Câu này vừa được nói ra, cả người A Cẩn dán lên tường, hận không thể xông ra.
Thẩm Nghị vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn nói chậm rãi: “Cười cổ cười nay, cười Đông cười Tây, cười Nam cười Bắc, cười đến cười đi, cười thì ra là mình vô tri không biết.”
Ngu Uyển Tâm “a” một tiếng, nói: “Xem chuyện xem vật, xem trời xem đất, xem ngày xem tháng, xem trên xem dưới, xem người luôn luôn có cao có thấp.” Nói rồi, Ngu Uyển Tâm hiểu ra: “Năm ngoái, người đối câu đối với ta là ngài.” Rất chắc chắn. Khi đó tuy hai người không gặp mặt nhau nhưng cách một bức rèm, người tới ta đi, đấu rất nhiều câu thơ. Đến cuối cùng, Ngu Uyển Tâm thua tâm phục khẩu phục. Nhưng không ngờ người này lại là Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị cười gật đầu: “Có thể thấy ta không phải không quen nàng. Lúc ấy chưa nói nhiều, nhưng ta cũng lặng lẽ chú ý đến nàng.”
Câu này chọc cho Ngu Uyển Tâm đỏ mặt, nàng nhéo nhéo khăn tay, nói: “Nếu ngài đã biết người ra câu đối là ta, lúc ấy vì sao chưa từng xuất hiện?” Bây giờ nàng đang cố gắng tự bình tĩnh.
Thẩm Nghị nhẹ nhàng vuốt miệng ly trà, mỉm cười hỏi: “Nếu nàng là ta, nàng sẽ làm thế nào? Tuy lúc đó ta vừa được thăng chức, cũng không hiểu rõ chuyện trong triều lắm, nhưng có một số chuyện dù thế nào cũng nhìn ra được một hai. Thật ra tâm tư của Thiên gia, thậm chí ngay cả người được chọn cũng không khó đoán. Nếu như ta biểu hiện mãnh liệt, thậm chí thật sự đến nhà cầu thân, chưa chắc có thể đạt được ước muốn, càng chưa chắc Thiên gia sẽ không cản trở. Cách tốt nhất chính là… từ từ mưu tính.”
“Cuối cùng bất ngờ xảy ra, cũng coi như là ý trời.” Lục Vương phi nói thầm một tiếng rồi im lặng.
Thẩm Nghị nhìn Ngu Uyển Tâm, cười hỏi: “Nàng thật sự cảm thấy tất cả đều là ý trời sao?”
Uyển Tâm ngơ ngẩn.
“Không có chuyện gì là tình cờ trăm phần trăm cả. Muội phu… đúng là một viên gạch của Lục Vương phủ chúng ta, chỗ nào cần thì dọn tới chỗ đó. Chẳng qua là ta tự mình đối tốt với hắn một chút, hắn đã bắt đầu sinh ra nghi ngờ. Ta vốn nghĩ, nếu như hắn rêu rao chuyện ta ái mộ… cho mọi người đều biết, tất nhiên Hoàng Thượng sẽ vì đền bù cho ta mà tứ hôn. Dù sao thì cũng còn Phó Thời Hàn ở bên cạnh quạt gió. Tám chín phần người đó sẽ là nàng. Nhưng không ngờ, em rể tốt của ta lại trời xui đất khiến tạo thành hoàn cảnh như vậy, nàng xem, nếu đã như vậy, sao ta có thể không nắm bắt cho tốt chứ! Đạt được kết quả ta muốn sớm hơn, lại giảm bớt được chuyện xấu tự hắt nước bẩn thanh danh mình.” Thẩm Nghị mỉm cười.
Ngu Uyển Tâm khiếp sợ không nói nên lời, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Nàng hỏi nghiêm túc: “Vì sao ngài lại muốn nói cho ta biết?”
Thẩm Nghị hỏi lại: “Không phải chúng ta sắp thành hôn sao? Vì sao ta không thể nói cho nàng?” Thẩm Nghị dừng lại một chút, nhìn Uyển Tâm rồi nói: “Hay là nàng cảm thấy ta thế này không tốt lắm?”
