn bước vào Dương phủ, đã bắt đầu gieo mầm rồi.
Dương Chiêu vỗ vỗ vai hắn, trấn an hắn:
- Chờ ông nội người trở về, sẽ bảo ngươi quay lại gia tộc, ông ta sẽ không để mặc bọn họ càn quấy đâu.
- Không có khả năng!
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Dương Nguyên Khánh ta không phải bột mì, mặc bọn họ thích nhào nặn thế nào thì nhào nặn. Ông nội ta vẫn là ông nội ta, nhưng Dương gia đã không còn liên quan gì đến ta nữa. Điện hạ, ngày mai ta muốn đi Dĩnh Châu một chuyến, đi viếng mộ mẹ đẻ ta.
- Nên làm, nhưng ngươi có thể vài ngày sau hẵng đi được không?
- Điện hạ có chuyện gì sao?
Dương Chiêu trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ta muốn ngươi giúp ta điều tra rốt cuộc là ai đã ám sát ta?
- Việc đó chẳng phải Điện hạ không muốn quan tâm đến việc này nữa sao?
Dương Chiêu lắc lắc đầu:
- Ta nghĩ rằng do Tề vương gây nên, nhưng sáng hôm nay y đến phủ của ta xin lỗi, ta nói với y ta bị ám sát, y rất kinh ngạc, thề thốt không phải y làm.
- Điện hạ tin tưởng y sao?
- Dù sao y cũng là anh em của ta, ta hiểu y, ta cũng khẳng định không phải y làm.
Dương Chiêu hừ lạnh một tiếng,
- Đây chắc chắn có người thừa nước đục thả câu, muốn ám sát ta để khơi mào nội đấu, ta nhất định phải biết là ai đang làm.
Trong đầu Dương Nguyên Khánh lại xuất hiện mũi tên lông vịt đó.
- Điện hạ, chuyện này có hơi khó, ta chỉ có thể gắng làm hết sức mà thôi.
- Ta biết, không có chứng cớ, rất khó kiểm chứng, nếu điều tra không được ta cũng không trách ngươi.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Dương Nguyên Khánh lấy đồ đạc từ chỗ Tần Quỳnh, trực tiếp đi thẳng đến chợ Đô Hội, không lâu sau liền đến Vạn Xuân trà trang. Đây là lần thứ hai hắn đến đây, tối hôm trước, hắn đưa Nữu Nữu về trà trang.
Trước cửa trà trang vắng vẻ, dường như không có người, Dương Nguyên Khánh phát hiện nơi này dường như không quá chuyên nghiệp, những cửa hàng bình thường, chỉ cần có người tới cửa, tiểu nhị trong cửa hàng nhất định chạy ra, tươi cười chào đón, ân cần giới thiệu, chỉ hy vọng có thể bán được một mối hàng. Nhưng tiểu nhị trong cửa hàng này lại không hề để ý đến hắn, người nào người ấy uể oải không có tinh thần. Trước cổng cũng không phải chỉ có một mình hắn, còn có một người nữa đang đứng đó, mặc một chiếc áo màu quả nho, đầu đội mũ, nhìn từ đằng sau, Dương Nguyên Khánh thấy khá quen. Hắn bước lên hai bước, đi đến bên cạnh người đàn ông đó, rồi chợt nhận ra y.
- Tiêu huynh!
Nam nhân kia sửng sốt, quay đầu lại nhìn Nguyên Khánh, cũng nhận ra hắn, thốt lên:
- Hóa ra là ngươi à?
Nam nhân này chính là vị thư sinh mấy ngày trước đưa chiếc vòng tay bằng ngọc lục bảo cho Dương Nguyên Khánh ở Bách Bảo Trai, lúc đó gã có mang theo con gái, bây giờ con gái không có ở đây.
Dương Nguyên Khánh bước lên cười hỏi:
- Tiêu huynh, ngươi mua trà sao? Con gái đâu? Sao không ở bên cạnh ngươi?
- Ta đi tìm người, con ta ở nhà trọ, hôm nay không khỏe, nên không mang theo.
Nam nhân này đánh giá lại Dương Nguyên Khánh một chút, thấy hắn đổi một bộ quần áo bằng gấm, đầu đội mũ vàng, hoàn toàn khác với bộ quân phục hôm đó, liền hào hứng:
- Dương lão đệ cũng mua trà sao?
- Không, ta cũng đến tìm người.
- Thật trùng hợp.
Hai người cùng mỉm cười, Dương Nguyên Khánh lại cười nói:
- Ta họ Dương tên Nguyên Khánh, không biết đại danh của Tiêu huynh là gì, có thể chỉ giáo được không?
- Ồ! Hóa ra ngươi chính là Dương Nguyên Khánh có tài bắn cung vô song, nghe đại danh đã lâu.
- Hóa ra là đời sau của Tây Lương, ngưỡng mộ đã lâu!
Tiêu Tiển lắc đầu,
- Triều Tây Lương đã qua từ lâu, không cần nhắc lại. Hôm nay tại hạ vừa được bổ nhiệm làm Huyện lệnh huyện La, Dương hiền đệ có rảnh, nhất định phải đến huyện La làm khách.
- Có cơ hội ta nhất định sẽ đi.
Dương Nguyên Khánh thấy họ đã nói chuyện cả nửa ngày, tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật ở cửa cũng không thèm nhìn, trong lòng liền có chút không vui.
- Này!
