Có Yến Vô Sư, tất nhiên không cần phải đi theo quan đạo để an toàn làm gì, vì đi tắt, Yến Vô Sư không hề đi qua Trường An mà trực tiếp xuôi nam đến Lạc Châu, rồi từ Lạc Châu đi Dục Châu và Tùy Châu.
Con đường này rút ngắn rất nhiều khoảng cách, nhưng tương tự, bởi vì những nơi này gần với biên cảnh của Tề quốc, cho nên không hề thái bình, đặc biệt là sau đợt thiên tai năm ngoái, ruộng khô ngàn dặm, lưu dân khắp nơi, di chuyển dồn về phía những châu, huyện có lương thực sung túc, dẫn đến bây giờ dọc theo đường đi của Thẩm Kiều bọn họ thấy xuất hiện không ít lưu dân.
Luận võ công, thiên hạ ngày nay ít có người có thể đứng ngang hàng với Yến Vô Sư, nhưng y rõ ràng không phải là bạn đồng hành tốt. Vết thương cũ của Thẩm Kiều còn chưa lành, đôi mắt lúc tốt lúc kém, trước sau không có cách nào khôi phục được như bình thường, nhiều lắm cũng chỉ có thể thấy mơ hồ cảnh vật phía trước. Yến Vô Sư cũng không có vì vậy mà nảy sinh lòng thương hương tiếc ngọc, đối đãi đặc biệt ưu đãi với hắn, cho nên ngay cả xe ngựa cũng không thèm thuê, cứ đi không nhanh không chậm đi bộ tới phía trước, mang cái tư thế “ngươi theo kịp thì theo, không theo kịp cũng phải theo”.
Như vậy một trước một sau qua một số ngày, họ cũng đã sắp tới được thành Tương Châu, ngay lúc này bọn họ gặp phải một đám lưu dân.
Những người này vốn là từ Quang Châu mà đến, vì nơi đó xảy ra nạn đói, không thể không bôn ba ngàn dặm đi đến Tương Châu giàu có này. Ai biết được thứ sử Tương Châu lại không chịu mở cửa thành cho bọn họ, lệnh cho binh lính canh gác chặt chẽ, không được thả cho bất cứ lưu dân nào tiến vào.
Đám lưu dân không còn sức lực lại không thể kiếm chỗ tìm vận may, nay chỉ có thể kiếm chỗ trú tạm thời ở lại, trên thực tế chính là chậm rãi chờ chết.
Nhìn từ góc độ của một người cai trị một phương, thứ sử Tương Châu làm như vậy cũng không có gì đáng trách. Bởi lẽ lương thực của một tòa thành là có hạn, nếu thả lưu dân tiến vào, sẽ phải phụ trách dàn xếp cho họ, mà những người này trên thực tế là bách tính mà địa phương khác phải xử lý, làm như vậy chẳng khác nào thêm áp lực cho bản thân thành Tương Châu, đến lúc đó nếu Tương Châu không có đủ lương thực để ăn, dân chúng trong thành ngược lại sẽ bị liên lụy. Hiện giờ Tề đế Cao Vĩ chỉ lo tầm hoan mua vui, căn bản không có lòng dạ nào đi cai trị triều đình, triều đình cấp lương còn chưa tới địa phương cần đến, đã bị tầng tầng bóc lột khiến cho tiêu hao gần như không còn. Thứ sử Tương Châu mặc dù có nhận những lưu dân này vào trong thành, cũng sẽ không bởi vậy mà được triều đình ngợi khen.
Tương Châu cách Huyền Đô sơn đã rất gần, chỉ cần đi về hướng Tây Nam thêm mấy ngày nữa, là có thể tiến vào Miện Châu ở ngay bên cạnh Huyền Đô sơn.
Càng tới gần Huyền Đô sơn, tâm tình Yến Vô Sư tựa hồ càng tốt.
Y thậm chí giảm chậm bước chân chờ Thẩm Kiều đuổi tới, còn vừa hứng thú thuyết minh về phong cảnh nhân gian nơi này, nếu không phải biết rõ quan hệ của hai người, nhìn qua nói không chừng còn tưởng bọn họ là lão bằng hữu nhiều năm kết bạn đồng hành.
Y nói với Thẩm Kiều: “Tương Châu thời Chiến Quốc thuộc về Sở quốc, cho nên Sở phong rất đậm, cũng coi như là nơi giàu có đông đúc. Đáng tiếc Cao Vĩ không có tâm kinh doanh, tâm huyết mấy đời Cao gia, sợ là hủy trong tay hắn.”
Yến Vô Sư đối với Tề đế hiển nhiên không có nửa điểm tôn trọng nào, mở miệng liền gọi thẳng tên húy.
