A Điệp khóc sướt mướt xông vào, nàng ta cắn môi bái kiến Lục Vương phi: “Vương phi cát tường.”
Thực ra, cho dù là gia đình giàu có bình thường thì thứ nữ thứ tử cũng nên xưng với chủ mẫu một tiếng mẫu thân. Nhưng mà Lục Vương phi cũng không cần cái thể diện đó, bà vẫn luôn lạnh lùng lãnh đạm, cũng không sửa thêm một lời nào, lại càng không gọi ma ma giáo dưỡng đến dạy dỗ A Điệp. Cho nên, từ khi còn bé A Điệp vẫn luôn xưng hô với Lục Vương phi là Vương phi, đến khi lớn hơn, lúc phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp thì cũng không dễ dàng sửa lại được nữa.
Ngay cả Lục Vương gia, ông ta suốt ngày ra bên ngoài lang chạ, đâu có quan tâm những việc nhỏ nhặt này. Hơn nữa, trước kia có vài chuyện liên quan đến A Điệp, Lục Vương phi đã nói thẳng với Lục Vương gia, A Điệp... chỉ là Điệp tiểu thư của Lục Vương phủ, không có bất kỳ quan hệ gì với bà.
Nhiều người đều nói Lục Vương phi mềm mỏng dễ nói chuyện, hơn hết là tính tình mềm yếu, nhìn Lục Vương gia mà xem, con chó con mèo cũng cho vào trong phủ được chính là bằng chứng. Nhưng mà, nhiều năm trôi qua như vậy, người ngoài nhìn không hiểu rõ, nhưng mấy chị em dâu lại hiểu rõ mấy phần. Mặc dù Lục Vương phi đối với chuyện này làm người ngoài cảm thấy bà khá mềm yếu, nhưng mà ở Lục Vương phủ, ngoại trừ có một Điệp tiểu thư thì đâu còn con cái khác của ông ta nữa đâu? Không có hài tử, nữ nhân có được sủng ái cũng vô dụng. Vốn dĩ, Lục Vương gia đã háo sắc, từ trước tới giờ, đâu chịu đặt lòng mình lên trên người một cô nương nào, dù sao lấy sắc dụ người cũng chẳng được lâu dài. Còn về Điệp tiểu thư kia, ngay cả thể diện Lục Vương phi còn không cho, xưa nay chưa từng đề cập tới nàng ta, càng chưa từng kêu nàng ta gọi một tiếng mẫu thân.
Khi còn nhỏ, A Điệp đắc ý không cần phải gọi Vương phi là mẫu thân. Trong lòng nàng ta, Vương phi chính là một người xa lạ, thậm chí còn là người nàng ta căm ghét, gọi người mình ghét là mẫu thân, nàng ta chỉ cảm thấy trong lòng buồn phiền khó chịu. Nhưng mà lớn lên nàng ta mới hiểu, gọi Lục Vương phi là “mẫu thân” hay là “Vương phi” lại có sự khác nhau rất lớn, nhưng sự khác biệt này đã tạo thành rồi, nàng ta cũng không có cách nào bù đắp.
“Vương phi, xin Vương phi buông tha cho di nương, di nương nhất thời kích động, xin người đừng trách bà ấy, bà ấy chỉ là có lòng tốt mà thôi!” A Điệp cắn môi, nước mắt lưng tròng.
Cẩn Ngôn đứng bên cạnh Lục Vương phi, đánh giá A Điệp. A Điệp lớn tuổi hơn A Cẩn một chút, dáng vẻ cả người yếu đuối mong manh, nhìn vô cùng đáng thương, hoàn toàn không giống chút nào với lúc nhỏ. Khi còn nhỏ, mặc dù A Điệp cũng không phải là người nghe lời hiểu chuyện, thế nhưng cũng là dáng vẻ khỏe mạnh, cảm giác hoàn toàn không giống hiện giờ.
Giọng nói của Lục Vương phi vô cùng lạnh nhạt: “Hóa ra kích động thì có thể phạm sai lầm. Vậy ta nghĩ, chắc là cũng không cần tới Hình bộ đâu.”
“Di nương chỉ mắc sai lầm nhỏ, làm gì giống với những người tội ác tày trời. Xin Vương phi buông tha cho di nương, xin Vương phi buông tha cho di nương...” A Điệp quỳ xuống, bắt đầu dập đầu: “Nếu như Vương phi nhất định phải trừng phạt di nương, thế thì trừng phạt A Điệp đi. A Điệp nguyện chịu phạt thay di nương.”
Đừng nói là Lục Vương phi, ngay cả A Cẩn cũng bị nàng ta chọc cho bật cười. Đầu óc nàng ta hỏng rồi mới giăng bẫy như vậy đúng không? Trừng phạt nàng ta, sau đó nàng ta lại đi bôi nhọ mẫu thân nàng hà hiếp thứ nữ, ha ha! Tưởng bọn họ đều là kẻ ngu à?
Thật ra không phải A Điệp chưa từng làm việc này, chỉ là chưa từng thành công. Lục Vương phủ này luôn được nắm chắc trong tay mẹ nàng, nhưng dường như A Điệp không nghĩ như thế, vẫn chăm chỉ không ngừng tiếp tục mưu toan!
“Được rồi, ngươi đứng lên đi, đang yên lành lại đến chỗ của ta khóc làm cái gì, xúi quẩy. Người đâu, đưa Điệp tiểu thư trở về phòng.” Lục Vương phi xua tay.