Hắn lớn giọng gọi một tiếng, tiểu nhị tỉnh lại, gã chậm rãi ngẩng đầu, mơ hồ nhìn Dương Nguyên Khánh.
- Thật xin lỗi! Để Tiêu tiên sinh chờ lâu rồi.
Lúc này ông chủ Vạn Xuân trà trang Viên Tư Tổ mới bước ra, chắp tay xin lỗi Tiêu Tiển.
Tiêu Tiển khẽ mỉm cười:
- Không có, ta cũng chỉ mới đợi được một lúc.
Viên Tư Tổ lại nhìn Dương Nguyên Khánh, ôm quyền nói:
- Khách nhân muốn mua trà sao?
Dương Nguyên Khánh chắp tay thi lễ,
- Ta tìm Trương Xuất Trần, ta họ Dương, là đại ca của nàng.
- Nguyên Khánh ca ca!
Từ trong tiệm truyền đến một giọng nói trong trẻo, lập tức Nữu Nữu giống như một con chim yến nhẹ nhàng bay ra, cười như hoa nở rộ.
- Muội chờ huynh đã lâu!
Dương Nguyên Khánh thấy Nữu Nữu cười tươi, những việc không vui tối hôm qua ở trong nhà liền biến mất, tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn.
- Nữu Nữu, đi bây giờ sao?
Hôm nay bọn họ đã hẹn sẽ đến hồ Khúc Giang ngắm cảnh thu, Dương Nguyên Khánh muốn dẫn Nữu Nữu đi đến nơi lúc nhỏ hắn đã từng luyện đao.
- Nguyên Khánh ca ca, huynh lại đây một chút.
Nữu Nữu kéo Nguyên Khánh qua một bên, vẻ mặt khó xử:
- Hôm nay cô tổ mẫu phải đi thăm cố nhân… Ta nhất định phải đi cùng, Nguyên Khánh ca ca, ngày mai chúng ta đi hồ Khúc Giang đi!
- Không sao, muội muốn đi gặp cô tổ mẫu của muội à?
Dương Nguyên Khánh cười nói.
- Được!
Nữu Nữu rất vui mừng, nàng nghĩ Dương Nguyên Khánh không muốn đi gặp cô tổ mẫu của nàng. Nàng kéo tay Dương Nguyên Khánh,
- Huynh mau đi theo ta!
Dương Nguyên Khánh theo nàng đi về phía cánh cổng nhỏ bên cạnh, Viên Tử Tổ đứng ở bậc thang nhìn theo bóng dáng Dương Nguyên Khánh, hơi trầm tư nói,
- Lẽ nào người này chính là người mà Trương Trọng Kiên nói, Dương Nguyên Khánh?
Trong phòng, Trần Dận đang cùng quân sư Vương Mạc đang thấp giọng nói gì đó, trong lòng Trần Dận đang có rất nhiều nghi ngờ.
- Tiên sinh cảm thấy Tiêu Tiển này có thể tin được sao? Y là hậu duệ của triều Lương, y sẽ trung thành với triều Trần chúng ta sao?
Vương Mặc vuốt râu cười nói:
- Người này là do Tiêu Ma Ha khi còn sống đã đề cử, y có lẽ biết sự tồn tại của Nam Hoa hội, nếu y thật sự căm thù triều Trần, y nên tố cáo với triều đình, nhưng y không làm vậy, ít nhất y đối với chúng ta cũng không có ý thù địch…
Trần Dận thở dài,
- Nhưng việc lớn như thế này lại làm cùng người thuộc Tiêu gia, tôi luôn cảm thấy không tiện.
- Tiêu Ma Ha lúc đó chẳng phải cũng là người Tiêu gia sao?
Vương Mặc nhẹ nhàng khuyên gã:
- Cho dù là triều Trần hay Tây Lương, đều cùng có chung kẻ thù. Ta cho rằng vì cùng đối phó với một kẻ thù, hai bên nên vứt bỏ mọi chướng ngại, mở rộng lòng mình, hơn nữa việc này… Cô mẫu của Tiêu Tiển chính là Tiêu Hoàng hậu, y rất có giá trị lợi dụng, tầm nhìn của Hội chủ chắc chắn sẽ xa hơn một chút.
Trần Dận trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc gật gật đầu,
- Tiên sinh nói đúng, phải lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng.
Lúc này, Viên Tư Tổ đi tới cửa, nói:
- Hội chủ, y đến rồi!
- Mời y vào!
Một lúc sau, Tiêu Tiển bước nhanh vào phòng, y quỳ gối xuống dập đầu lạy Trần Dận ba cái,
- Thần Tiêu Tiển khấu kiến Thái tử điện hạ!
Trong lòng Trần Dận có một cảm giác rất kỳ lạ, Tiêu Tiển này rõ ràng là hậu duệ của triều Lương, lại dập đầu với một Thái tử triều Trần như y, quả thật khó hiểu.
Vương Mặc đụng nhẹ y một cái, Trần Dận hiểu ý, lập tức tiến lên đỡ Tiêu Tiển dậy,
- Không dám! Không dám! Tiêu tiên sinh là hậu duệ của quý tộc triều Lương, ta sao dám nhận đại lễ của Tiêu tiên sinh!
Y thấy Tiêu Tiển bộ dạng cao lớn, làn da khá trắng, tuy tướng mạo đường, nhưng cũng là một thư sinh nho nhã. Sự phòng bị của Trần Dận liền có chút buông lỏng, thư sinh tạo phản, mười năm cũng không thành, những thư sinh nhu nhược như thế này, y cũng không quá để ý!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!