Uyển Tâm đỏ mặt, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc nhìn Thẩm Nghị, nói chậm rãi: “Cảm ơn ngài, cảm ơn những tính toán này của ngài, cực kỳ tốt!”
Hai người thế này xem như đã nói ra tiếng lòng, nhưng A Cẩn ở ngoài cửa sổ bị ngạc nhiên quá mức. Đây đây đây, quả nhiên cữu cữu giả heo ăn thịt hổ, đậu đen rau má, nào có ai đơn giản! Mệt cho nàng còn đang nóng nảy xoay vòng vì cữu cữu, người ta thế mà đã bắt đầu tính toán rồi. Cáo già, cáo già còn không phải có chữ “già” sao, quả nhiên cữu cữu “lớn tuổi” của nàng gánh được cái chữ cáo già này. Quả nhiên là nàng bị che mắt, nhưng thật ra cũng không có gì mất mát, dù sao nàng chỉ là một đứa bé, bị che mắt là bình thường. Nhưng những người trưởng thành kia, những người giỏi suy tính kia, hà hà hà, bọn họ cũng bị che mắt nha!
“Trời ạ, tiểu Quận chúa, sao người lại ở đây?” A Phúc cứ luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, đợi đến khi đi đến hậu viện thì thấy tiểu Quận chúa đang nấp dưới cửa sổ. A Cẩn cạn lời đứng dậy, cười ha ha: “Trùng hợp quá nha!”
A Phúc khóc không ra nước mắt: “Tiểu Quận chúa không về nghỉ ngơi đi, tại sao lại ở đây chứ?”
Nghe được giọng của hai người, Lục Vương phi lập tức mở cửa sổ ra, máu nóng nổi lên: “Triệu Cẩn! Con vào đây cho ta!” Sư tử Hà Đông rống cũng không hơn được cái này.
A Cẩn nghe xong thì biết sắp xong đời, có lẽ, nàng còn có thể chạy trốn… Nhưng còn chưa đợi nàng hành động, A Phúc đã bế nàng bước vào, A Cẩn giãy giụa: “Ngươi đang làm gì đấy, làm gì làm gì? Ta là người lớn rồi, không phải con nít nữa, đừng có bế ta nha.”
A Phúc im lặng, người ngày nào cũng thích được người khác bế, không muốn đi một bước nào chẳng lẽ không phải ngài sao? A Phúc bế tiểu Quận chúa bước vào. A Cẩn chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, nàng lập tức ôm đùi: “Ngu cô cô, con rất nhớ người nha!”
Ngu Uyển Tâm đoán A Cẩn đã nghe được bọn họ nói chuyện, chỉ cảm thấy đầu choáng váng nặng nề, hận không thể té xỉu. Nhưng cho dù là thế, nàng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Lâu rồi không gặp tiểu Quận chúa.” Ngu Uyển Tâm mỉm cười nói.
Một tay Lục Vương phi ôm nàng vào ngực, tay kia không hề do dự mà đét lên mông nàng hai cái, A Cẩn gào khan: “Giết người rồi!”
Làm sao Ngu Uyển Tâm từng thấy tình huống thế này, vội vàng khuyên nhủ: “Quận chúa còn nhỏ, con bé không cố ý.”
Lục Vương phi cười lạnh ha ha: “Tỷ không biết con khỉ quậy này quả thật là muốn leo lên nóc nhà lật ngói, ta thấy chắc chắn là con bé lừa chị của nó, một mình đến đây nghe lén. Chuyện gì cũng tò mò, đúng là không có gì mà con không muốn quản. Tuổi còn nhỏ đã như thế, sau này lớn lên không phải sẽ muốn lật trời sao.”
A Cẩn: Hu hu! Mẫu thân nàng đoán đúng rồi.
“Ai làm người nấy chịu, không liên quan đến tỷ tỷ con, con lừa tỷ ấy đi nhà xí, một mình lén chui lỗ chó vào.” Ặc… sao lại nói cả chuyện lỗ chó ra rồi…
Lục Vương phi nhìn gương mặt hối hận của nàng, tức đến bật cười: “Con còn dám muốn giữ bí mật này sao? Con giỏi lắm, bây giờ ngay cả lỗ chó còn dám chui, con còn muốn làm cái gì?”