"Không, ta không đi, xin Vương phi buông tha di nương..." A Điệp khóc lóc lắc đầu.
A Cẩn nhìn trời: "Nhị tỷ, ngươi nên về nghỉ ngơi đi, chuyện này đã có phụ vương làm chủ. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nghe ngươi la lên vài tiếng thì mẫu thân ta sẽ phải liều lĩnh nguy hiểm đắc tội với phụ thân để giúp ngươi? Nghĩ gì thế?”
Giọng điệu của A Cẩn mỉa mai, cuối cùng A Điệp cũng nhìn về phía nàng. Nàng ta cắn môi: “Tam muội... Sao lại nói đến mức như vậy?”
“Ha ha!” A Cẩn bật cười: “Hay là, chuyện này vốn dĩ do ngươi khuyến khích di nương, cho nên bây giờ mới không thể ngồi yên không quan tâm?”
A Cẩn vừa nói thế, sắc mặt A Điệp lập tức trở nên trắng bệch. Vừa nhìn thấy thế, người tinh mắt nhìn một chút đã hiểu, rõ ràng đã nói trúng tim đen rồi. Khóe miệng A Điệp lúng túng, sửa lại: “Việc gì tam muội phải nói móc người khác thế, vô duyên vô cớ, vì sao ta lại phải làm như vậy, muội đúng là đã nghĩ oan cho tỷ.”
A Cẩn: “Ta nói oan cho ngươi hay không thì đương nhiên trong lòng ngươi hiểu rõ nhất.” A Điệp cười hì hì: “Đúng không, đại ca?”
Cẩn Ngôn nhìn về phía A Điệp, từ lúc hắn trở về đã được mấy ngày, A Điệp cũng không đến gặp hắn lần nào. Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp mặt, ngẫm lại đúng là làm cho người ta phải thở dài một tiếng tình huynh muội mong manh.
Cẩn Ngôn: “A Điệp, tám năm không gặp, ngươi đúng là không giống khi còn bé.”
A Điệp lúng túng nhìn về phía Cẩn Ngôn, miễn cưỡng nở ra nụ cười: “Đại... Đại ca!”
“Tiếng đại ca thở ra từ kẽ răng đúng là êm tai.” A Cẩn lạnh nhạt mỉa mai.
Cẩn Ngôn nhìn A Cẩn, nói: "Là một cô nương, đừng nói chuyện cay nghiệt như thế.” Hắn dừng lại một hồi, nói: “Cho dù có đúng đi nữa cũng không thể nói thẳng ra như vậy.”
A Cẩn bật cười xì ra một cái, nàng biết chắc chắn đại ca sẽ không trách nàng.
Sắc mặt A Điệp lại càng thêm đặc sắc. Liên di nương thấy con gái mình bị sỉ nhục thì vội vàng hùa vào: “Lâu lắm rồi A Điệp không nhìn thấy Thế tử cho nên có chút xấu hổ đấy mà. Con cũng biết, bao nhiêu năm qua, trước nay nàng chưa từng ra khỏi phủ, cũng chỉ tiếp xúc với nha hoàn, ngay cả người hầu cũng ít, mặc dù con là đại ca của nàng, thế nhưng trong lòng nàng vẫn cực kỳ căng thẳng. Thật sự thì trước khi con trở về, có rất nhiều đêm nàng đã không ngủ được, chỉ muốn sau khi con trở về nàng có thể đến bái kiến con đó!”
“Di nương nói đúng lắm, xin đại ca đừng trách A Điệp. A Điệp ăn nói vụng về, lại càng nhát gan, nếu như có làm gì khiến cho đại ca cảm thấy không thoải mái, đại ca nhất định phải nói cho muội biết. A Điệp có sai thì sẽ sửa, nếu không thì sẽ càng cố gắng hơn.” A Điệp chớp chớp mắt to, miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ đó đúng là cực kỳ đáng thương.
Nhưng mà Lục Vương phi lại không vui khi nhìn hai mẹ con nhà này, khoát tay một cái nói: “Được rồi được rồi, ta cũng hơi mệt mỏi. Nhốt Liên di nương vào đi, đợi Vương gia về rồi xử lý. Còn A Điệp cũng trở về đi. Sau này đừng có xông vào náo loạn như vậy, nếu không người ta còn tưởng nhà chúng ta không có quy củ.”
A Điệp nhẹ nhàng đáp lại một tiếng nhưng mà trong lòng không ngừng chửi bới.
Không có quy củ, nếu nói người không có quy củ nhất cái Vương phủ này không phải là cái đứa tiểu tiện nhân do chính đồ tiện nhân già là bà sinh ra hay sao? Khắp kinh thành này ai mà chẳng biết, Gia Hòa Quận chúa của Lục Vương phủ mới là người không có quy củ nhất, đứng bên đường cũng dám quát mắng người, đó không phải là ả làm à? Bây giờ còn muốn dạy mình quy củ, đúng là nực cười.
Trong lòng A Điệp đương nhiên là căm giận nhưng biểu hiện trên mặt lại vô cùng hiền dịu, nàng ta hơi cúi chào rồi lui xuống.
