Đội xe của Bát Gia từ từ dừng lại, âm thanh mở cửa xe lúc này vang lên, các thủ vệ như gặp kẻ địch lớn bước xuống xe, ánh mắt cảnh giác nhìn phòng tuyến mà đám người Diệp Trung Thiên bày bố.
“Cảnh giới!”
Thủ lĩnh thủ vệ quát một tiếng, các thủ vệ lần lượt lấy chiếc xe làm tấm chắn, nòng súng nhằm chuẩn vào phòng tuyến của đám người Diệp Trung Thiên.
Trong chiếc xe đằng sau thậm chí còn khiêng ra hỏa tiễn, khiến mí mắt của Tần Kế Nghiệp giật giật.
Không có chút do dự, Tần Kế Nghiệp hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, gật đầu khom eo nhìn chiếc Mercedes-Benz chống đạn cách đó không xa.
Chiếc Mercedes-Benz dài hơn cao hơn dày hơn, so với chiếc xe bình thường lớn hơn một vòng, nhìn trông như một mãnh thú hung tợn.
“Đừng nổ súng, đừng căng thẳng, tôi có thể nói chuyện với Bát Gia không? tôi là người truyền lời thay cho cậu Lý, chúng tôi có gì từ từ nói, đánh nhau, người tử thương đều là anh em của mình không phải sao.”
Tần Kế Nghiệp rất nhanh đi vào trạng thái, tuy hai chân không ngừng run rẩy, nhưng cái miệng lại cực kỳ thoăn thoắt.
Đối mặt với Bát Gia, đặc biệt là Bát Gia còn chưa bước xe, Tần Kế Nghiệp không cảm nhận được quá nhiều sự sợ hãi, so với đối mặt thẳng với Lý Phàm mới là thật sự khủng bố.
Cửa sổ của chiếc xe Mercedes-Benz hạ xuống một khe hở, Bát Gia rất cảnh giác nhìn ra bên ngoài cửa xe, lo lắng có sự tồn tại của cao thủ bắn súng thậm chí tay bắn tỉa, cửa xe đều không dám hoàn toàn mở ra.
Thủ lĩnh thủ vệ đi tới bên cửa chiếc xe Mercedes-Benz, xuyên qua khe hở nói: “Bát Gia, ông xem có phải đánh vào không? Có Bazooka, đoán chắc rất nhanh có thể san bằng nơi này, người của Diệp Trung Thiên không có vũ khí hạng nặng gì cả.”
“Không vội, nghe thử tên họ Tần nói cái gì.”
Thủ lĩnh thủ vệ gật đầu, rảo bước đi về phía Tần Kế Nghiệp, rút súng chĩa vào đầu của Tần Kế Nghiệp.
“Đi thôi, dẫn cậu đi gặp Bát Gia.”
Tần Kế Nghiệp hai tay giơ càng cao hơn, đi theo thủ lĩnh thủ vệ tới trước cửa xe của Bát Gia.
Bát Gia xuyên qua cửa xe đánh giá Tần Kế Nghiệp, nheo mắt nói: “Cậu là thủ hạ trong nước của lão Khắc Lí sao? Cậu chắc biết giữa bọn họ và Long Môn chúng tôi là tử địch.”
“Biết chứ biết chứ, tôi đây không phải cũng là vì miếng cơm manh áo sao, khi ra nước ngoài du lịch bị bọn họ ép, chỉ có một con đường để đi, có điều tôi chưa từng đối đầu với Long Môn.”
Tần Kế Nghiệp trong lòng hoảng loạn, không ngờ nội tình của mình đều bị Bát Gia tra rõ triệt để.
“Hừ, trước kia cậu có lẽ chưa từng làm, có điều lần này thì chưa chắc, Diệp Trung Thiên và những sát thủ đó của cậu, đừng nói đều là cậu tìm đến chơi đồ hàng.”
Bát Gia khinh thường nói.
“Bát Gia, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, tôi tìm bọn họ chỉ là tụ tập, chuẩn bị sau này mở rộng sự nghiệp.”
“Vậy Lý Phàm tại sao lại ở đây, cậu ta không nên có quan hệ với các cậu.” . Truyện Mạt Thế
Bát Gia lạnh giọng hỏi, trong mắt vụt qua một tia sát cơ.
“Lý Phàm thuần túy là tới làm loạn, trước đó thủ hạ của tôi nhận đơn đi ám sát cậu ta, kết quả xảy ra vấn đề, bị Lý Phàm thu thập rồi, Lý Phàm là tới tìm tôi báo thù, kết quả những tên thủ vệ phế vật này đều đánh không lại cậu ta, cậu ta ngược lại còn trêu chọc tới Bát Gia ông, chúng tôi là hoàn toàn không có đích ý với Bát Gia ông.”
Kỹ thuật diễn xuất của Tần Kế Nghiệp bùng nổ, những lời nói ra bản thân anh ta đều tin, thần sắc càng vô cùng chân thật, khiến Bát Gia gian xảo cũng không có nhìn ra sơ hở.
Những lời này nếu nói giả vậy thật sự là giả, nhưng nếu nói thật vậy thật sự là thật hoàn toàn, lời như này nói ra đến Tần Kế Nghiệp đều cảm thấy thần sắc bình thản, không phân rõ những lời anh ta nói rốt cuộc là thật hay giả.