Thẩm Kiều nheo mắt lại, mơ hồ nhìn thấy ngoài thành tụ tập không ít người, trong đó phụ nữ trẻ em người già chiếm phần lớn, may mà bây giờ thời tiết chưa nóng lắm, bằng không chỉ sợ ôn dịch sẽ vì vậy mà nổi lên, không khỏi lắc đầu than thở một câu: “Dân sinh gian khổ!”
Yến Vô Sư nhàn nhạt nói: “Thật ra cảnh tượng như vậy, ở những quốc gia khác cũng có. Tây Tấn những năm cuối ngũ quốc phân tranh, khắp nơi tranh quyền đoạt lợi, máu tươi mạng sống vô số đã rơi xuống, nạn đói như vậy năm nào cũng có. Đặc biệt là ở những nơi biên cảnh, các quốc gia vì trốn tránh trách nhiệm, di dời áp lực, đều ước gì đẩy lưu dân của mình sang nước khác. Những năm nào được mùa, lại thường xuyên phát động chiến tranh chiếm đoạt thành trì nước láng giềng, binh biến bao lần, chính quyền thay đổi liên tục, không đến vài năm lại thay một cái quốc hiệu, đương nhiên không có người nào đem tâm tư đặt vào việc trị quốc. Bắc Tề bất quá là trầm trọng hơn thôi.”
Thẩm Kiều: “Ta nghe nói Yến tông chủ ở Bắc chu có thân phận là quan to lộc lớn, rất được Chu Đế tin dùng, chắc là trong lòng ngươi, nhất định cho là Bắc Chu có khả năng nhất thống thiên hạ?”
Yến Vô Sư chắp tay sau lưng chầm chậm nói: “Làm hoàng đế, không cần biết là minh quân hay hôn quân, xưa nay đều là kẻ tám lạng người nửa cân, khác nhau chỉ ở chỗ có thể khắc chế dục vọng của chính mình hay không. Vũ Văn Ung tuy rằng thích phát động chiến tranh, nhưng hắn cấm phật cấm đạo, cũng không trọng Nho gia, không dựa vào bất kỳ bên nào, vì vậy lựa chọn còn lại của hắn rất ít. Ta muốn nhất thống tam tông, cũng cần tới sự giúp đỡ của hắn. Vũ Văn gia vào Trung Nguyên đã nhiều năm, tổ tiên tuy là người dân tộc Tiên Bi, nhưng từ lâu đã bị Hán hóa, chế độ triều Chu so với chế độ nhà Hán cũng không khác mấy. Nếu bàn về làm hoàng đế, không hẳn là kém với Nam Trần.”
Sau nhiều ngày như vậy, qua lời kể, cuối cùng Thẩm Kiều cũng có thể nắm rõ được thế lực các phương trong thiên hạ.
Đêm đó, Tuyết Đình thiền sư đã từng rat ay ngăn cản Yến Vô Sư ở Xuất Vân tự, cũng đã ủng hộ Bắc Chu, nhưng Bắc Chu mà ngài ủng hộ là Bắc Chu trước kia được Vũ Văn nhiếp chính chở che, mà không phải hoàng đế Vũ Văn Ung hiện nay.
Tuyết Đình thiền sư thuộc Thiên Nhai tông, cùng Thiên Nhai tông tông chủ đương nhiệm-Pháp Nhất là sư huynh đệ. Mà Thiên Nhai tông nguyên bản vốn có lập trường ủng hộ Nam Trần, việc này liên quan đến ân oán bên trong Thiên Nhai tông, nói đến cũng là một câu chuyện dài.
Vũ Văn Ung sau khi đoạt lại quyền lực vào tay mình, vì thanh trừ sự ảnh hưởng mà Vũ Văn Hộ lưu lại, tất nhiên không thể tiếp tục trọng dụng Phật môn, cho nên bây giờ phái của Tuyết Đình tại Bắc Chu kỳ thực nằm ở vị trí có chút lúng túng, mặc dù không đến mức đánh mất địa vị hoàn toàn, nhưng một ngày Vũ Văn Ung còn tại vị, thì ngày đó Tuyết Đình thiền sư còn chưa thể khôi phục lại tôn vinh ngày trước.