Cái suy nghĩ trong lòng A Điệp làm sao có thể qua mắt được Cẩn Ngôn. Mặc dù những năm qua Cẩn Ngôn đều ở trong núi nhưng dù sao đi nữa hắn cũng đã lớn lên trong kinh thành, đối với những chuyện như thế này hắn hiểu rõ trong lòng bàn tay. Hơn nữa, càng trưởng thành hắn lại càng hiểu hơn.
“A Điệp càng lớn thì tâm tư cũng càng lớn.” Hắn nhẹ nhàng nói.
A Cẩn ngồi xuống ghế nhỏ, nói: “Muội phát hiện Liên di nương là người khó hiểu, A Điệp lại càng khó hiểu, cũng không biết rốt cuộc bọn họ nghĩ cái gì.” Thực ra lúc ban đầu, đối với nhị tỷ A Điệp này, mặc dù A Cẩn không có nhiều thiện cảm cho lắm nhưng cũng không đến mức phải nhằm vào như vậy. Chỉ là lần trước khi nàng nghe thấy giọng nói chua ngoa của nàng ta đang chửi bới đại ca nàng, hận không thể trù cho đại ca nàng chết đi, lúc đó A Cẩn mới thực sự tức điên.
Hơn nữa, Cẩn Ngôn là đại ca của nàng, cũng là đại ca của A Điệp, nhưng nàng ta lại có thể làm như vậy, sao có thể làm cho người ta không thất vọng. Nàng ta luôn cảm thấy mình không thành thân được là bởi vì đại ca, nhưng nàng ta lại không nghĩ xem tỷ tỷ Oánh Nguyệt của nàng lớn tuổi hơn còn chưa gả đi, muội muội như nàng ta chẳng lẽ muốn gả trước? Hơn nữa nhắc tới việc lập gia đình, cũng không phải không được, trong một buổi tiệc gia đình, mẫu thân nàng từng đề cập tới chuyện này, nhưng mà Liên di nương liên tục từ chối, nếu bọn họ đã từ chối rồi sao sau lưng còn chửi rủa người khác chứ? Tính tình như vậy, không làm cho người khác tức giận cũng lạ.
Nghĩ tới đây, A Cẩn bĩu môi một cái rất trẻ con. Cẩn Ngôn nhìn thấy, cười nói: “Đột nhiên ta phát hiện A Cẩn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cái giọng một bước cũng không nhường kia làm cho ca ca kinh ngạc.”
A Cẩn: “Vậy thì tốt hay không tốt?”
Cẩn Ngôn mỉm cười: “Tốt! Đương nhiên ta hi vọng A Cẩn giỏi một chút. Nhưng mà, sự gai góc này chưa chắc cần phải để cho người bên ngoài nhìn thấy. A Cẩn như vậy, người bên ngoài sẽ bàn tán về muội.”
A Cẩn nhăn cái mũi nhỏ lại, nghiêm túc nói: “Đều do Thời Hàn ca ca dạy muội. Huynh ấy nói con gái phải mạnh mẽ một chút mới được, có điều gì vui hay không vui đều phải thể hiện ra. Người ta làm muội không thoải mái một phần, muội phải làm cho người ta cực kỳ không thoải mái. Chỉ có như vậy, lần sau người ta mới không dám dễ dàng làm muội không vui vẻ. Còn nói danh tiếng là gì đâu, danh tiếng tốt đâu có quan trọng như vậy. Cả đời có được danh tiếng tốt nhưng mà lại phải trải qua những tháng ngày không vui vẻ, như thế sẽ nghẹn đến nội thương mất, còn bị tích tụ trong lòng, đó không phải là việc người thông minh nên làm.”
A Cẩn là người trưởng thành xuyên tới, nhưng nàng lại xuyên thành trẻ con. Mặc dù tư tưởng của nàng là người trưởng thành, nhưng mà chức năng cơ thể không thể lừa gạt được người, làm đứa trẻ đã lâu, từ từ lớn lên một lần nữa, được người bên cạnh ảnh hưởng, dần dần sẽ sinh ra nhiều thay đổi. Bản thân A Cẩn cũng phát hiện ra điều này. Có điều đúng là nàng cảm thấy không sao cả. Mỗi người đều sẽ thay đổi theo hoàn cảnh, nếu như không biến đổi chút nào, vậy mới là không đúng.
Đạo lý mà Phó Thời Hàn nói mặc dù có chút sai lệch, nhưng mà A Cẩn biết hắn sẽ không hại mình. Hắn cũng chỉ nói cho nàng biết suy nghĩ thật lòng của hắn. Đúng vậy, có cái gì quan trọng hơn là làm cho bản thân mình vui vẻ đây?
Hơn nữa... A Cẩn cười đắc ý, dù cho nàng có chọc phải chuyện gì, Phó Thời Hàn sẽ ra mặt mà! La la!
A Cẩn càng nghĩ càng đắc ý, nhưng kinh ngạc khi thấy ca ca cười mình, nàng sờ mặt: “Muội nói sai cái gì sao?”
Cẩn Ngôn cúi đầu, hồi lâu sau mới ngẩng lên hỏi: “Phó Thời Hàn nói như vậy là đúng à?”
A Cẩn gật đầu: “Đương nhiên là đúng, muội đã hỏi mẫu thân, mẫu thân cũng nói Thời Hàn ca ca nói rất đúng.”
Lục Vương phi vội vàng gật đầu, biểu đạt rằng mình cũng tán thành.
Cẩn Ngôn không nói nữa, chỉ là cười với ý tứ sâu xa.
