Phương Dật Thiên như nguyện ước xin được số điện thoại di động của Lâm Hiểu Tình liền tiện tay lưu luôn vào máy. Hắn chú ý lúc Lâm Hiểu Tình cho số di động khuôn mặt trắng nõn đang tươi cười có chút ửng hồng, trong lòng hắn hơi sửng sốt, nhìn cách trang điểm cùng ăn mặc của Lâm Hiểu Tình không giống như là cô gái mới va chạm, cho nam nhân số điện thoại mà đỏ mặt. Chắc nàng đúng là một cô gái vừa bước chân ra ngoài xã hội, thật sự là một cô gái thuần khiết. Kỳ thật ngẫm lại cũng không phải không có khả năng, xã hội này dù sao phụ nữ cũng có chút ưu thế. Một bảo an nho nhỏ mà xin số điện thoại di động các nàng cho thì mới lạ. Trái lại Lâm Hiểu Tình trong mắt không hề có ý khinh thường Phương Dật Thiên là một bảo an nho nhỏ, cho dù là một cô gái chưa giao thiệp nhiều cũng tốt, điểm đó cho thấy nàng khác hẳn với xu thế chạy theo đồng tiền của một số cô gái khác trong xã hội hiện nay, nói đơn giản, nàng có một loại khí chất ' đơn thuần ' đáng quý. Vốn ban đầu, Phương Dật Thiên cũng không tính xin số điện thoại di động của Lâm Hiểu Tình, hắn thầm nghĩ chỉ cần kiếm chuyện ba hoa với nàng, nhân đó mà từ trên cao ngắm bộ ngực trắng như tuyết kia, ngầm nuốt nước miếng là được rồi. Thật không ngờ lại xin được số di động, hơn nữa nhân cơ hội còn bắt chẹt được nàng một bữa cơm chiều, cũng là nhờ trợ giúp của cô gái cao gầy tú lệ kia. Sau đó nói chuyện phiếm một lúc Phương Dật Thiên biết được cô nhân viên tiếp tân thanh lệ có tên là Cao Hân, người kia là Lý San San. "Uy, Phương Dật Thiên, anh không phải bắt Hiểu Tình mời anh ăn cơm tối đấy chứ? Dù sao anh cũng là nam nhân trông rất có phong độ lại lần đầu cùng Hiểu Tình của chúng ta ước hẹn." Cao Hân cười hì hì nói. " Uy, Cao Hân cậu nói cái gì ước hẹn làm.. làm gì có chuyện như vậy? Thật là!" Lâm Hiểu Tình nhất thời sắc mặt đỏ lên, quay về phía Cao Hân nói. " Chậc chậc xem kìa, Cao Hân cô không nên nghĩ phức tạp như vậy a, tôi cùng Lâm Hiểu Tình chính là tri kỷ chi giao, cô như thế nào lại nói ước hẹn đen tối gì chứ? Đúng không Hiểu Tình?" Phương Dật Thiên cười cười, hỏi. "Cười khúc khích!" Một bên Lý San San cười rộ lên, nàng nói, "Oa, Hiểu Tình, ngươi cùng hắn quan hệ nhanh như vậy liền thăng hoa đến tri kỷ rồi? Là hồng nhan tri kỷ chứ hay là lam nhan tri kỷ a?" "Được rồi không nói giỡn nữa, bây giờ đang trong thời gian làm việc" Lâm Hiểu Tình giọng nói biểu lộ vẻ hờn giận. " Không nói nữa Hiểu Tình của chúng ta không cần tức giận a. Ai, Phương Dật Thiên anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, đêm nay anh là nam nhân phải mời khách, làm gì có đạo lý lần đầu ước hẹn với nữ nhân lại để nữ nhân mời khách chứ? "Cao Hân không buông tha nói. "Mỗi ngày tôi đều ăn cháo trắng mà mời khách cũng chỉ có thể mời vậy thôi, nếu Hiểu Tình không ngại." Phương Dật Thiên cười cười, thản nhiên nói. "A? Anh, anh mỗi ngày đều ăn cháo trắng? Không thể nào?" Lâm Hiểu Tình hai con mắt mở to hết cỡ, cất tiếng hỏi. " Này bây giờ không phải tạm thời đang trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế sao. Nhưng các cô yên tâm, chờ tôi lãnh lương có tiền rồi có thể mời các cô đi ăn tôm hùm." Phương Dật Thiên cười, hào sảng nói. "Xí, tiền lương của anh chỉ sợ ăn được một con tôm hùm liền tiêu hết." Cao Hân nói. " Ừ, ít nhất cũng phải mời các cô một bữa? Chờ nhé, Phương Dật Thiên ta nói một là một hai là hai (DG: giữ chữ tín)" Phương Dật Thiên cười, ánh mắt chớp động thâm thúy, thâm trầm như biển rộng.