Đối với Vũ Văn Ung mà nói, ba nhà Nho Thích Đạo, bên nào cũng có câu nệ, một khi có dính líu quan hệ với bọn họ, chính mình thi hành biện pháp chính trị sẽ khó tránh khỏi mang theo sắc thái nhà đó. Đây là thứ mà một hoàng đế có ý thức tự chủ cao không hề muốn nhìn thấy. So sánh với đó, tuy rằng Hoán Nguyệt tông có mục đích của riêng mình, nhưng rõ ràng so với những nhà khác thì họ thích hợp để hợp tác hơn, cũng sẽ không vì thế mà yêu cầu Vũ Văn Ung phổ biến rộng rãi học thuyết của một nhà nào đó, đây là suy nghĩ của hắn.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, hướng về phía cửa thành.
Dân chúng bình thường hoặc thương nhân đi vào trong thành, vì phòng lưu dân quấy rầu, thường thường kết bạn đồng hành với nhau, tốt nhất là có đàn ông hộ vệ, bởi vì lưu dân đói đến cùng cực cũng có thể biến thành trộm cướp. Khi bọn họ phát hiện ăn xin không còn tác dụng, nhất định sẽ cướp đoạt trắng trợn, đến hoàn cảnh cùng đường mạt lộ, phụ nữ trẻ em mỹ mạo rơi vào tay lưu dân, không chỉ trinh tiết khó giữ mà còn có thể bị giết làm thịt ăn.
Dưới tình huống như vậy, hai người Yến Vô Sư và Thẩm Kiều liền biến thành tổ hợp khá kỳ lạ khiến người khác chú ý.
Một người hai tay trống trơn, cái gì cũng không mang, một người chống gậy trúc, bộ dạng bệnh nặng mới khỏi, thấy thế nào cũng không giống dân chúng tầm thường.
Ven đường có lưu dân thỉnh thoảng hướng về bọn họ toát lên dáng vẻ cầu xin, Yến Vô Sư vừa nhìn đã thấy là nhân vật không dễ chọc, lưu dân cũng không dám tiến lên đòi hỏi, chỉ có thể hướng về phía Thẩm Kiều có vẻ ốm yếu dễ nói chuyện để cầu xin.
Trong đó có một đôi vợ chồng, kéo theo ba bốn đứa nhỏ đi trên đường, gầy trơ cả xương, không nhìn ra một chút nào của hình người nữa, chỉ như những con rối, cương thi, ngay cả thần sắc cũng đã trở nên tê dại. Đứa nhỏ lớn nhất cũng chỉ sáu, bảy tuổi, nhỏ nhất mới hai, ba tuổi, bước đi tập tễnh lảo đảo, cha mẹ cũng không có sức để ôm nàng nữa. Nàng cứ thế nắm lấy góc áo mẫu thân loạng chòa loạng choạng bước theo sau.
Nếu như tình huống này tiếp tục kéo dài, có lẽ đứa nhỏ này sẽ bị mang đi trao đổi với đứa nhỏ nhà người khác, tăng cường khẩu phần lương thực cho cha mẹ, hoặc là trực tiếp bị cha mẹ nấu lên ăn. Sinh phải thời loạn, khi bước tới hoàn cảnh cùng đường mạt lộ, vì sinh tồn, cốt nhục tình thân cũng có thể để sang một bên.
Đôi vợ chồng này thấy Thẩm Kiều đi ngang qua, trực tiếp quỳ gối xuống xin hắn cho chút đồ ăn. Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, lấy từ trong ngực ra một bao bánh rán bọc giấy dầu đưa cho đứa nhỏ còn bé nhất kia.
Đôi vợ chồng mừng rỡ như điên, liên tục khấu tạ, trượng phu trực tiếp đoạt lấy bánh rán từ trong tay đứa nhỏ, há mồm liền cắn một miếng lớn, thấy vợ con đều tha thiết mong chờ nhìn mình, chần chờ nửa ngày, mới lưu luyến không rời bẻ xuống một miếng nhỏ cho thê tử.
Thê tử cầm lấy khối bánh nhỏ, chính mình không hề ăn, cẩn thận từng li từng tí, trân trân trọng trọng chia thành mấy phần nhỏ, đưa cho mấy đứa nhỏ.
Chiếc bánh không lớn, sau khi ăn như hổ đói mới được vài miếng đã hết rồi, lưu dân bên cạnh nhìn thấy mê mẩn, đều như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Thẩm Kiều.
Trượng phu kia nói với Thẩm Kiều bằng giọng cầu khẩn: “Bọn nhỏ đói bụng đã mấy ngày, kính xin quý nhân thưởng thêm một chiếc nữa, cũng giúp cho chúng tôi cầm cự được đến khi vào thành!”
Thẩm Kiều lại cự tuyệt: “Ta cũng không phải người giàu có, trên người chỉ mang theo hai chiếc bánh, cho các ngươi một cái, ta cũng phải giữ lại một cái cho mình.”