Phó Thời Hàn, cái tên này, đúng là không phải người tốt gì, nuôi muội muội ta thành dáng vẻ bá đạo hống hách như vậy, sau này ngươi không cưới nàng, nàng còn có thể gả được cho người khác sao? Ta thấy đây chính là mưu kế của ngươi! Từ khi còn bé đã bắt đầu tính toán mưu kế này rồi!
Người bên ngoài không biết, nhưng mà Cẩn Ngôn lại nhớ rõ. Hắn vẫn còn nhớ trước đây đôi khi sẽ nhìn thấy Thời Hàn nói cho A Cẩn lúc ấy mới có vài tuổi: “Muội gặp rắc rối cũng không sao, có Thời Hàn ca ca rồi.” Lúc đó hắn đã cảm thấy, nuôi A Cẩn như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?
Cho đến hôm nay, hắn đã hiểu rõ, kẻ này đã có mưu đồ từ nhỏ rồi.
“Ca ca, huynh nói Thời Hàn ca ca nói có đúng không?” A Cẩn càng muốn truy hỏi.
Cẩn Ngôn: "Đúng!"
Nếu A Cẩn có thể sống tự do hạnh phúc, vậy thì hắn cần gì phải tước bỏ bản tính này của nàng!
“Thực ra, muội nói cho huynh biết, ca ca, có đôi khi muội cũng rất vô tội.” A Cẩn vẫn còn giữ thói quen nhỏ khi còn bé, bẻ đầu ngón tay.
Cẩn Ngôn: “?”
“Lần trước đánh con trai của Lý đại nhân. Muội nói cho huynh biết, thật ra là do Phó Thời Hàn khuyến khích muội. Huynh ấy nói đó là việc Tam bá phụ vẫn muốn làm, nhưng mà Tam bá phụ không làm được. Dù sao cũng vẫn còn thân phận ở đó. Đúng lúc con trai của Lý đại nhân đang đùa giỡn dân nữ ở bên đường, không phải là muội tiện thể luôn sao? Vừa dạy dỗ tên tiểu nhân kia, lại gián tiếp lấy lòng Tam bá phụ. Mặc dù sau đó Lý đại nhân tố cáo muội, nhưng mà muội cũng tố cáo lại ông ấy. Có biết dạy con không hả? Tên phá hoại như thế, ông không dạy được thì đương nhiên có người khác dạy thay. Hoàng gia gia bảo muội nói rất đúng, không những không phạt muội mà còn khen thưởng cho muội. Huynh xem, muội làm chuyện này rất đẹp đúng không? Tam Hoàng thúc biết chuyện muội đánh con trai của Lý đại nhân, còn đưa chút lễ vật tốt cho muội nữa đó!” A Cẩn đắc ý: “Phó Thời Hàn nói đây là cơ hội luyện tập cho muội cướp công, nếu không thì huynh ấy đã làm từ sớm rồi.”
Cẩn Ngôn: “…”
“Còn lần trước nữa, là lần mà muội đập phá cỗ kiệu của ái thiếp Chu đại nhân. Lần đó cũng là Phó Thời Hàn khuyến khích muội. Huynh ấy nói nếu muội làm như thế, toàn bộ chính thất khắp kinh thành đều cảm thấy muội là người tốt. Huynh biết đấy, chính thất nhà nào mà không phải là gia đình giàu có! Xem như là muội lấy lòng toàn bộ nhà quyền quý khắp kinh thành đấy! Chu đại nhân ái thiếp diệt thê đầu óc chứa phân. Hơn nữa, ái thiếp của ông ấy nhìn như quỷ ấy, nở nụ cười lộ cái môi đỏ giống như vừa uống máu vậy.” A Cẩn tiếp tục nghĩ linh tinh.
Cẩn Ngôn thở dài một tiếng hỏi: “Lần này, muội có thể được cái gì? Sẽ không phải là nhận được thiện cảm của người ta chứ?”
A Cẩn nghiêng đầu: “Sao muội làm chuyện làm ăn thua lỗ như vậy chứ? Lần này là vì người nhà Ngu cô cô, chính là nhị tẩu của Ngu cô cô. Muội muội của nữ nhân xấu xa kia muốn quyến rũ nhị ca của Ngu cô cô, một ông già đó, nàng ta là một cô nương như hoa như ngọc cũng há miệng ngoạm cho được. Nữ nhân xấu xa kia còn luôn rêu raonhị tẩu của Ngu cô cô nói bậy. Ngu cô cô tức giận vô cùng. Muội đánh ả là để cho ả biết ả có cái thân phận gì, thật sự nghĩ dựa vào việc Chu đại nhân không có đầu óc sủng ái ả mà nghĩ rằng toàn bộ mọi người trong thiên hạ đều thuần phục dưới cái khuôn mặt đẹp của người nhà ả hay sao? Đầu óc đầy phân! Ngu cô cô đưa cho muội vài thứ đồ tốt, Ngu nhị phu nhân cũng đưa...”
Cẩn Ngôn: “... Muội nói chuyện thì nói nhưng mà học ai mấy câu đầu óc chứa phân, đầu óc đầy phân vậy. Cô nương tốt không nên nói lời như vậy!” Trả lại cho hắn tiểu muội muội ngây thơ mềm mại đáng yêu đi!
An Cẩn ngại ngùng: “Nói nhầm, nói nhầm, ha ha ha!”