“Cho cậu lá gan cũng không dám, trong nước là địa bàn của Long Môn, món nợ cậu ăn với bên ngoài lát nữa tính, nói xem Lý Phàm kêu cậu nói cái gì.”
“Lý Phàm cậu ta nói bảo ông chỉ có thể dẫn hai thủ vệ đi vào gặp cậu ta, nhiều hơn một người cũng không được, đương nhiên, bên trong cũng chỉ có một mình Lý Phàm, nhiều thêm một người cũng không có, tôi có thể thề với trời.”
Tần Kế Nghiệp nói xong cẩn thận nhìn Bát Gia, đợi câu trả lời của Bát Gia.
Bát Gia nhắm mắt, trầm tư một lát, cảm thấy đến cũng đến rồi, nếu lúc này không dám đi gặp Lý Phàm, vậy thật sự sẽ trở thành trò cười rồi.
“Trục Nhật và Hám Sơn đi theo tôi, các người khác ở bên ngoài cảnh giới.”
Thủ lĩnh thủ vệ lo lắng nói: “Bát Gia, cái này không được, vẫn là để chúng tôi đánh vào trong là tốt nhất.”
“Đánh cái gì mà đánh, trận thế nhỏ như này không có gì đáng phải sợ cả.”
Bát Gia đẩy cửa xe ra, Trục Nhật và Hám Sơn ở hai bên trái phải của Bát Gia, hai người đàn ông cao to lực lưỡng, hai mắt như mãnh hổ, phóng ra tinh quang lấp lánh.
“Tôi dẫn đường cho ông.”
Tần Kế Nghiệp như tên sai vặt vậy, khom người đi đằng trước, ở trước dẫn đường cho Bát Gia.
Bát Gia không hề sợ hãi đi xuyên qua phòng tuyến của đám người Tần Kế Nghiệp, đi vào trong công xưởng bỏ hoang.
Ở cửa cửa công xưởng, Tần Kế Nghiệp dừng bước chân: “Bát Gia, Lý Phàm cậu ta ở đằng sau, ông ở đây có thể nhìn thấy cậu ta, tôi không tiện đi vào rồi.”
“Ừm.”
Bát Gia phát ra một tiếng bằng âm mũi, dưới sự bảo vệ của Trục Nhật và Hám Sơn đi về phía Lý Phàm.
Lý Phàm lười nhác dựa vào lưng ghế, cười nhíp mắt nhìn Bát Gia đi tới.
Bát Gia nhìn dáng vẻ lười nhác của Lý Phàm, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, với điệu bộ này của cậu, còn muốn tiếp quản Long Môn, thật sự là người si nói mộng.”
“Tôi không muốn tiếp quản Long Môn, mà là người đó mời tôi về tiếp quản Long Môn.”
Bát Gia thần sắc hơi cứng lại, khinh thường nói: “Hiện nay có Long hậu ra mặt quản lý, căn bản không cần tên phế vật như cậu, khuyên cậu vẫn là hiệu trung với Long hậu, sau này đều phục tùng Long hậu, như thế còn có thể để cậu hưởng thụ những ngày không cần lo tới cái ăn cái mặc.”
“Phục tùng Long hậu? Sợ là bà ta nằm mơ cũng muốn giết tôi nhỉ, ông nói xem bản lĩnh độc bá Long Môn của bà ta từ đâu mà ra, người ở sau ủng hộ bà ta lại là ai? Đừng nói là tám Long vương các ông, các ông chỉ là con sâu đáng thương bị bà ta dùng để che đậy mà thôi.”
Lý Phàm nhắm mắt nói.
Lông mày của Bát Gia nhíu mày, sau khi suy tư chốc lát, bật cười rồi nói: “Cậu nghĩ cũng khá nhiều, nhưng đều không có nghĩ tới điều này, chúng tôi chỉ là ủng hộ người giỏi, năng lực đức hạnh của cậu căn bản không xứng nắm quyền Long Môn.”
“Còn Long hậu, bà ấy đâu cần ai ủng hộ, dựa vào tâm cơ thủ đoạn của bà ấy, Long Môn nên được bà ấy nắm quyền, ít nhất có bà ấy ở Long Môn sẽ khong chia năm xẻ bảy, nhưng cậu thượng vị rồi, Long Môn tất nhiên xảy ra phân tách, đây không phải là điều chúng tôi muốn nhìn thấy.”
Tám Long vương một người quản lý một phương, trong tay đều có tài phú và quyền hành rất lớn, chỉ có người kinh tài tuyệt diễm thủ đoạn khó lường mới có thể áp chế dã tâm của bọn họ.
Một khi Lý Phàm thượng vị, Lý Phàm tất nhiên không thể phục chúng, đến lúc đó sợ là dã tâm của tám Long vương đều sẽ lộ rõ, bất cứ lúc nào đều có khả năng xảy ra phân tách và tranh chấp.
Long hậu có thể áp chế tám Long vương, đồng thời cũng có thể khiến giữa tám Long vương duy trì thế cân bằng vi diệu, điều này đối với tám Long vương mà nói cũng là chuyện tốt, bởi vì bọn họ đều chưa có chuẩn bị xong.
Tám Long vương đều muốn thượng vị trở thành chủ nhân của Long Môn, nhưng lại đều không muốn nhìn thấy Long Môn phân tách, Long Môn phân tách nhất nhiên thế lực sẽ giảm mạnh, sẽ trở thành mục tiêu của thế lực lớn khác, đến lúc đó rất có thể Long Môn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!