A Cẩn nghĩ sẽ có người ngăn cản, nhưng làm thế nào cũng không ngờ người đó lại là Phó tướng quân, cũng chính là cha ruột của đồng chí nhỏ Phó Thời Hàn. Chu đại nhân dẫn người đi, đi đến cổng chính thì gặp phải Phó tướng quân, Phó tướng quân cản lại, dường như muốn nói chuyện.
Chu đại nhân cảm thấy ông vẫn nên đứng về phía Quận chúa thì tốt hơn. Dù sao, tên Tô Bân này quả thật chết cũng không biết xấu hổ, nếu như làm gì đó hắn ta thì cũng coi như là trừ hại cho dân.
Nhắc đến đây, đương nhiên Chu đại nhân ông cũng không cần sợ nhà họ Tô, phải biết rằng, chức chủ quản Tuần phòng ti của chính thành cũng không thấp. Nhưng vấn đề là mỗi lần đều có Ngũ Vương gia tới nói đỡ, chuyện này lại khác. Tuy dường như Ngũ Vương gia cũng hơi mệt tim, nhưng ông ta đã mở miệng, đương nhiên Chu đại nhân không thể nói gì khác, nhất định phải thả người.
Mà lần này, Phó tướng quân cản Chu đại nhân xong thì lập tức đến Phỉ Thúy Lâu chặn Gia Hòa Quận chúa. Chỉ là lúc này A Cẩn đã rời khỏi đó mà tiến cung, Phó đại nhân vồ hụt, do dự một chút nhưng không tiến cung theo.
Bây giờ, A Cẩn đang ở trong cung gặp Hoàng Đế, gương mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, cực kỳ không vui.
Thiên gia thấy nàng như thế thì hỏi: “Là ai chọc tiểu A Cẩn của chúng ta không vui thế?”
A Cẩn giận dữ: “Có người mượn danh nghĩa nhà họ Triệu chúng ta ức trai hiếp gái. Lần này còn muốn chọc ghẹo con! Nếu như Phỉ Thúy Lâu không có hộ vệ thì sợ là chúng con sẽ bị thua thiệt.”
Nghe lời này, Hoàng Đế lập tức không vui. Ông thu vẻ tươi cười trên mặt lại, hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Chọc ghẹo con? Ai cho hắn ta gan chó thế này?”
A Cẩn kể lại tất cả mọi chuyện lốp bốp như phun đậu, nói rồi giận dữ nói: “Ngài nói xem, đây không phải chiều quá nên hư sao? Cho dù là nam nhi chân chính của Hoàng gia còn chưa từng làm thế, hắn ta chỉ là một thiếu gia ăn chơi mà dám làm như vậy. Khó trách có người nói Hoàng gia như thế như thế, thì ra chúng ta đều bị loại tiểu nhân âm hiểm này liên lụy.”
A Cẩn không hề nhắc đến Ngũ Vương gia như thế nào, càng không hề nhắc đến Ngũ Vương phi. Chỉ nói Tô Bân là cái loại gì.
“Còn Tô Nhu kia nữa, vừa đi đến đã muốn lấy thế đè người. Thấy thân phận chúng con cao hơn thì chớp mắt đã sửa ý lại, còn nói chúng con ỷ thế hiếp người. Chúng con ỷ thế cái gì? Rốt cuộc người thật sự ỷ thế hiếp người là ai còn chưa biết đâu. Lúc ấy có nhiều người ở đó như vậy, chẳng lẽ bọn họ cho rằng tất cả mọi người đều bị mù sao?” A Cẩn căm giận: “Con thấy ấy mà, thanh danh tốt của con cháu Hoàng gia chúng con đều bị đám thân thích mười tám tuyến não tàn bên ngoài này làm ô uế.”
Ngón tay Hoàng Đế gõ nhẹ mặt bàn, nói: “Nên chỉnh lại bầu không khí này rồi.” Dám bắt nạt A Cẩn nhà ông, ông không chơi chết cái thằng nhãi đó mới lạ.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Ngũ Vương gia cầu kiến.” Hai người đang nói chuyện thì nghe tiểu thái giám bẩm báo.