Cẩn Ngôn: “Nói thế thì muội không có lúc nào kích động sao?”
A Cẩn chỉ vào ngón tay mình: “Thực ra... cũng có lúc!” A Cẩn cười híp mắt: “Có điều muội có chừng mực, muội cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, muội vẫn biết rõ việc nên làm.”
Cẩn Ngôn nhìn A Cẩn, xoa đầu nàng: “A Cẩn đúng là đã lớn rồi.”
Lục Vương phi cười: “Có thể không lớn như vậy được sao? Nghĩ đi nghĩ lại, các con đều làm ta già đi rồi. Cẩn Ngôn con cũng đừng nên quá lo lắng cho nàng. Hai tỷ muội bọn họ đều môn thanh nhi(*) đấy.”
(*)Môn thanh nhi: Mượn thuật ngữ mạt chược Môn thanh như một phép ẩn dụ để làm việc mà không cần nhờ giúp đỡ. Bây giờ nó được mở rộng có nghĩa là rất giỏi ở một khía cạnh nào đó.
“Môn thanh nhi cái gì?” Oánh Nguyệt dẫn Lý Tố Vấn xuất hiện, lúc trước Oánh Nguyệt dẫn Lý Tố Vấn đi tẩy rửa. Liên di nương làm như vậy, dù thế nào thì bọn họ cũng phải xoa dịu Lý tiểu thư một phen.
“Nói các con hiểu chuyện!” Lục Vương phi cười, sau đó nói: “Lý tiểu thư mau ngồi đi.”
Cho dù là lúc nào, mẹ chồng nàng dâu vẫn là một vấn đề lớn, hiền lành như Lục Vương phi thì thật sự là gần như không có vấn đề gì. Thực ra, ngoài việc Lục Vương phi rất dễ tính, nguyên nhân chủ yếu nhất là do Cẩn Ngôn. Từ nhỏ sức khỏe của Cẩn Ngôn đã không tốt, từ xưa tới giờ chưa từng cầu xin cái gì, không những không cầu xin gì mà còn rộng lượng với họ. Đứa trẻ như vậy làm cho Lục Vương phi thầm rơi nước mắt không biết bao nhiêu lần. Bây giờ, hiếm lắm Cẩn Ngôn mới đưa ra một thỉnh cầu, cho dù cô nương này có xấu xí như dạ xoa, có khi bà cũng sẽ không từ chối ngay được. Bây giờ, rõ ràng Lý tiểu thư là một sự lựa chọn không tồi, mặc dù gia thế không được tốt nhưng mà y thuật của người ta siêu cao, càng quan trọng hơn là có cảm tình với Cẩn Ngôn, điều này rất đáng quý!
Lý Tố Vấn ngoan ngoãn ngồi xuống, A Cẩn nhìn, cười cười giống như chuột con ăn vụng thịt. Vị Lý tiểu thư này bao nhiêu vị trí không ngồi, lại chọn ngồi chỗ gần với Cẩn Ngôn ca ca nhất, không những như thế, còn nhìn Cẩn Ngôn ca ca rồi cười với nhau. Sự ngọt ngào của hai người đã đến một tầm cao mới!
“Vừa rồi thật là xin lỗi.” Cẩn Ngôn quay đầu nói chuyện với Tố Vấn. Tố Vấn lắc đầu: “Không sao đâu. Vừa hay chứng minh ta không phải là hồ ly tinh.”
Cẩn Ngôn cười dịu dàng: “Đương nhiên là nàng không phải, hồ ly tinh nào địch lại được với nàng.”
Lục Vương gia vừa đi tới cửa thì cả người chấn động, thấp thỏm, ông ấy đi rồi lại quay về, ai ngờ nghe được bí mật lớn như thế. Quả nhiên, người con dâu này của ông ấy còn lợi hại hơn cả hồ ly tinh! Phải làm sao mới tốt đây?
Cẩn Ngôn không thể ngờ, chỉ là một câu lấy lòng của mình lại làm cha hắn xuyên tạc thành ra như vậy, hắn nói với Tố Vấn: “Tính tình phụ vương của ta là như vậy, cũng không có ác ý gì. Nàng đừng để trong lòng nhé! Còn những người bên ngoài, nàng không cần phải quan tâm đến bọn họ, ta sẽ xử lý.”
Tố Vấn nhẹ nhàng gật đầu: "Ta biết! Ta không để trong lòng nên ông ấy mới còn yên lành đứng ở đó!” Theo như tính cách của nàng trước đây, nếu thật sự tức giận thì đã ra tay từ sớm rồi!
Lục Vương gia đứng ở cửa càng thêm khiếp sợ, ông ấy gần như sợ tè ra quần, chuyện này, chuyện này không ổn rồi... Quả nhiên là hồ ly tinh, quả nhiên là đúng! Nghĩ như thế, ông ấy cũng không kịp quan tâm thê tử cái gì, con cái cái gì, chạy thẳng ra phía ngoài. Trước tiên mình chạy thoát thân quan trọng hơn!
Tiếng Lục Vương gia chạy bộ quá lớn, A Phúc mở cửa ra đã thấy bóng người Lục Vương gia xẹt qua sân, các chủ nhân còn chưa nói gì đâu nhỉ? Sao Vương gia đã chạy rồi.
Mọi người đều không theo kịp mạch não của Lục Vương gia, chỉ có Lục Vương phi có thể đoán được mấy phần, bà do dự nói: “Có lẽ là... ông ấy càng thêm khẳng định Lý tiểu thư là... khụ khụ, hồ ly tinh đấy!”
