Ninh Tây Cố còn chưa động đến cổ tay cô, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã xoay người trừng mắt nhìn cậu: “Cậu làm gì? Cậu muốn dùng bạo lực à?
“Không có…” Ninh Tây Cố nhẹ giọng nói.
Ninh Tây Cố đành phải bước lớn vượt lên phía trước, đứng chắn ở trước cửa phòng ngủ của Nhạc Quỳnh Quỳnh, chặn đường đi của cô lại, tránh cho cô vào phòng rồi trực tiếp để cậu ở bên ngoài.
Bây giờ Ninh Tây Cố rất hối hận, trước đây Nhạc Quỳnh Quỳnh từng nói đi hoạt động gì đó, sao cậu lại không hỏi kĩ chút cơ chứ? Nhạc Quỳnh Quỳnh tham gia những hoạt động như thế cũng không khoe khoang với cậu, cậu căn bản không nghĩ đến điều đó.
Cậu không thể nói, trong tiềm thức của cậu luôn cảm thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh không thể tham gia những hoạt động đẳng cấp như này, cho nên cậu chưa bao giờ lo lắng sẽ gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Lòng Ninh Tây Cố nóng như lửa đốt, cậu thậm chí không dám dùng câu hỏi, không dám hỏi “Chị muốn chia tay với em à?”. Cậu sợ sẽ nhận được một đáp án đáng sợ, chỉ đuổi theo nói một câu: “Đừng chia tay em.”
Cũng không biết là đang tẩy não Nhạc Quỳnh Quỳnh hay tẩy não chính mình nữa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thì không tức giận, giống như chẳng sao cả, cứ như một ngọn gió khó mà nắm bắt được, thái độ ung dung tự tại, nói: “Tôi cũng chưa từng nói muốn chia tay với cậu. Nhưng mà, tôi có suy nghĩ chút.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm nhận được bầu không khí xung quanh Ninh Tây Cố lập tức biến đổi, trở nên mạnh mẽ mà nóng nảy, giống như một con thú, bị giới hạn hoạt động trong cái lồng nhỏ mà cô xây nên, bị giam cầm ở trong đó.
Ninh Tây Cố nhìn chằm chằm cô, giống như sợ rời mắt đi là sẽ không thấy tăm hơi của cô đâu nữa. Cậu tức giận, nhưng lại muốn kìm nén sự giận dữ này, rầu rĩ nói: “Chị, em xin lỗi, em lừa chị là em không đúng.”
Đây là lần thứ hai Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy tay chân Ninh Tây Cố luống cuống như vậy.
Lần trước là do hôn cô ở trên tuyết, lần đó là vui vẻ, còn lần này là sợ hãi.
Ninh Tây Cố đột nhiên bị bại lộ thân phận thật, không hề có sự chuẩn bị trước, nhất thời không biết giải thích từ đâu, dường như cũng không cách nào giải thích được.
Cậu điên cuồng suy nghĩ, không tìm được cách nào có thể bảo đảm Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ tha thứ cho cậu. Cậu không biết rằng ánh mắt của mình bây giờ không khác nào một con cún con sợ bị chủ nhân vứt bỏ. Mưu tính gì đó, tâm cơ gì đó đều bị cậu quên sạch, không nghĩ được ra để sử dụng.
“Xin lỗi, chị, em thật sự xin lỗi.”
“Em có nỗi khổ riêng.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không trả lời, còn muốn đi lên phía trước: “Tránh ra.”
Ninh Tây Cố không tránh, cậu có chút buồn bực hờn dỗi nói: “Không tránh, chị nói không chia tay thì em mới tránh.”
Ồ, còn dám cò kè mặc cả với cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chống nạnh: “Tôi là chị, cậu dám gọi nhịp* với chị sao? Tôi bảo cậu tránh ra thì cậu phải tránh ra! Cậu có tránh ra không?