Hoàng Đế cười lạnh, nói: “Còn chưa làm cái gì đâu mà đã vội đến cứu binh rồi.”
A Cẩn cũng không nói lời nào, ngoan ngoãn cúi đầu đứng một bên.
“Không gặp. Bảo nó cút về tỉnh táo lại cho trẫm. Con nít còn biết không thể bôi xấu thanh danh của Hoàng gia, nó lại không biết.”
Tiểu thái giám nhận lệnh, nhanh chóng đi ra ngoài. Ngũ Vương gia nhận được ý chỉ của Hoàng Thượng thì hơi nhíu mày, nhưng rốt cuộc cũng không tiếp tục dây dưa ở đây nữa. Nếu Hoàng Thượng đã bảo ông ta về phủ tỉnh táo lại, như vậy ông ta không thể đi đến chỗ nào khác nữa.
Lúc này Ngũ Vương gia lại hơi oán trách ngược lại A Cẩn, chuyện bé xé ra to. Chuyện thế này, nếu Tô Bân đã báo họ tên ra thì cho dù nó có bỏ qua cũng không chịu thiệt gì. Mình lại đâu phải người không hiểu tình lý, chắc chắn không thể không cảm ơn nó thật tốt. Nhưng nó thì hay rồi, giao thẳng người cho Tuần phòng ti, rõ ràng không muốn tùy tiện bỏ qua.
Nhưng mà nghĩ đến tính cách của lão Lục thì ông ta lại cảm thấy hình như chuyện này… cũng hợp tình hợp lý!
Cha không đàng hoàng thì cũng đừng nên trông chờ con gái đàng hoàng. Nghĩ đến đây, Lục Vương gia lại càng hận không thể chặt thằng em vợ thành mười tám khối. Thằng ngu này, mỗi ngày không gây chuyện thì không ra ngoài được sao? Lần này hay rồi, chọc đến A Cẩn, nếu như không phải em vợ của ông ta, ông ta thật sự muốn chửi một tiếng đáng đời. Nhưng bây giờ không thể, Thanh Mi sầu khổ cầu xin, dù thế nào ông ta cũng không thể không chú ý. Cũng không phải tình cảm vợ chồng tốt bao nhiêu, mà là đó là nhà nhạc phụ của ông ta, nếu như ông ta không quản được hoặc là mặc kệ thì cũng có nghĩa là… Ông ta không có năng lực, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng.
Bây giờ Ngũ Vương gia cũng nhìn chằm chằm vị trí kia. Ông ta vốn bám vào Tứ Vương gia, cùng tiến cùng lùi với Tứ Vương gia. Nhưng bây giờ Tứ Vương gia càng ngày càng không góp sức, đương nhiên Ngũ Vương gia cũng hi vọng mình có thể ngồi lên chỗ đó.
Nhớ lại quỹ đạo trượt xuống dần dần của Tứ Vương gia, đột nhiên Ngũ Vương gia giật mình một cái, cảm thấy tự nhiên sau gáy lành lạnh… Hình như, hình như Tứ Vương gia yếu dần cũng bắt đầu từ lúc chọc Lục Vương gia nha!
Mà bây giờ, tuy bọn họ không chọc phải Lục Vương gia, nhưng lại chọc Gia Hòa, con bé chỉ có hơn chứ không có kém đó!
Đương nhiên người ta không sợ, giống như cách nói lúc ông gây sự trên triều đình, ông không ngấp nghé Hoàng vị, chuyện này thật ra cũng giống như chân trần không sợ mang giày.
Đột nhiên Ngũ Vương gia cảm thấy mình vẫn không nên đạp lại quỹ đạo của lão Tứ thì tốt hơn, nếu không thật sự chỉ có mình mình chịu thiệt thòi. Lục Vương phủ đã quen với những chuyện đó, nhưng thanh danh của ông ta không thể bị bôi xấu được.