A Cẩn: “Con đâu muốn làm gì đâu, người hiểu lầm con.”
Hiểu lầm!
Lục Vương phi: “Ha ha!”
“Bốp!” Cái mông nhỏ lại bị đánh một cái, A Cẩn tiếp tục gào! Nhưng nàng cũng hiểu rõ, không la “cữu cữu cứu mạng” các kiểu. Nếu như thật sự dám la như thế, sẽ ứng với câu “ha ha” đó của mẫu thân nàng, chết cực kỳ cực kỳ thảm! Tuy nàng không có đôi mắt tinh tường, nhưng vẫn hiểu chuyện đó.
Nhưng mà, sao mình lại quên ở đây không phải Hoàng cung, không có Hoàng gia gia và Ngu Quý phi yêu chiều con nít, không có Thời Hàn ca ca chùi đít khắp nơi nữa nha. Cái giá của lần quên này chính là mông nhỏ của nàng phải chịu tội.
Tuy nhiên, mẫu thân nàng không cân nhắc đổi cách đánh nàng sao? Đánh mông xấu hổ lắm!
“Con nói xem, con nghe được cái gì rồi?” Lục Vương phi quả thật muốn bày ra tư thế tra hỏi.
A Cẩn vội vàng: “Con không nghe thấy gì cả, vừa mới đến dưới cửa sổ đã bị bắt được. Người ta bị oan mà!” Nếu như dám khai mình nghe được hết, vậy thì sợ là cái mông nhỏ sẽ bị đánh nát. Vẫn là giả ngu tốt hơn!
Lục Vương phi: “Thật à? Con nói mười phần chỉ có một phần thật.”
A Cẩn mở to mắt, chọc chọc hai ngón tay vào nhau: “Chẳng lẽ mẫu thân hy vọng con nghe được cái gì sao? Ngu cô cô, con nhớ người lắm, con muốn đến đây thăm người thôi. Người nhìn mẫu thân con đi, bạo lực quá, nào có ai đối xử với con nít như thế!” Nghĩ lại thì thôi, người mẹ dịu dàng đâu? Đâu mất tiêu rồi? Từ khi nàng lớn lên, mẫu thân đúng là càng ngày càng bạo lực, thật là đáng sợ!
A Cẩn giả vờ giống y như thật, cất giọng non nớt: “Ngu cô cô, con không có gia đình ấm áp.”
Ngu Uyển Tâm lập tức phun ra, nàng nhìn A Cẩn, nói: “Quả nhiên đứa nhỏ con muốn ăn đòn. Ngoan một chút, mẫu thân con mới thương con nha.”
A Cẩn ngó ngó bên này, lại ngó ngó bên kia, nói: “Quả nhiên là sắp trở thành người một nhà sao? Ngu cô cô không thích con nữa, vội vàng đứng chung một phe với mẹ con. Nhưng mà, con cảm thấy cữu cữu đáng thương quá đi, có một muội muội bạo lực thì thôi, cô vợ trẻ còn sắp bị dạy hư.”
Thẩm Nghị nghe đến đó, cuối cùng cũng đi ra khỏi gian trong. A Cẩn vờ khó hiểu: “Hả? Sao cữu cữu cũng ở đây?”
Thẩm Nghị cứu A Cẩn từ trong tay Lục Vương phi, ôm Bánh Bao Nhỏ nói: “Đừng giả vờ với ta, cần gì phải thể hiện không biết ta ở đây, ta thừa biết con là đứa con nít quỷ như thế nào.”
A Cẩn: “Người hiểu lầm con rồi, thật đó!” Đôi mắt nhỏ chững chạc đàng hoàng đó!
Thẩm Nghị gật đầu với Lục Vương phi, bà sai A Phúc ra ngoài, căn dặn: “Canh gác cho kỹ.”
A Phúc yên lặng nhận lệnh, ai có thể ngờ tiểu Quận chúa sẽ hành động thế đâu.