(*Gọi nhịp: sử dụng trong hí khúc, chỉ các hành động khiêu khích, rắc rối, không tuân theo thử thách)
Ninh Tây Cố mím môi. Vóc dáng cậu cao lớn, nếu cậu muốn chặn cửa, căn bản Nhạc Quỳnh Quỳnh không có cách nào.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không kiên nhẫn nói: “Tôi chỉ vào lấy ít đồ thôi. Thật sự… Tôi muốn chia tay với cậu thì cũng không thể trực tiếp vứt cậu ở phòng khách, ít nhất cũng phải đuổi cậu ra khỏi nhà.”
Ninh Tây Cố hít sâu một hơi, bước sang bên cạnh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mở cửa đi vào. Cô vừa mới vào, Ninh Tây Cố lập tức vào theo. Nhạc Quỳnh Quỳnh liếc cậu một cái, không đuổi cậu đi.
Trên giường để một bộ váy màu đỏ rượu, Nhạc Quỳnh Quỳnh lấy váy treo lên, lại dùng túi chống bụi bọc vào, đưa cho Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố nhận lấy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại đi đến phòng đựng quần áo, đem cái bộ váy màu trắng bạc mà lần trước Ninh Tây Cố tặng cô ra. Bộ này vốn dĩ được bảo quản rất cẩn thận, cũng trực tiếp bị gỡ từ trên giá xuống, đưa cho Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố không nhận, hỏi:” Như thế này là có ý gì?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không đáp mà hỏi lại: “Hai bộ váy này cậu mua bao nhiêu tiền? Nói thật cho tôi”
Ninh Tây Cố nói: “Bộ trắng kia mười nghìn, bộ đỏ này bảy nghìn rưỡi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Cậu nói dối à?”
Ninh Tây Cố bổ sung: “… Đô la Mỹ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cạn lời trừng mắt với cậu: “Phá gia chi tử.”
Ninh Tây Cố còn nhỏ giọng thì thầm: “Cũng không đắt.”
Chết tiệt! Đồ chủ nghĩa tư bản độc ác! Nhạc Quỳnh Quỳnh trừng mắt liếc cậu một cái.
Ninh Tây Cố dần dần tỉnh táo lại, vẫn còn luống cuống, nhưng cũng không đến nỗi không màng tất cả như vừa nãy. Cậu cẩn thận thăm dò thái độ của bạn gái, luôn cảm thấy dường như ý muốn chia tay của Nhạc Quỳnh Quỳnh không quá lớn. Tuy Nhạc Quỳnh Quỳnh là một cô gái tính khí thay đổi thất thường.
Ninh Tây Cố nhận lại váy một cách không tình nguyện, nói với cô: “Tặng chị thì là tặng chị, chị trả lại cho em làm gì? Lúc em nhìn thấy chiếc váy này, đã không nhịn được nghĩ chị mặc vào sẽ đẹp biết bao. Sau khi tặng cho chị, quả nhiên chị mặc lên đẹp như vậy…”
Lời này vô cùng ngọt ngào.
Quả thật, Nhạc Quỳnh Quỳnh không tức giận vì lời nói dối của Ninh Tây Cố lắm, chủ yếu là bởi vì Ninh Tây Cố đối với cô vừa ngoan lại vừa biết nịnh.
Nếu như Ninh Tây Cố có thái độ cặn bã, giả nghèo mà còn có bộ dạng “Cô đừng muốn lừa một phân tiền từ tôi” thì cô đã sớm một cước đá bay Ninh Tây Cố rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Cái này không phải là cậu dùng tiền mình kiếm được để mua đấy chứ?”
Ninh Tây Cố nói: “Em dùng tiền tiêu vặt để mua, đối với em thật sự không đắt, chị không cần trả lại em.”
Bạn đang đọc bộ truyện Thỏ Hoa Đào tại truyen35.shop
“Không được.” Nhạc Quỳnh Quỳnh nghiêm túc nói: “Tôi không thể nhận.”
Ninh Tây Cố trợn tròn mắt.
Cậu thật sự không ngờ tới Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ như vậy.