Lâm Hiểu Tình trợn mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Anh có một chút tiền lương ăn hết vậy những ngày tiếp theo sẽ ăn bằng gì? "À vấn đề này," Phương Dật Thiên suy nghĩ một chút lập tức hai tay vung lên nhất quán nói: " Thật sự như vậy lại quay về ăn cháo trắng." "Tôi ngất, có phải anh trước kia lĩnh lương xong đều tiêu hết như vậy, những ngày tiếp theo liền ăn cháo trắng?" Lý San San hỏi. "Không nói khoa trương, cô thực là một người thông minh, một câu liền nói đúng!" Phương Dật Thiên nói xong liền đội mũ bảo an thản nhiên nói, " Tôi đi xung quanh rồi về. À Hiểu Tình chuyện buổi tối đừng quên nhé, hắc hắc." Phương Dật Thiên nói xong liền đi ra ngoài, nhìn theo dáng hắn Cao Hân cùng Lý San San nhỏ giọng thì thầm: "Hiểu Tình, ngươi buổi tối sẽ không thật sự cùng hắn ước hẹn chứ?" "Bộ dạng hắn không tồi, rất nam tính, rất hài hước, nhưng chỉ là bảo an, hơn nữa nghe ngữ khí của hắn hình như một đồng cũng không có." "Đúng vậy đúng vậy, Hiểu Tình điều kiện của ngươi tốt có nhiều người theo đuổi. Như lần trước tới đón ngươi là Lâm công tử, hắn so ra hơn Dật Thiên rất nhiều." Lâm Hiểu Tình cũng không đưa ra chủ ý gì khi hai đồng sự bàn luận, nhìn bóng lưng Phương Dật Thiên nàng có cảm giác kỳ quái, chính là ánh mắt bình tĩnh kia của hắn khi nhìn về phía nàng tựa hồ ẩn dấu quá khứ, cũng là điểm hấp dẫn nàng. olo Phương Dật Thiên đi đến trước cửa đại môn thủy tinh tự động tòa nhà Hoa Thiên, vừa lúc nhìn thấy thiên kim Lâm Thiên Tuyết đang đi đến, chắc là đã đưa xe đến bãi xe ngầm xong nên đi lên đây. Hắn đứng sang một bên, mở cửa, rất nhã nhặn nói: " Lâm tiểu thư, mời vào!" Lâm Thiên Tuyết nhìn thấy Phương Dật Thiên thoáng dừng lại, sự tức giận trong lòng lại trỗi dậy, khuôn mặt cười lạnh trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, cặp mắt long lanh phát ra tia lạnh thấu xương, nàng mím chặt môi, dậm chân thình thịch đi vào. Đi qua Phương Dật Thiên một mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng theo làn gió từ trên người nàng truyền vào trong mũi Phương Dật Thiên, thấm cả vào ruột gan. Lâm Thiên Tuyết đi được vài bước đột nhiên dừng lại quay đầu, lạnh lùng nhìn Phương Dật Thiên, nói từng chữ một: "Phương Dật Thiên, ngươi không cần đắc ý, chúng ta chờ xem!" "Chúng ta? Chờ xem? Xem lẫn nhau sao? Oh quên không nói với cô, tôi không thích chờ xem, tôi thích ngồi xem, đương nhiên, tôi càng thích hơn khi chúng ta nằm xem." Phương Dật Thiên cười cười dù bận vẫn ung dung nói. "Ngươi, ngươi …." Lâm Thiên Tuyết nghe Phương Dật Thiên giở giọng lưu manh, tức giận đến thân thể mềm mại run rẩy, nàng dậm dậm chân không nói gì nữa khuôn mặt lạnh lùng hướng thang máy đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!