Đợi khi không còn ai, Thẩm Nghị mới dặn A Cẩn: “Đừng nói lung tung ra ngoài.”
A Cẩn tiếp tục giả vờ ngốc, nàng cười hì hì nói: “Nhưng mà con vốn đâu có cái gì để nói đâu! Con không nghe được gì cả.”
Thẩm Nghị đánh mông nhỏ của nàng một cái: “Cắm cái đuôi vào là con còn hơn cả khỉ con thành tinh.”
A Cẩn che mông, cảm thấy cuộc sống của mình đúng là tràn ngập đả kích, tất cả mọi người đều đối xử với nàng thế này, có ổn không? Nàng đáng yêu lắm nha, tại sao mọi người có thể đánh mông nàng?
“Có con khỉ con nào xinh đẹp như con không?” A Cẩn bĩu môi, phàn nàn.
“Khởi bẩm Vương phi…” Giọng của nha hoàn A Phúc lại vang lên.
Lục Vương phi: “Chuyện gì?”
“Là Ngu phủ, Ngu phủ sai người đến tìm Ngu tiểu thư, bảo là trong nhà có một số việc, mời Ngu tiểu thư mau chóng về phủ.”
Ngu Uyển Tâm nghe xong thì nhíu mày: “Vậy ta cáo từ trước, có lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Nếu không thì sẽ không sai người đến tìm ta.”
Ngu Uyển Tâm cũng không ở lại lâu, lập tức rời đi. Đợi đến khi nàng rời đi, A Cẩn giơ tay cam đoan: “Hôm nay con tuyệt đối chưa từng gặp cữu cữu.”
Thẩm Nghị: “Không phải con nói con chưa nghe được gì hết sao?”
A Cẩn: “Con vốn chưa nghe được gì hết, nhưng bây giờ con cũng không nhìn thấy cữu cữu, không nhìn thấy không nhìn thấy không nhìn thấy…”
Thẩm Nghị nở nụ cười, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng: “Quỷ tinh ranh.”
A Cẩn thò lại gần bên tai Thẩm Nghị, hỏi: “Người nói xem, trong nhà Ngu cô cô đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Nghị ngoài cười nhưng trong không cười: “Biết nhiều quá thì cũng không tốt đâu. Con nít đừng nên quá tò mò như thế.”
A Cẩn: Hừ, người lớn các người đều nói như thế!
Con nhóc này lại hoàn toàn quên mình cũng là một người lớn, nhóc loli bây giờ chỉ là vỏ ngoài.
A Cẩn suy nghĩ người ta xảy ra chuyện gì, trên đường về nhà mình, Ngu Uyển Tâm cũng liên tục nghĩ. Nhưng nàng không như A Cẩn bọn họ là hoàn toàn không có đầu mối gì. Nàng đoán là rốt cuộc ai đặt phong thư đó ở khuê phòng của nàng. Mà lần này nàng đến Lục Vương phủ cũng không phải hành động lỗ mãng, một là gặp Thẩm Nghị để gỡ rối khúc mắc, mặt khác cũng là đào bẫy cho người đó. Bây giờ chỉ xem rốt cuộc trong bẫy đang trùm lấy ai.
Mà dựa theo hành động nhà họ Ngu vội vàng đến mời nàng như vậy, sợ là người trong bẫy này không phải nha hoàn bình thường.
Khi đang suy nghĩ chuyện này, Ngu Uyển Tâm đã đến Ngu phủ, nàng nhanh chân bước vào cổng, thấy nha hoàn đã chờ ở đó, cực kỳ vội vàng: “Tiểu thư, ngài mau đến hậu viện đi, lão gia đang đợi ngài.”
Ngu Uyển Tâm cũng không đợi nhiều lời, lập tức đi đến hậu viện. Nhưng vừa bước vào, nàng đã ngẩn người, làm thế nào cũng không ngờ, người quỳ ở đó chính là nương tử của Kính Chi.
Ngu lão đại nhân nhìn thấy tiểu nữ nhi của mình cuối cùng cũng về rồi, chỉ vào Địch thị - nương tử của Kính Chi đang quỳ trên mặt đất, nói: “Chính là nghiệp chướng này.”