Đúng lúc này, thám tử vừa nãy ra ngoài nghe ngóng tin tức cũng trở về, ghé vào lỗ tai ông ta thì thầm bẩm báo. Ngũ Vương gia giận dữ nghĩ chết thì tốt rồi, sao thằng ngu này còn bất tử? Đúng là tai họa sống ngàn năm!
Đợi đến khi về phủ, sắc mặt Ngũ Vương gia đã lạnh đóng băng, thằng em vợ này, bình thường chỉ biết gây thêm phiền phức cho ông ta, bây giờ đang êm đẹp lại đến Phỉ Thúy Lâu quậy phá. Cho dù lần này không chọc phải A Cẩn thì cũng đắc tội Phó Thời Hàn, hiện nay không ai dám đắc tội hắn. Phó Thời Hàn là Trung Thư Lệnh đương nhiệm, nói trắng ra là người ở gần Hoàng Thượng nhất, cũng là người biết tin tức trước tiên. Nhưng cho dù người hắn giúp đỡ là lão Nhị thì cũng chưa thấy hắn tính kế ai bao giờ. Chỉ là bây giờ thì hay rồi, hoàn toàn đắc tội Phó Thời Hàn. Ông ta vốn cho rằng cho dù chuyện không lớn như Tô Nhu nói thì cũng không kém nhiều lắm, nhưng vừa rồi thám tử bẩm báo, thằng ngu kia lại dám nói linh tinh trong tiệm của Phó Thời Hàn.
Ngũ Vương phi thấy ông ta về thì lập tức ra nghênh đón: “Vương gia.” Nàng ta hơi cúi chào, cực kỳ mềm mại.
Không nói đến cái khác, chỉ nhìn mỗi sắc mặt của Ngũ Vương gia, Ngũ Vương phi cũng hiểu được một hai. Nàng ta cắn môi, nói: “Tiểu đệ…”
“Đừng nhắc đến tiểu đệ đó của nàng nữa.”
“Tỷ phu, ca ca thật sự vô tội, chính là cái người Gia Hòa Quận chúa kia ỷ thế hiếp người.” Tô Nhu nói cực kỳ đáng thương: “Tỷ phu, ngài phải tin tưởng ta.”
Ngũ Vương gia nhìn gương mặt yêu kiều đó của Tô Nhu, thở dài: “A Nhu, lúc đó muội cũng không có mặt, làm sao biết được rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ta biết muội che chở cho ca ca muội, nhưng tình huống hiện nay là lúc đó có nhiều người như vậy, đều nhìn thấy Tô Bân nói năng lỗ mãng với A Cẩn.” Ngũ Vương gia dừng lại một chút, giọng lớn hơn vài phần: “Các người đều cảm thấy Tô Bân bị ấm ức, nhưng bản vương lại cảm thấy người chịu ấm ức là cháu gái của ta. Đừng quên, Gia Hòa là cháu gái của ta, ta không thích nghe muội nói nó sai trái thế này.”
Sắc mặt Ngũ Vương gia lạnh hơn vài phần, Tô Nhu thấy ông ta như thế thì khó hiểu: “Tỷ phu…” Một giọt nước mắt rơi xuống, cả người điềm đạm đáng yêu.
Ngũ Vương gia thở dài một tiếng, nói: “Muội khóc thì có được ích lợi gì? Đáng êm đang đẹp, tại sao muội lại muốn trêu chọc A Cẩn. Ta biết muội lo lắng cho ca ca mình, nhưng làm gì có chuyện như thế được?”
Sắc mặt Ngũ Vương phi tái nhợt: “Vậy Vương gia… vậy là, vậy là phụ hoàng không chịu thả tiểu đệ sao?”
“Phụ hoàng không gặp ta, bảo ta ở trong phủ tỉnh táo lại.”
Tô Nhu ngẩng đầu, nói: “Vậy Gia Hòa Quận chúa kia cứ một tay che trời như vậy sao? Cho dù nàng bị ấm ức một chút, nhưng rốt cuộc cũng đâu bị cái gì chứ? Bây giờ ca ca quả thật bị bắt, đó là đại lao của Tuần phòng ty chín thành, làm sao ca ca có thể chịu được? Tỷ phu, cầu xin ngài, xin ngài mau cứu ca ca đi.”