Trượng phu kia thấy trên người Thẩm Kiều còn đồ ăn, biểu tình trên mặt liền thay đổi, lại thấy hắn hai mắt vô thần, còn phải dựa vào gậy trúc để chống đỡ, không khỏi sinh ý niệm xấu xa, vồ về phía Thẩm Kiều.
Ai biết còn chưa đụng được tới ống tay áo người ta, thân thể đã bay ngược ra ngoài, rơi bịch trên mặt đất, kêu rên thảm thiết.
Lại nhìn Thẩm Kiều, vẫn là bộ dáng ốm yếu không chịu nổi như cũ, hoàn toàn không nhìn ra hắn làm sao mà đánh được người bay ra ngoài.
Hắn hiển nhiên không nghĩ tới chính mình nhất thời nổi thiện tâm lại đưa đến kết quả như thế, lại nhìn vợ con của tên nam nhân, đều đã sợ hãi ôm nhau thành một đám.
Những lưu dân khác vốn có lòng xấu, nhìn thấy tình cảnh này, tự nhiên cũng không dám tiến lên.
Nam nhân kia tốn công mất sức bò lên, không những không xin lỗi, ngược lại còn mở miệng mắng: “Có bản lĩnh thì ngươi đánh chết ta đi! Loại người giả nhân giả nghĩa như ngươi, không phải muốn dựa vào bố thí để bắt chúng ta dập đầu tạ ơn sao, tại sao cứu người lại không cứu triệt để, rõ ràng còn một cái bánh, tại sao không lấy ra! Không muốn lấy ra thì đừng lấy, lại còn chúng ta nếm trải chút ngon ngọt nhưng lại không cho ăn đến đủ no, ngươi làm như vậy khác gì với giết người chứ!”
Thẩm Kiều hít sâu một hơi, lắc đầu một cái, không hề nói gì, quay người rời đi.
Yến Vô Sư trước sau vẫn ở một nơi không gần không xa nơi đó, chắp tay đứng, thờ ơ lạnh nhạt, không nhúng tay cũng không rời đi, giống như là đang chờ hắn, trên mặt hiện lên biểu tình cười như không cười.
Có một chiêu vừa rồi, dù cho có người biết trên người hắn có đồ ăn, những người khác cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Đợi hắn đến gần, Yến Vô Sư mới nói: “Một nắm gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân*. Câu nói này, ngươi đã từng nghe qua chưa?”
*Một nắm gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân: Lúc gặp phải một người sắp chết đói, ngươi cho hắn một nắm gạo, hắn sẽ coi ngươi là ân nhân; nhưng ngươi cho hắn một đấu gạo, hắn sẽ nghĩ ngươi có thể cho một đấu gạo, thì có thể cho ta thêm nữa…, nếu ngươi không cho ta, vậy ngươi liền trở thành cừu nhân của ta rồi.
Thẩm Kiều thở dài: “Là ta lỗ mãng, người chịu khổ có rất nhiều, bằng sức một mình ta, không cứu được hết.”
Yến Vô Sư châm chọc: “Phụ thân người ta còn không quan tâm sự sống chết của đứa con, ngươi lại đi giúp người ta chiếu cố. Thẩm chưởng giáo quả nhiên có tấm lòng bác ái, chỉ tiếc con người ta có lòng tham không đáy, không hiểu nổi lòng tốt của ngươi. Nếu hôm nay ngươi không thể tự vệ, có khi hiện tại đã biến thành nồi canh thịt rồi.”
Thẩm Kiều nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Nếu như hôm nay ta không thể tự vệ, thì sẽ không lựa chọn đi con đường này, thà rằng đi xa một chút để tránh né lưu dân địa phương còn hơn. Con người luôn có thiên hướng xu lợi tránh hại, ta cũng không phải thánh nhân, cũng không ngoại lệ, chỉ là nhìn thấy có người chịu khổ, trong lòng thấy không đành thôi.”
Hắn lựa chọn nhân chi sơ tính bản thiện, Yến Vô Sư lại tin tưởng nhân chi sơ tính bản ác. Hai người từ trong suy nghĩ đã trái ngược nhau, Yến Vô Sư tất nhiên có thể dùng vũ lực đưa Thẩm Kiều vào chỗ chết, nhưng cho dù y có bóp cổ Thẩm Kiều, cũng không cách nào thay đổi suy nghĩ của Thẩm Kiều.
Có đoạn nhạc điệm này, bầu không khí vất vả lắm mới hòa hoãn được giữa hai người biến mất không còn sót lại chút gì.
“Công tử!”
Thanh âm nho nhỏ, yếu ớt, từ phía sau truyền đến.