Ninh Tây Cố nhớ lại lúc cậu cùng Nhạc Quỳnh Quỳnh xem phim thần tượng lúc tám giờ, Nhạc Quỳnh Quỳnh rất thích xem “Tổng tài bá đạo từ trên trời rơi xuống phải lòng tôi”, còn nói với cậu: “Tiểu Ninh, nếu như một lúc nào đó, có một tổng tài bá đạo giống y hệt như nam chính xuất hiện để giúp tôi vượt nghèo, tôi nhất định sẽ đi cùng hắn, quá là tuyệt vời…”
Cô không bao giờ che dấu lòng ham hư vinh cùng sự luyến mộ sắc đẹp của mình.
Bây giờ lại muốn trả lại những món quà đắt đỏ mà cậu tặng.
Ninh Tây Cố chỉ cảm thấy trong lòng có một sự buồn bực không tên bao trùm lấy, khó có từ ngữ gì diễn tả được, lại cảm thấy hình tượng của Nhạc Quỳnh Quỳnh tiến một bước là bị lật đổ, còn làm cho cậu cảm thấy chính mình thật ngu ngốc.
Ninh Tây Cố nói lại một lần nữa: “Chị, đây là em tặng cho bạn gái mình.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh bướng bỉnh nói: “Cậu dùng tiền tự mình kiếm được tặng tôi, tôi sẽ nhận, còn cái này thì tôi không cần.”
Ninh Tây Cố cũng không ép nữa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói như vậy là có ý gì chứ?
Cái mà Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn trúng là con người cậu, không phải tiền của cậu sao? Cũng đúng, Nhạc Quỳnh Quỳnh vốn dĩ là bà chủ lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tuy ngoài miệng thì cô hay nói đùa, nhưng thật ra là mạnh mẽ hơn ai hết. Nếu cô muốn ở bên người giàu có thì đã sớm ở bên Giang Diệp Sơn rồi.
Cô là một cô gái vô cùng vô cùng tốt. Ninh Tây Cố nhớ lại, là do cậu hiểu lầm quá sâu với Nhạc Quỳnh Quỳnh, lại có những thành kiến rập khuôn.
Ninh Tây Cố nhìn đôi mắt sáng ngời vì quật cường của Nhạc Quỳnh Quỳnh, bất giác tri bất giác càng thêm mê muội.
Trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh thì như phiêu du vào cõi thần tiên: Vì sao Ninh Tây Cố là con trai của bồ nhí lại có thể tự tin mua đồ bằng tiền không nên lấy như vậy?
Cô là người coi cái ác như kẻ thù, yêu ghét rõ ràng, vô cùng ghét những loại sinh vật như đàn ông cặn bã và bồ nhí. Nhạc Quỳnh Quỳnh nhớ rõ trước đây cô từng thấy qua trên mạng về chủ đề rốt cuộc con của bồ nhí có tội hay không? Cô cảm thấy chính là có, sự tồn tại của đứa bé này chính là bằng chứng thép của việc ngoại tình.
Cái váy mà dùng loại tiền thế này mua về, cô ngại bẩn.
Cho dù bộ váy có đẹp thế nào thì cô cũng không muốn.
Ninh Tây Cố chấp nhận sự thật bị trả lại váy, chán nản nói: “Chị, em không cố ý giấu chị, em có nỗi khổ riêng… Thật ra em là…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thấy bộ dạng ấp úng của cậu, càng chắc chắn cậu là đứa con ngoài dã thú, nói với thái độ thông minh kỳ thực lại vô cùng ngốc nghếch: “Cậu không cần phải nói nữa, tôi hiểu hết, cậu coi tôi là con ngốc à? Với lại con người cậu vô cùng gian xảo, mỗi lần muốn làm chuyện xấu mới gọi tôi là “Chị”, bình thường mở miệng là “Nhạc Mỹ Lệ”, lá gan lớn như vậy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đã biết sao? Ninh Tây Cố bối rối, nhưng cậu không dám nói tiếp, nói tiếp không phải là đang ám chỉ Nhạc Quỳnh Quỳnh ngốc sao?
Nhạc Quỳnh Quỳnh bảo cậu cầm váy rồi đuổi ra khỏi nhà: “Cậu về trước đi, bây giờ đầu óc tôi hơi loạn, để tôi bình tĩnh một chút được không?”
“Dù sao hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, thế giới quan của tôi đều bị đảo lộn rồi, tôi cũng không biết phải đối mặt với cậu như nào.”