“Câm miệng.” Ngũ Vương phi nghiêm nghị nói: “Một tay che trời, cũng là người từng đọc sáng thì sao có thể nói bậy như thế? Nếu như truyền ra ngoài thì một cô nương như muội nên xử lý thế nào, người khác lại nghĩ ra sao về Ngũ Vương phủ chúng ta? Muội về phủ trước đi, chuyện khác chúng ta sẽ xử lý. Bình thường Bân nhi ương ngạnh quen thói, bây giờ bị dạy dỗ một chút cũng tốt, tránh để nó cho rằng nó có thể thích làm gì thì làm trong Kinh thành này. Ta đã nói nhiều lần rồi mà nó cũng không biết tỉnh lại. Lần này cũng coi như là chuyện tốt với nó, nói không chừng nó sẽ thay đổi.”
Ngũ Vương phi cực kỳ bình tĩnh, không kích động giống như Tô Nhu. Nhưng Tô Nhu nghe lời này thì lập tức rơi nước mắt nhiều hơn: “Tại sao tỷ tỷ có thể mặc kệ sự sống chết của ca ca chứ? Người là đại tỷ của chúng ta mà!”
“Được rồi, ta nói bây giờ muội về phủ.” Giọng Tô Thanh Mi trầm xuống: “Muội không nghe rõ à? Về phủ!”
Tô Nhu cũng sợ người tỷ tỷ này, sắc mặt lập tức thay đổi. Nàng ta khúm núm nhìn Ngũ Vương gia, thấy mặt ông ta không đổi sắc thì đành phải hơi cúi chào, giọng nói mang theo nước mắt: “Ta biết rồi.”
Tô Nhu rời đi, Tô Thanh Mi nắm chặt tay Ngũ Vương gia, cực kỳ quan tâm: “Nếu như chuyện này khiến Vương gia khó xử thì Vương gia không cần làm nữa. Dù sao cũng không thể để ảnh hưởng đến ngài.”
Điểm Ngũ Vương gia tán thưởng Tô Thanh Mi nhất là ở đây, cực kỳ tỉnh táo, làm việc không thiên vị, có tầm mắt của riêng mình. Nếu không thì làm sao ông ta chịu đựng được việc nàng ta không có con nhiều năm như vậy.
“Ta không thể đi lên con đường của Tứ ca. Nếu đã muốn lấy… nhiều thứ hơn, vậy thì làm gì cũng phải ổn thỏa. Không thể chọc Gia Hòa, cũng không thể chọc Phó Thời Hàn. Tuy chúng nó đều là đời con cháu, nhưng ai bảo chúng nó được phụ hoàng thích chứ? Người muốn làm chuyện lớn thì đương nhiên phải cân nhắc nhiều thứ. Nhưng nàng cứ yên tâm, đợi khi nào tin đồn lắng xuống, đương nhiên ta sẽ cứu Tô Bân ra.” Ngũ Vương gia ngồi xuống ghế thái sư, an ủi.
Tô Thanh Mi mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn Vương gia đã suy nghĩ vì nhà họ Tô chúng ta như thế. Là chúng ta, là chúng ta khiến người phí tâm.”
Ngũ Vương gia phất tay: “Tính ra bọn họ cũng là người nhà của ta, chuyện nên làm mà thôi.”
Tuy Ngũ Vương gia nói như vậy, nhưng Tô Thanh Mi biết ông ta không nghĩ như vậy, nói chính xác hơn là ông ta vốn không coi trọng nhà họ Tô. Lão gia tử nhà họ Tô đã qua đời, tổ phụ của nàng ta không còn, phụ thân cũng không giỏi giang. Mà đại đệ tài giỏi… đại đệ tài giỏi cũng vì bệnh mà đi, chỉ để lại một tiểu đệ ăn chơi sa đọa, chỉ biết gây phiền phức để bọn họ giải quyết hậu quả. Làm sao Ngũ Vương gia có thể thật lòng giúp đỡ nhà bọn họ được.