Thẩm Kiều quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, nhỏ gầy thấp bé, là một đứa nhỏ.
Đứa nhỏ kia chạy đến trước mặt hắn quỳ xuống, nghiêm nghiêm túc túc dập đầu ba cái với hắn: “Đa tạ công tử vừa rồi đã ban thưởng bánh cho chúng ta, cha ta vô lễ với ngài, ta, ta chỉ có thể thay người dập đầu, kính xin ngài đại nhân đại lượng, không tính toán với cha ta!”
Hắn làm sao đến mức có thể tính toán với một đứa nhỏ. Thẩm Kiều thở dài, tiến lên dìu nó lên: “Ta không có để ở trong lòng, nghe nói qua mấy ngày nữa chính là Phật Đản, bách tính thành Tương Châu sùng bái Phật pháp, đến lúc đó nhất định sẽ mở trại phát cháo, cũng sẽ cho một vài lưu dân thích hợp vào trong thành, các ngươi vẫn còn một chút hi vọng sống.”
Hai mắt đứa nhỏ sáng lên, liên tục khấu tạ: “Đa tạ công tử đã báo tin, xin hỏi cao tính đại danh công tử, sau này nếu có cơ hội, tiểu nhân nhất định báo đáp lại ngài, lập cho ngài bài vị trường sinh!”
Thẩm Kiều xoa xoa đầu nó, hòa nhã nói: “Mấy cái đó thì không cần, ngươi cứ chăm sóc tốt cho mẫu thân cùng đệ muội của mình là được rồi.”
Đứa nhỏ dùng sức gãi đầu, lặng lẽ nói: “Ngài yên tâm, thật ra vừa rồi khi mẫu thân chia cho ta khối bánh, ta không có ăn, đều lén lút đưa cho muội muội cả!”
Thẩm Kiều nghe mà lòng đau xót, thở dài vì đứa nhỏ quá hiểu chuyện, suy nghĩ một chút, vẫn lấy từ trong lòng ra cái bánh còn lại đưa cho nó: “Ngươi cầm về mà ăn, đừng để cho phụ thân ngươi nhìn thấy.”
Đứa nhỏ kia đói đến xanh xao vàng vọt, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, sống chết không chịu nhận, cuối cùng vẫn là Thẩm Kiều cứng rắn nhét vào trong tay nó: “Ngươi còn từ chối nữa, để người ngoài nhìn thấy, lại sinh chuyện.”
Nó lúc này mới đành nhận lấy, liền quỳ xuống dập đầu với Thẩm Kiều, kiên trì nói: “Kính xin công tử cho biết họ tên!”
Thẩm Kiều: “Ta tên Thẩm Kiều.”
“Thẩm Kiều…” Đứa nhỏ kia đọc nhẩm nhiều lần, không biết có phải đã hiểu chữ Kiều thành chữ khác không nữa, Thẩm Kiều cũng không có ý định sửa lại.
Đứa nhỏ kia cẩn thận bước đi từng bước.
Yến Vô Sư: “Không còn sớm nữa, nhanh vào thành đi.”
Thẩm Kiều thấy y không còn châm chọc nữa, ngược lại có chút kỳ lạ, cười nói: “Ngươi không nói gì sao?”
Yến Vô Sư nhàn nhạt nói: “Có người thích làm chút chuyện ngu xuẩn, nói cũng không nghe, bản tọa hà tất phải tốn nước miếng?”
Thẩm Kiều sờ mũi một cái, cười không nói gì.
Thế gian này đúng thật là có rất nhiều ác ý, nhưng hắn không muốn bởi vì chút ác ý này mà phủ nhận đi những thiện tâm còn tồn tại.
Chính là vì một tia thiện ý này, hắn cảm thấy cho đi chiếc bánh rán kia rất có giá trị.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm chưởng giáo trong lòng hiểu rất rõ, nhưng hiểu thì hiểu, hắn vẫn nguyện ý vươn tay.
Lão Yến trong lòng cũng rất rõ ràng, nhưng hắn không muốn vươn tay, hơn nữa còn chủ trương đem uy hiếp bóp chết từ trong trứng nước.
Đây chính là sự khác nhau giữa tam quan của hai người.
Thẩm Kiều nghiêm túc lắc đầu một cái:Tam quan khác nhau quá lớn, đừng nói cùng người như vậy làm gay, muốn làm bằng hữu còn khó nữa là!
Yến Vô Sư: Ai nói không có cách.
Thẩm Kiều: Ha?
Yến Vô Sư: Gạo nấu thành cơm.
Thẩm Kiều:… (Lần thứ 1001 nói) đạo diễn, ta không muốn diễn cùng người như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!