Đại học Giang Thành, tòa nhà giảng dạy số 5, tầng thứ 2 của dãy phòng.
Các bạn trong lớp có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Tô Thư đi học, bởi lẽ có chút ngoài ý muốn nên cả học kì cơ bản cô không thể tới trường.
Cô gật đầu chào hỏi bạn học, sau đó liền lười biếng nằm ở trên bàn.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhắn tin với anh, "A Ngôn, hôm nay là ngày đầu tiên em thực tập ở công ty của anh. Khi nào kết thúc lớp học em sẽ đến đó, khoảng chừng 10 giờ sẽ xong nên anh không cần phải đợi em đâu nhé!"
Như thường lệ, Cố Ti Ngôn không hề trả lời tin nhắn của cô. Dù gì cũng quen rồi nên cô lẳng lặng cất điện thoại đi.
Cửa trước của lớp học mở ra, một vị thầy giáo già với bộ râu bạc phơ bước vào.
Thầy giáo cầm bảng danh sách lớp trên tay, nâng chiếc kính cận nhìn lên bục giảng, bắt đầu điểm danh như thường lệ. Lúc gọi đến tên của Tô Thư, ông liền cố ý lên giọng.
"Tô Thư?
"Bạn học Tô Thư, hôm nay em có ở đây không? "
Cô liền đứng dậy kêu to: "Dạ có!"
Trên bục giảng, giáo viên cầm kính nhìn Tô Thư hai lần, "Được rồi, ngồi đi, sau giờ học đến văn phòng với tôi."
Nhất thời, các bạn trong lớp nhìn cô bằng mọi ánh mắt, từ thương cảm, hả hê, hay có cả lo lắng.
Cô rất khó chịu với những ánh mắt này, nhưng rồi cô chợt nhớ ra vị thầy giáo của mình là người có trình độ cao trong trường và còn được biết đến như ngôi sao sáng trong giới nghệ thuật. 1 người tài năng như vậy, ông ấy ghét nhất là những học sinh trốn tiết!
Và xui xẻo thay, cô đã trốn tiết nhiều không đếm xuể!
Tháng trước, cô nghĩ mình sắp trở lại thế giới ban đầu nên chắc đến học gì hết.
Sau khi lớp học kết thúc, chắc cô sẽ bị đưa đến một lớp học chính trị.
Nhưng mà thôi không sao cả, cô vì phải cố gắng giữ nguyên thiết lập nhân vật nên đã học qua vô số thứ, riêng chính trị là đã trải qua vô vàn các khóa học đáng sợ.
Thời gian của hai tiết học nhanh chóng kết thúc.
Tô Thư đi theo thầy đến văn phòng của giáo viên.
Cô vô cùng ngoan ngoãn, nói rằng sau này cô nhất định sẽ tham gia tiết học đầy đủ, lắng nghe kĩ bài giảng.
Nhưng trong mắt vị giáo sư già, thái độ của cô chỉ là nói cho có lệ.
"Tôi đã xem điểm thành tích lúc trước của em, khá tốt đấy. Nhưng đừng tưởng rằng năm cuối cấp không cần phải chăm chỉ. Gọi ba mẹ của em đến đây, tôi sẽ nói chuyện với họ"
Tô Thư sửng sốt, cô không ngờ thầy lại muốn gọi cho ba mẹ mình.
"Thưa thầy, hiện tại bố mẹ em đang ở nước ngoài, nên chắc là họ sẽ không đến được đâu ạ!"
Những gì cô đang nói đều là sự thật, nhưng trong mắt vị giáo sư già, thái độ của cô càng không đúng mực, "Cho tôi số điện thoại! Tôi sẽ gọi cho họ!"
Cô thấy vậy, đành phải ngoan ngoãn đưa điện thoại cho thầy
Vị giáo sư gọi cho bố mẹ cô, quả nhiên không có ai bắt máy, ông ta tức giận nhìn Tô Thư, không nói được lời nào.
"Thầy, xin đừng tức giận! Không tốt cho sức khỏe đâu ạ! Khi nào ba mẹ em trở về Trung Quốc, em sẽ đưa họ đến trường ạ!"
Tô Thư lo lắng nhìn vị giáo sư. Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, "Thưa thầy, em có thể gọi cho anh trai em được không ạ!"
"Thôi được, gọi cho anh của em nhanh đi." Đôi mắt của vị giáo sư già đầy vẻ ngờ vực.
"Dạ vâng"
Cô bấm điện thoại gọi cho Cố Ti Ngôn, mãi cho đến khi cuộc gọi sắp chuyển sang âm báo bận, cuối cùng người bên kia mới nghe máy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!