Có đôi khi, con người thật sự rất khó chống lại vận mệnh. Phụ thân của Thẩm Mỹ Phù cũng không ra gì, thậm chí suýt nữa đã làm ra chuyện yêu thiếp diệt thê, nhưng Thẩm Nghị người ta lại càng lúc càng tài giỏi. Thẩm Các lão tuy chỉ là đại bá của Thẩm Mỹ Phù, nhưng dù sao cũng có thể giúp đỡ không ít. Nhưng mà nàng ta… đại đệ mà nàng ta yêu thương nhất, cũng giỏi giang nhất đã qua đời!
Nghĩ tới đây, nàng ta không biết mình còn có thể tiếp tục kiên trì bao lâu. Nhưng bây giờ nàng ta lại chỉ có thể tiếp tục kiên trì! Vì nhà họ Tô, vì mọi người của nhà họ Tô!
…
Tuy Thời Hàn cùng A Cẩn tiến cung, nhưng cũng không theo vào. Đợi đến khi A Cẩn ra, Thời Hàn mỉm cười nghênh đón, hộ tống nàng về nhà, đúng là một chú chó cực kỳ trung thành!
A Cẩn: “Thời Hàn ca ca, ta kể cho Hoàng gia gia nghe chuyện bực mình đó, Hoàng gia gia nói sẽ giam người ở đại lao của Tuần phòng ty chín thành, không cho bất cứ ai thăm hỏi.”
Thời Hàn: “Ta cảm thấy muội có thể không cần để ý đến chuyện này.”
Miệng A Cẩn ==: “Vì sao chứ, không phải ta nên cho hắn ta biết Mã Vương gia có ba con mắt sao?”
Thời Hàn lập tức bật cười: “Vậy được, mọi chuyện đều nghe theo muội. Chẳng qua là ta cảm thấy nếu như cha muội có thể ra tay thì hẳn còn hiệu quả hơn! À đúng rồi, còn ca ca muội nữa!”
#Tiểu trúc mã nhà ta lợi hại nhất#
A Cẩn: “Quả nhiên Thời Hàn ca ca nói rất đúng.” Thay vì bản thân nàng xông lên vả mặt thì không bằng để cha nàng ra tay. Phải biết rằng, mỗi khi Lục Vương gia ra tay thì khung cảnh đều nhìn rất đẹp!
A Cẩn cảm thấy mình rất thích xem hài kịch.
A Cẩn hí ha hí hửng: ‘Vậy thì nói cho cha đi!”
Một câu này đặt vững hiện thực đau khổ của nhà họ Tô.
Quả nhiên, Lục Vương gia giận không nhịn được, ai dám bắt nạt người nhà của ông, đúng là không muốn sống hả? Vốn ông cho rằng chuyện thế này không đáng để bụng, nhưng mà… nhưng mà nha!
Từ lần trước vì ra mặt cho A Cẩn mà đến Tứ Vương phủ tạt phân, ông đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của mọi người. Mà ông lại rất hưởng thụ ánh mắt đó.
Thậm chí ông còn cảm giác mình là hóa thân của chính nghĩa. Bình thường ông gây sự, Hoàng Thượng hận không thể bóp chết ông, nhưng lần đó vậy mà lại không có. Sau đó ông phát hiện, nếu được Thời Hàn chỉ điểm hoặc là ra mặt thay cho người nhà, cho dù ông quậy cái gì cũng không có ai dám nói ông không đúng. Nghĩ lại, ông cũng nghe được rất nhiều lời đồn trên phố, quả thật là… quá tốt rồi!
Mà lần này, Lục Vương gia không nhường việc nhân đức cho ai: “Nó dám bắt nạt nữ nhi của ta, ta sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ.”
Miệng A Cẩn ==.
“Xử lý thế nào?”
“Tạt máu chó đen!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!