Uyển Tâm nhìn về phía Địch thị, có thể là bất cứ ai hại nàng, nhưng vì sao lại là Địch thị? Nàng ta là người ít có khả năng nhất. Nghĩ đến đây, Ngu Uyển Tâm không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn Kính Chi, Kính Chi đứng bên cạnh Ngu lão đại nhân, không nói tiếng nào, bình tĩnh không lay động.
Cuối cùng Uyển Tâm đi đến bên cạnh Địch thị, nàng hỏi: “Vì sao ngươi lại muốn làm thế? Tại sao lại muốn đặt phong thư đó vào phòng của ta, lại dự định báo cáo hành tung của ta cho ai?”
Địch thị chỉ lắc đầu khóc không ngừng, nhưng lại không lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng nức nở. Như thế trông cực kỳ đáng thương.
“Ta tự nhận là đối xử với ngươi rất tốt.” Uyển Tâm dịu dàng: “Nếu như có người khác ép ngươi, ngươi đều có thể thông báo cho chúng ta, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.”
Địch thị nghe câu này, ngẩng đầu nhìn Uyển Tâm ai oán: “Ai là người một nhà với ngươi, các ngươi mới là người một nhà, ta chẳng qua chỉ là một người ngoài. Ngươi đối xử với ta rất tốt, ngươi đối xử với ta rất tốt là vì muốn lung lạc tướng công của ta, đâu có thật lòng chứ. Nếu như thật lòng đối tốt với ta, vì sao không khuyên tướng công dẫn ta đến phương Nam?”
“Chết cũng không hối cải.” Ngu đại lão gia thấy con dâu không ra hồn như vậy, còn trách móc tiểu muội mình nặng nề, phất ống tay áo một cái, nói với Ngu lão đại nhân: “Phụ thân ở đây chủ trì đại cục, nhi tử không ở lại nữa.”
Ngu lão đại nhân nhìn ông: “Dù sao Địch thị cũng là con dâu của con.” Ý là con không thể đi.
Thật ra ở đây ngoài Ngu lão đại nhân, còn lại là mấy vị lão gia trong nhà, cũng chính là ca ca của Ngu Uyển Tâm. Ngoài bọn họ, hàng bối phận nhỏ hơn chỉ có một mình Ngu Kính Chi.
Ngu đại lão gia đã quen làm người thích thanh nhàn, thấy phụ thân nói vậy thì lùi về sau mấy bước, không nói nữa.
Uyển Tâm nhìn Địch thị. Ngày xưa, nàng chỉ cảm thấy Địch thị vừa nhát gan vừa nhu nhược, nhưng lại không ngờ nàng ta cố chấp như thế. Cơ thể nàng ta không tốt, đương nhiên là không thể đến phương Nam, đi tàu xe mệt mỏi, sợ là nàng ta khó chịu đựng được, nhưng mà bản thân nàng ta lại không nghĩ như thế.
Đột nhiên Uyển Tâm cảm thấy không muốn nhìn nàng ta nữa, nàng quay lại hỏi phụ thân mình: “Phụ thân có phát hiện gì ạ?”
Thật ra hai ngày trước khi nhìn thấy phong thư này trên bàn mình, Uyển Tâm giống như trải qua gió to sóng lớn. Không phải là nội dung trong đó thế nào, mà là vì sao phong thư này lại xuất hiện ở đó. Tuy nhà họ Ngu không được tính là đề phòng nghiêm ngặt, nhưng nơi ở của nữ quyến cũng được trông coi hết sức cẩn thận. Trong tình huống như vậy mà người đó còn có thể đến phòng nàng, đúng là khiến người ta chấn động.