Lý Tố Vấn nghiêm túc: “Nếu con đúng là hồ ly tinh thì sẽ không theo Cẩn Ngôn về kinh thành, ăn hắn luôn ở núi Kỳ Liên là được rồi.”
Lục Vương phi bị lời nói lạnh lùng lại hài hước của nàng làm buồn cười: “Con, cái đứa nhỏ này.”
Thực ra bọn họ cũng không biết Lục Vương gia thật sự bị dọa sợ rồi, nghĩ đến nhà mình có thứ “không phải là người”, ông ấy lập tức cảm thấy cả người phát run. Nhìn mấy nữ tử xinh đẹp kia càng lúc lại càng nghi ngờ, đã như thế thì ngay cả mấy chỗ Xuân Hương các, Mẫu Đơn đình, Phiêu Hương viên cũng không đi được, nhiều nữ tử như vậy, ai biết đâu là người đâu là yêu quái mê hoặc người.
Nhưng không có “nhuyễn ngọc ôn hương” thì làm sao mà ngủ được? Sự nghiệp to lớn nhất đời này của Lục Vương gia chính là phong lưu nhân gian, bây giờ không có tâm trạng ngắm mỹ nhân, cực kỳ sợ hãi. Vậy làm sao mà ông ấy không buồn bã cho được?
Nơi nào cũng không đi được, chỉ có thể vào trong quán rượu uống rượu giải sầu. Có điều... sao cô nương xinh đẹp đang hát kia cũng vô cùng khả nghi vậy?
Chà chà, không được rồi, có hơi sợ!
Lục Vương gia ngờ vực đánh giá nữ tử đang xướng khúc kia từ trên xuống dưới. Cô nương kia lại điềm đạm đáng yêu liếc mắt nhìn ông ta, cái nhìn này suýt chút nữa làm Lục Vương gia té xỉu. Ông ấy thất thố đặt chén rượu xuống, Phúc Quý Nhi bên cạnh đang nhìn lén, có đến tám phần là Vương gia lại coi trọng người ta. Đang phỏng đoán thì Lục Vương gia lập tức đứng lên, dặn dò Phúc Quý Nhi: “Đi đi thôi, chỗ này không được, chúng ta đổi chỗ khác uống rượu.” Cô nương kìa nhìn quyến rũ đáng thương như vậy, chẳng lẽ không phải là minh chứng rõ ràng nhất về hồ ly tinh mà người ta hay kể sao? Hơn nữa, rõ ràng nàng ta không nhận ra mình còn muốn nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến như vậy, đây chắc chắn là yêu tinh không còn gì nghi ngờ nữa!
Bây giờ, Lục Vương gia đã thần hồn nát thần tính! Đúng là nhìn ai cũng giống như yêu tinh!
Lục Vương gia dẫn Phúc Quý Nhi mau chóng rời khỏi, Mỹ Y đang xướng khúc kia ánh mắt lập tức tối lại, hát xong bài này cũng lặng lẽ rời đi. Sau khi nàng ta rời đi thì rẽ trái rẽ phải, đi đến một tiểu viện nơi gần với Tứ Vương phủ.
Kiểm tra xung quanh không có ai, nàng ta lập tức lướt đi vào, chẳng bao lâu đã thấy một nam tử đi đến. Mỹ Y lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.”
“Ngươi sốt ruột như vậy là xảy ra vấn đề gì?” Người đàn ông đó chính là Tứ Vương gia.
Mỹ Y nói: “Bẩm chủ nhân, hôm nay ta đã tiếp xúc được với Lục Vương gia, nhưng kỳ lạ là dáng vẻ của Lục Vương gia cũng không hề bị cám dỗ. Không những thế, khi thuộc hạ quyến rũ ông ta lại làm cho ông ta hoảng loạn đến mức rời khỏi, ngài xem, chuyện này có phải đã để lộ tiếng gió nào không?”
Tứ Vương gia giật mình: “Tiết lộ tiếng gió? Không, tuyệt đối không có chuyện đó.”
“Nhưng mà, ông ta mới nhìn mặt của ta thì đã thất thố như vậy, chắc là có việc khác thường.” Mỹ Y nói.
“Bản vương sẽ điều tra tỉ mỉ, ngươi tạm thời đừng trở về. Có lẽ là... thân phận của ngươi thật sự bị lộ ra bên ngoài cũng không chừng. Chúng ta không thể mạo hiểm.” Tứ Vương gia dặn dò, mấy năm qua, Hoàng Thượng càng ngày càng không ưa ông ta, ông ta không còn cách nào, chỉ có thể yên lặng giấu tài, nhưng người có thể dùng được đúng là càng ngày càng ít đi. Đám Mỹ Y là một nhóm nữ tử do ông ta tỉ mỉ đào tạo ra để mê hoặc các triều thần. Bây giờ có mấy người đã thành công vào trong các phủ đệ, ái thiếp mà Chu đại nhân ái thiếp diệt thê trước kia chính là người của ông ta.
Bây giờ, ông ta định lợi dụng Mỹ Y để mê hoặc lão Lục, thám thính thực hư Lục Vương phủ, nhưng mà vừa bắt đầu đã không thành công.
"Ta đột nhiên biến mất sẽ không làm cho người khác nghi ngờ sao?” Mỹ Y hỏi.