Ninh Tây Cố nói: “Chị đối xử với em giống như trước đây không phải là được rồi sao? Em không để ý.”
Sao lại như vậy? Cậu không chê Nhạc Quỳnh Quỳnh đẳng cấp thấp, Nhạc Quỳnh Quỳnh còn chê cậu nhiều tiền sao? Đây cũng không phải là lỗi của cậu, cậu sinh ra đã có tiền như vậy rồi! Có thể trách cậu sao?
“Tôi để ý!” Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận nói: “Con người cậu sao lại như vậy? Tôi cảm thấy có lẽ từ nhỏ đến lớn hoàn cảnh trưởng thành của cậu không thay đổi, cậu sẽ không phát hiện tam quan của mình bất chính, cậu phải nhìn nhận rồi suy ngẫm bản thân mình một chút đi.”
Ninh Tây Cố đứng ở cửa, không muốn rời đi.
Cậu sợ sau khi bị đuổi ra ngoài thì không thể bước vào được nữa, gấp không chịu được.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chỉ sợ làm cún con điên lên nó sẽ quay ngược mà cắn cô, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể đánh thắng được Ninh Tây Cố chứ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mềm mỏng một chút, trấn an cậu nói: “Cậu đừng sốt ruột, đừng nóng vội, tôi có thể cam đoan với cậu trước, tạm thời không chia tay với cậu. Cậu để tôi suy nghĩ kỹ lưỡng một chút…”
Được rồi.
Ít nhất từ án tử xuống thành án treo.
Ninh Tây Cố không dám làm quá căng, ra vẻ đáng thương, ngoan ngoãn đi ra khỏi cửa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đóng cửa “Rầm” một tiếng, suýt nữa thì đụng vào mũi cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa đuổi Ninh Tây Cố đi thì đã lấy điện thoại tìm người tâm sự, mở khung chat với Doãn Tiểu Thiền trước. Nghĩ nghĩ, cô lại đóng lại, rồi mở khung chat với mẹ ra, lại nghĩ nghĩ, rồi lại đóng lại.
Cô sợ những người bên cạnh khuyên cô chia tay.
Nói thế nào đây? Cô vô cùng chán ghét thân phận con riêng này, nhưng cô vẫn thích Ninh Tây Cố, cho dù Ninh Tây Cố là một người đàn ông một bụng xấu xa. Thích chính là thích, vả lại đang trong giai đoạn tình yêu mặn nồng, muốn kêu cô chia tay gọn gàng dứt khoát, hình như cô cũng không làm được.
Cứ đến chuyện của bản thân thì cô lại là người tiêu chuẩn kép, cô cảm thấy Ninh Tây Cố cũng không phải là tự mình muốn lựa chọn xuất thân như vậy…
Ngay cả hot search của bản thân Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng chẳng muốn xem, lên mạng tra một vài chủ đề liên quan “Phát hiện bạn trai là con riêng có cần chia tay hay không”, xem một vòng, càng xem càng phát sầu, cô cũng không biết mình ngủ từ lúc nào nữa.
Nửa đêm, Nhạc Quỳnh Quỳnh mơ một giấc mơ vô cùng kì lạ.
Cô mơ thấy mình đang ở trong một căn nhà lớn, mặc một bộ sườn xám, một cô gái mặc một bộ vải thô màu xanh, dùng sợi dây đỏ thắt bím tóc lớn, gọi cô: “Tứ thiếu phu nhân”, dáng vẻ vui mừng nói với cô: “Tứ thiếu phu nhân, Tứ thiếu gia hôm nay được nghỉ học, vừa mới trở về.”
Cô đứng lên, đi ra ngoài, một chàng trai đi vào phòng, hắn mặc một bộ Trung Sơn, dáng người cao ráo, dung mạo bất phàm.
Khuôn mặt tuấn tú kia giống hệt Ninh Tây Cố.
Vừa thấy cô, khóe mắt, đuôi lông mày của Tứ thiếu gia cũng tràn ngập ý cười, âm thanh cũng rất dịu dàng ngọt ngào: “Em về rồi, chị Mỹ Lệ.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!