Không chỉ như thế, nội dung trong thư quả thật cũng khiến người khác giật mình. Phong thư này được viết cho nàng, ký tên là người tự cho rằng mình có lòng tốt. Người đó nói rằng không muốn nhìn Ngu Uyển Tâm bị lừa, Thẩm Nghị là một tên cực kỳ khốn nạn, bắt đầu viết từ thời niên thiếu ông ái mộ Phó phu nhân Cảnh Lê Tịch, lại kể lại sau khi ông tranh đoạt thất bại thì ghen ghét không chịu nổi thế nào, rồi lại kể ông thèm nhỏ dãi Cảnh Lê Tịch đã làm vợ người ta đồng thời dùng thân phận bạn bè tiếp cận, liên tục gây mâu thuẫn quan hệ của nàng ấy và Phó tướng quân ra sao. Cuối cùng còn hại hai người chia ly. Đợi sau khi Cảnh Lê Tịch chết, ông được điều làm Tổng đốc Lưỡng Giang, lợi dụng chức quyền cướp đoạt dân nữ trắng trợn. Phàm là có ai tương tự với Cảnh Lê Tịch thì ông đều muốn cướp đoạt trắng trợn vào phủ. Khi đó bầu không khí ở Lưỡng Giang cực kỳ kém, ai cũng biết nếu như muốn thăng quan thì phải tìm thiếu nữ có gương mặt tương tự Cảnh Lê Tịch tặng cho ông.
Đương nhiên Uyển Tâm không phải người nghe người ngoài nói bậy bắn tên không đích, tuy trong lòng nàng cũng có hơi lo nghĩ, nhưng vẫn mang phong thư này đến tìm Ngu lão đại nhân và có lần đi ra ngoài này. Nàng lặng lẽ ra cửa đến Lục Vương phủ, nếu như chú ý đến nàng, theo dõi nàng sát sao thì tất nhiên sẽ biết, cũng sẽ ra ngoài báo tin. Nhưng không ngờ, quả nhiên bắt được người này, chỉ là người đó lại khiến người khác khó xử.
“Nàng ta lệnh cho nha hoàn của mình ra ngoài báo tin, chúng ta đã tìm được người tiếp xúc với nàng ta chính là biểu ca của Địch thị. Theo dõi biểu ca của Địch thị, quả thật có tiếp xúc với mưu thần của Tứ Vương phủ - Phạm Am. Còn về Phạm Am, bây giờ đã vội vàng đến Tứ Vương phủ.” Ngu lão đại nhân cười lạnh. Đúng là vòng một vòng lớn!
Ngu Uyển Tâm lập tức sáng tỏ: “Quả thật là Tứ Vương gia, đúng là buồn cười.”
Bên phía Tứ Vương gia, bọn họ tạm thời có thể không để ý đến. Nhưng không biết nên xử lý Địch thị bên này thế nào.
Uyển Tâm: “Ngươi nói chúng ta không coi ngươi là người thân, chẳng lẽ cái người biểu ca kia của ngươi thì coi ngươi là người thân sao? Nếu như coi ngươi là người thân, vì sao lại để ngươi làm chuyện như vậy?”
Địch thị nghe câu này, đột nhiên ngẩng đầu: “Đừng có vũ nhục biểu ca của ta, biểu ca đối với ta thế nào, trời đất chứng giám. Ngươi đừng cho rằng có thể châm ngòi quan hệ của chúng ta.”
Uyển Tâm nhìn nàng ta như vậy, chỉ cảm thấy buồn cười: “Vì sao ta phải châm ngòi quan hệ của các ngươi. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hắn ta làm đúng sao? Lợi dụng ngươi làm ra chuyện thế này với nhà chồng, hắn ta chưa từng nghĩ đến sẽ gây ra phiền phức lớn thế nào cho ngươi sao? Loại người này, tại sao ngươi còn muốn che chở cho hắn ta?”
Cái người biểu ca kia của Địch thị đã từng đến phủ vài lần, nhưng Uyển Tâm lại cực kỳ không thích. Chẳng biết tại sao, nàng cứ luôn cảm thấy khi hắn ta nhìn người khác cứ lộ ra cảm giác lén lút, dường như híp mắt háo sắc.
Không riêng mình nàng, người trong nhà cũng có cảm nhận như thế. Chính vì vậy mà bọn họ cũng không thích hắn ta đến nhà, lâu lâu đến làm khách cũng lập tức tiễn đi.