Tứ Vương gia: “Thế vẫn còn tốt hơn ngươi bị người nào đó bắt đi, tiết lộ ngọn nguồn của chúng ta. Ta sẽ thả tin tức ra nói ngươi được người mua đi rồi. Việc khác ngươi không cần quan tâm. Sau này, ngươi tới Giang Nam đi, nói không chừng, bản vương còn có những người khác có thể sắp xếp cho ngươi.”
“Vâng!”
Ngày hôm sau.
Lục Vương gia không yên lòng, lại đến cái quán rượu nhỏ kia, nghe nói cô nương hôm qua mới quyến rũ ông ta đã bị người mua tới phương nam, lập tức cả người đầy mồ hôi lạnh.
Ông ta nói với Phúc Quý Nhi ở bên cạnh: “Phúc Quý Nhi à, ngươi nói xem, không nhìn thì không biết, giờ vừa nhìn một cái thấy trong kinh thành quả nhiên không ít yêu quái. Ngươi xem, cái cô nương xướng khúc chúng ta còn gặp hôm qua, nay đã không thấy bóng dáng của nàng ta đâu, ngươi nói có kỳ lạ không? Ta nhìn cái dáng vẻ của nàng ta, rõ ràng là muốn quyến rũ ta, sao nhanh như vậy đã tìm được người chuộc, thật là không đúng chút nào!”
“Ý của Vương gia là?” Phúc Quý Nhi không hiểu.
Lục Vương gia khẳng định: “Ta thấy nàng ta rõ ràng là hồ ly tinh, vốn dĩ định quyến rũ ta, nhưng thấy ta không hề lay động, vẻ mặt ta lại xen lẫn nghi ngờ, sợ hôm nay ta dẫn người tới đây bắt nàng ta, thế nên chạy mất.”
Phúc Quý Nhi: "..."
Lục Vương gia móc ra một lá bùa màu vàng: “Ngươi nhìn đi, đây là thứ hôm qua ta đã vào trong chùa cầu được. Ta đã nghĩ rồi, máu heo không dùng được, máu chó đen cũng không dùng được, đó là điều đương nhiên rồi. Đối với hồ ly tinh, tất nhiên không dùng được mấy thứ đồ này, các nàng cũng không phải quỷ, hồ ly tinh không sợ những thứ này. Cái bọn họ sợ chính là bùa chú này!” Nói xong câu cuối, Lục Vương gia còn có chút dương dương tự đắc, người khác không nghĩ tới, chỉ có ông ta nghĩ tới, người khác không có vũ khí tốt, chỉ ông ta có.
Cuối cùng coi như Phúc Quý đã hiểu rõ, chẳng trách hôm qua lại muốn đi chùa, hóa ra là để cầu cái này. Nhưng mà... thứ đồ này thật sự có thể dùng được sao? Hơn nữa, trên đời này làm gì có ma quỷ hay hồ ly tinh, cho dù có thì bọn họ cũng không dám loanh quanh nơi trần thế đông người như thế này đâu. Vương gia đúng là đi đêm nhiều nên bắt đầu sợ quỷ! Ờm, câu nói này hình như có chỗ nào không đúng lắm?
“Vương gia... sáng suốt!”
Lục Vương gia dương dương đắc ý: “Đương nhiên, bản vương đâu phải là người bình thường, ta... Này! Này này này! Phó Thời Hàn!” Nam tử cưỡi ngựa chậm rãi đi qua, không phải Phó Thời Hàn thì còn là ai nữa.
"Phó Thời Hàn!" Lục Vương gia thật sự có cảm giác gặp lại người quen cũ ở nơi đất khách quê người. À, lúc như thế này, rất muốn chia sẻ phát hiện của mình với người khác.
Phó Thời Hàn nghe có người gọi mình, vừa nhìn lại đã thấy Lục Vương gia. Trong tay ông ấy vẫn còn cầm lá bùa vàng, không ngừng vẫy vẫy, giống như chào mình.
Phải nhớ rằng từ trước tới giờ Lục Vương gia chưa bao giờ nhiệt tình đối với mình như vậy. Cực kỳ khác thường như vậy, không phải ông ấy còn nhớ kỹ chuyện mình sỉ nhục ông ấy chứ, định dùng bùa chú trấn áp hắn sao?
Thật khó để Thời Hàn nghĩ ra được trò gì.
“Phó Thời Hàn, ta ở đây, ta ở đây...” Lục Vương gia gọi đến khàn cả giọng, đám người xung quanh đều dừng lại nhìn hai bọn họ.
Nếu như không biết, e là có còn người nghĩ Lục Vương gia là nữ tử, còn Phó Thời Hàn chính là người bội tình bạc nghĩa đối với ông ấy! Quả thực Phúc Quý cảm thấy nên ném người đến Trảo Oa quốc đi. Trước đó đã mất mặt rồi, bây giờ lại còn như thế, đúng là cảm giác càng không giống...
Người người đều có chút nghi ngờ ngạc nhiên khi nhìn bọn họ, Phó Thời Hàn lại không có một chút khác thường, hắn xoay người, xuống ngựa một cách gọn gàng, nụ cười cực kỳ hiền lành: “Hóa ra là Lục Hoàng thúc. Có thể gặp Hoàng thúc ở đây đúng là quá trùng hợp, không biết Hoàng thúc gọi ta là định dặn dò gì?”