Uyển Tâm không có thiện cảm tốt gì với người này, lại không thể khiến Địch thị tin phục. Địch thị cười lạnh: “Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi dụ dỗ biểu ca ta không thành. Ngươi chính là nữ nhân không biết liêm sỉ như thế, cũng không tự nhìn xem mình là loại người gì, lại dám dụ dỗ như thế. Uổng cho biểu ca ta còn nói ngươi là nữ tử yếu đuối, sợ ngươi dê vào miệng cọp, muốn nhắc nhở ngươi Thẩm Nghị kia không phải là người tốt. Nhưng bây giờ xem ra đúng là chúng ta đã nghĩ nhiều.”
Lời này khiến Ngu Uyển Tâm trợn tròn mắt, giống như đang nghe được trò cười không tin nổi gì đó.
“Ngươi nói… ngươi nói ta dụ dỗ biểu ca đó của ngươi?”
“Đúng, chính là ngươi, thứ ti tiện, ngoài mặt trông có tri thức hiểu lễ nghĩa, không ngờ cũng là… á!” Tứ lão gia đứng gần Địch thị nhất không màng đây là nương tử của cháu mình, một bạt tai quạt sang.
“Cho ngươi nói bậy, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.”
Ngu Uyển Tâm là nữ nhi nhỏ nhất trong nhà, cũng là hòn ngọc quý trong tay cả nhà, lời này của Địch thị quả thật khiến người ta tức giận. Địch thị bị đánh một bạt tai, run lẩy bẩy quỳ nơi đó, nhưng dáng vẻ vẫn cực kỳ ghen ghét ấm ức.
Khung cảnh nhất thời yên lặng, ngay khi Uyển Tâm lại muốn mở miệng, Kính Chi cuối cùng cũng nói: “Ngươi trái một câu biểu ca phải một câu biểu ca, lại đặt ta ở đâu?”
Thật ra câu này của Kính Chi đã nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người. Nhìn dáng vẻ đó của Địch thị, rõ ràng là ái mộ biểu ca của mình, nhưng cách một tầng bối phận, bọn họ cũng không tiện nói. Khi Kính Chi nói ra như thế, mọi người đều sờ sờ cái mũi, nhìn xung quanh, làm ra vẻ không nghe thấy.
Địch thị nghe lời này, không cam lòng nói: “Chàng là phu quân của ta, huynh ấy là biểu ca của ta, đương nhiên là khác.”
Giọng Ngu Kính Chi vẫn lạnh nhạt, chỉ là người quen thuộc sẽ hiểu, trong giọng hắn có thêm một chút trào phúng: “Khác chỗ nào? Ta… không bằng hắn ta?”
Địch thị nhìn hắn, cảm thấy hắn anh tuấn phóng khoáng, giật mình nhớ lại khi mới gặp hắn. Nhưng mà, sự lạnh nhạt sau đó… nàng ta hơi nhíu mày, tuy anh tuấn nhưng làm sao địch lại tình nồng mật ý của biểu ca được?
Tuy nghĩ như thế, nàng ta lại nói: “Đương nhiên là không. Thời niên thiếu chàng đã bộc lộ tài năng, bây giờ càng có chút uy danh ở quan trường. Còn biểu ca ta, biểu ca ta chưa từng có công danh. Chỉ… chỉ là điều này không có nghĩa biểu ca ta không bằng chàng, tính tình huynh ấy thanh cao, không thích những thứ thế tục kia.”
Những lời này khiến Ngu Kính Chi nở nụ cười: “Ngươi nói tới nói lui, vẫn là ta không bằng hắn ta.” Hắn dừng lại một chút rồi lạnh lùng nói: “Nếu tính tình đã thanh cao, vì sao phải giúp đỡ Tứ Vương phủ, một hai dán lên chứ? Không phải chỉ muốn vinh hoa phú quý thôi sao, ta nhớ người biểu ca kia của ngươi, gia cảnh cũng không thể coi là tốt nhỉ? Miệng cọp gan thỏ mà thôi.”
“Ngươi nói bậy. Ngươi đừng cho rằng tất cả mọi người đều là ngươi, ngươi cho rằng mọi người đều tham mộ vinh hoa phú quý. Bây giờ thì sao, thấy biểu ca ta tốt hơn ngươi thì ghen ghét, thù hằn huynh ấy sao? Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có nói như vậy, sâu trong lòng ta, huynh ấy đều mạnh hơn ngươi. Cho dù ngươi cưới ta cũng chỉ có được thân thể của ta. Ngươi không chiếm được lòng ta, mãi mãi cũng không. Nếu đã nói đến nước này, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, lúc mới thành thân, ta cũng muốn sống với ngươi thật tốt, dù sao ngươi cũng ái mộ ta. Nhưng mà, nhưng mà ngươi đối xử với ta thế nào? Lạnh lùng, chia ly, ngươi mãi mãi cũng chỉ có những thứ đó. Những thứ đó sẽ không khiến ta yêu ngươi, sẽ không!” Địch thị nói kịch liệt, hoàn toàn khác với hình tượng co rúm thường ngày.
Ngu Kính Chi nhìn nàng ta như vậy, không động không nói.
Ngu Uyển Tâm quả thật thấy nàng ta buồn cười, không biết nhà họ Địch bọn họ kém nhà họ Ngu bao nhiêu. Lão gia tử Địch gia từng cứu tính mạng của đại ca nàng, chính vì vậy hai nhà mới định ra hôn sự này. Cho dù là sau này Địch lão gia tử qua đời, bọn họ vẫn không bội ước, đương nhiên không thể coi không bội ước là phẩm chất tốt.
Nhưng bây giờ Địch thị lại dùng loại biểu cảm và lời nói các ngươi chỉ lấy được thân thể của ta, hoàn toàn không có được lòng ta khiến mọi người cảm thấy kinh hãi. Rốt cuộc là mặt nàng ta lớn bao nhiêu mới có thể nghĩ được như thế.
“Ngươi… thật sự là Địch Lăng Lăng sao?” Kính Chi chần chừ một chút rồi nói.
Địch thị lập tức ngẩn người, hai gò má vì liên tục kích động mà đỏ ửng lập tức trắng xanh, khóe môi ngập ngừng. Nàng ta ép mình bình tĩnh, nhìn Kính Chi rồi hỏi: “Ta, vì sao ta lại không phải Địch Lăng Lăng? Không phải là Địch Lăng Lăng thì ta là ai? Ngươi nói xem!”
Nhìn biểu cảm của nàng ta như thế, đừng nói là Ngu Kính Chi, ngay cả những người khác cũng hơi nghi ngờ. Đây rõ ràng là chột dạ!
“Tuy lúc còn bé ta không gặp ngươi nhiều nhưng cũng hiểu ngươi cực kỳ không thích biểu ca ngươi. Nhưng bây giờ không biết từ lúc nào, quan hệ của các ngươi lại tốt ghê gớm. Khi còn bé, ngươi tiểu thư khuê các, mới mấy tuổi đã tinh thông Tứ thư Ngũ kinh, lại còn hoạt bát sáng sủa, đoan trang hào phóng, không hề luống cuống chút nào! Nhưng mà… tất cả thứ này, ngươi bây giờ có không?” Ngu Kính Chi nhìn nàng ta, nghiêm túc hỏi: “Nếu như ngươi thật sự là Địch Lăng Lăng, tại sao sẽ không phóng khoáng như vậy? Tuy thân thể Lăng Lăng không tốt cho lắm, nhưng tinh thần lại tràn ngập phấn chấn, cực kỳ nhiệt tình với mọi chuyện. Nhưng mà ngươi, thậm chí ngay cả dịu dàng ngươi cũng không có, mỗi ngày đều giống như một nữ quỷ co rúm lại, nhận không ra người, làm không được việc. Nếu không phải có gương mặt này, nếu không phải lúc nhà họ Địch các người khiêng ngươi ra, nếu như không phải lúc ta hỏi thăm, phụ thân ngươi thề son sắt nói ngươi bị chuyện mất mẹ đả kích, sợ là ta đã sớm nghi ngờ ngươi! Bây giờ… ngươi muốn nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai sao?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!