Dễ nhận ra, lúc Phó Thời Hàn khiêm tốn nhã nhặn thì đúng là rất đứng đắn. Nhưng mà... thế này có chút giả tạo! Kinh thành lớn như vậy, sao bọn họ có thể làm giống như là tám trăm năm không gặp, nay gặp nhau nơi đất khách quê người như thế?
Lục Vương gia: “Hôm nay con có làm gì không?”
Thời Hàn nhíu mày: “Nếu như Lục thúc cần, đương nhiên là ta sẽ làm theo lời của Lục thúc.”
Đây không phải là dáng vẻ mấy ngày trước sỉ nhục người khác. Lục Vương gia thấy biểu hiện của hắn cũng coi như không tệ, quyết định ngay lập tức đại nhân không chấp tiểu nhân. Có khi... ngày đó hắn thực sự muốn làm con trai mình nên mới như vậy nhỉ? Cũng không phải không thể! Nên biết rằng, có một người cha không đáng tin như vậy thì sẽ mơ ước một người cha đẹp trai như mình, cũng không phải là không thể!
“Đi thôi, cũng không có việc gì cần làm, đến đây, uống một chén với ta. Gần đây có chút nhàm chán!”
Thời Hàn mỉm cười: "Nhưng mà... Vương gia, mấy nơi phấn hoa kia, ta không đi đâu.” Hắn không hề nhúc nhích chút nào, đứng tại chỗ dùng giọng điệu ôn hòa nói.
Lục Vương gia vỗ vai hắn một cái, biểu hiện như vô cùng tán thành: “Mấy chỗ như vậy, xưa nay ta cũng không đi! Ai biết nơi đó có những người nào!”
Người qua đường vây xem quả thật muốn phỉ nhổ! Xưa! Nay! Không! Đi! Ha ha, ngài cũng dám nói!
Hiếm khi Thời Hàn lại lộ ra vẻ mặt tán thành, giống như thật mà nói: “Ta đương nhiên là biết Hoàng thúc không phải loại người như vậy.”
Nếu như A Cẩn ở đây, e là đã đi ra cửa ói mấy lần rồi. Hai vị này, nói chuyện đúng là không hề lạc điệu chút nào.
“Đúng là như vậy! Ta chỉ muốn tìm người uống vài chén thôi, có chỗ nào thích hợp không? Thanh tịnh một chút!” Lục Vương gia cảm thấy, không thể chọn những nơi tùy tiện, yêu ma quỷ quái nhiều.
“Vậy Vương gia đi cùng ta đi, chúng ta tới Hỉ Doanh Môn.” Ai ai cũng biết, Hỉ Doanh Môn là sản nghiệp của Cảnh gia, bây giờ đang nằm trong tay Cảnh Diễn - thiếu chủ tương lai của Cảnh gia.
Lục Vương gia nghe thấy Hỉ Doanh Môn thì xoa tay: “À, ta biết ở đó hấp cá quế ngàn dặm mới tìm được một, thịt mềm tươi ngon, đúng là vừa vào miệng đã tan ra. Mèo cắn rớt lỗ tai cũng không biết đấy! Nhưng mà hình như không biết khi nào có hàng, rất khó đặt được. Trước đây ta đã đặt trước nửa tháng, người ta còn nói với ta là không có hàng, đúng là buồn chết ta, con nói xem tên tiểu tử Cảnh Diễn kia sao lại không muốn làm ăn như vậy.”
Thời Hàn hơi cười: “Là vì không có nhiều nên giá mới cao!” Thực ra Hỉ Doanh Môn có một nửa cổ phần của hắn, thế nhưng lúc này hắn lại không nhiều lời, nếu như nói nhiều với cái người miệng rộng này, e là ngày mai các đại thẩm quét cửa thành cũng biết hết.
“Con nói cũng đúng. À! Ha ha, nghe nói con và tiểu tử Cảnh Diễn kia quan hệ rất tốt!” Lục Vương gia tiếp tục xoa tay: “Không biết chúng ta có được ưu đãi một chút hay không? Con biết không, gần đây ta ăn cái gì cũng thấy vô vị, ăn cái gì cũng như ăn tươi nuốt sống, đúng là khổ không thể tả. Biết là khó để đề cập tới chuyện này, nhưng mà đói quá...”
Thời Hàn đánh giá Lục Vương gia, hắn đã nghe Cẩn Ngôn nói gần đây Lục Vương gia đang lo lắng phỏng đoán về việc con dâu tương lai của mình có phải là hồ ly tinh hay không chứ không phải thật sự là ăn không có mùi vị.
“Được!”
“Hả?” Lục Vương gia ngơ ngác nhìn hắn.
Thời Hàn hơi cười: “Lục thúc muốn ăn, đương nhiên là được.”
Lục Vương gia: “Con có thể quyết định được sao?”
Thời Hàn: “Đương nhiên. Chẳng nhẽ Lục thúc cảm thấy ta sẽ lừa người sao? Chúng ta cũng sắp đến rồi, ta mà nói dối thì chẳng mấy chốc sẽ bị vạch trần ý chứ.”
Lục Vương gia: “Thời Hàn, con quả nhiên là đứa trẻ tốt. Lục thúc không nhìn lầm con, khi còn bé ta đã nói con là đứa trẻ hiểu chuyện, có tương lai, đúng là thế! Đúng là thế mà!”
Thời Hàn: "..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!