Người bấm chuông là Trương Khiết và lái xe của Lam Thành. Hai người vốn định bỏ đi nhưng đúng lúc này, trong phòng tắm truyền đến giọng nói trẻ nhỏ cùng giọng nói của Lam tổng:
“Chú Lam, tắm rửa xong chú giúp mẹ ngủ rồi vẫn sang với Trạm Trạm?”
“Kêu một tiếng “ba” liền ngủ cùng Trạm Trạm.”
“Mẹ nói , buổi tối con nên ngủ một mình.”
“……”
Câu nói này cô đã nói rất lâu, chứ không phải là mới nói tối nay. Cô có chút xấu hổ, cả ba người đều cúi xuống nhìn giầy của mình, lúc này vẫn là người tài xế lớn tuổi có vẻ có kinh nghiệm, đỏ mặt nói “ Lam tổng đang tắm rửa, chúng ta không nên quấy rầy.”
“……”
Trương Khiết cũng liên tục gật đầu đồng ý, khuôn mặt hiện lên vẻ có lỗi giúp cô đóng cửa lại.
Cô đứng ngây người ở đó hơn nửa ngày, quả thật cô thấy buổi tối hôm nay có chút không tự nhiên, quả thật đối với mối quan hệ của cô và Lam Thành cô vẫn rất bình thản, cũng chưa từng giấu diếm, giống như anh nói cứ tất cả cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Trong nhà tắm truyền đến tiếng nước cùng âm thanh vui đùa ầm ĩ, một lớn một nhỏ như đang chơi đùa trong nhà tắm, cô mới dừng suy nghĩ hướng về phía phòng tắm nói “Hai người tắm nhanh lên, đừng làm chỗ này ngập nước.” Nói xong cô liền đặt máy tính và văn kiện vào chỗ thích hợp, sửa sang một chút rồi mới động đến hành lý của anh. Hành lý không nhiều lắm, hai bộ đồ tây cùng hai đôi giầy tương ứng, còn quần đùi và tất, thêm một số đồ dùng hàng ngày như dao cạo râu, bàn chải đánh răng, nước xúc miệng … Không thể không nói, Trương Khiết là một cô gái đơn giản, nhưng không phải là những thứ này phải để cho vợ chuẩn bị sao? Hơn nữa sao cô ấy đối với thói quen ăn mặc của Lam Thành lại có hiểu biết như vậy? Cô cầm quần áo cất vào tủ nhưng vẫn suy nghĩ miên man, không lâu sau, cảm giác này liền khiến trong lòng cô có cảm giác trống rỗng, bóng ma quá khứ cũng vì cảm giác kéo tràn về.
“Suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Sau lưng cô truyền đến giọng nói của anh, cô quay người lại, theo bản năng ôm lấy con. Từ nãy đến giờ Trạm Trạm vẫn ở gần Lam Thành, rốt cuộc cũng đem đầu chôn ở cổ cô “ Mẹ, ôm một cái.” Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của con cô tự nhiên cũng bị cuốn hút, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại kia.
“Con muốn ngủ cùng mẹ, cũng muốn ngủ cùng chú Lam.”
“Chỉ có thể chọn một cái.” Cô một bên mặc cho con bộ áo ngủ mềm mại, một bên cố gắng trấn tĩnh.
Trạm Trạm chu cái miệng nhỏ nhắn lại. Mở ta hai mắt nhìn về phía Lam Thành như thể anh đã hứa với nó điều gì.
Dưới ngọn đèn, anh chỉ cuốn quanh hông một cái khăn tắm màu trắng, không thể không nói thời gian là người thầy tốt nhất của đàn ông. Năm năm đã mang cái ngây ngô của một thanh niên nhào nạn thành sự quyến rũ, thành thục của một người đàn ông. Khuôn mặt anh tuấn tú ôn hòa, cô phát hiện mình quá để ý đến ánh mắt của anh, nụ cười này không hề mang ý nghĩa khiêu khích mà là vô cùng tuấn nhã, cô vội vàng cúi đầu tiếp tục công việc đang dang dở, lúc này cô mới phát hiên mình đã mặc ngược quần cho con. Cô tùy tiện nói với anh : “Anh thay đồ đi.”
“……”
Anh nhướng mắt lên, sắc mặt phụ nữ như thời tiết tháng sáu, muốn thay đổi liền thay đổi?
Khi cô tắm xong , trở lại phòng đã thấy anh mặc một bộ đồ ở nhà màu xám ôm Trạm Trạm kể chuyện cổ tích, câu chuyện được kể cực kỳ nhàm chán, lại mắc lỗi nhiều lần, làm người nghe không khỏi bật cười. Cô thậm chí còn hoài nghi anh cho tới giờ vẫn chưa hề xem phim hoạt hình, cho đến cuối không thể không đổi thành Trạm Trạm kể, anh nghe rất chăm chú, còn nghiêm trang hỏi: “Vì sao sói xám và cừu vui vẻ không thể trở thành bạn tốt?”
“Là vì …” Trạm Trạm lấy bàn tay nhỏ bé xoa mặt, sau khi tự hỏi mình liền nói “Là vì thịt cừu vui vẻ quá ngon .”
“Thế à … Chú lại nghĩ rằng vì chúng đều là con trai.”
“Vì sao con trai với nhau lại không thể trở thành bạn tốt?” Trạm Trạm hỏi lại, suy nghĩ một chút rồi trả lời “Cháu biết rồi, vì các bạn nữ thích cháu, sau đó đối xử tốt với cháu nên các bạn nam sẽ không để ý đến cháu nữa.”
Cô vội vàng ngăn lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, cái gọi là giáo dục sẽ thành làm hư trẻ nhỏ mất. Mặt khác, nếu là ngày thường thì Trạm Trạm đã ngoan ngoãn đi ngủ, có thể thấy hôm nay thằng bé đã bị anh thu hút rồi. Vì thế cô nháy mắt với anh, liền ôm Trạm Trạm vào trong long mình, dọa dẫm “Nên ngủ thôi, nếu không nghe lời mẹ sẽ mang Trạm Trạm cho sói xám ăn thịt.”
Trạm Trạm không nói gì chỉ cười hì hì, hiển nhiên mẹ luôn nói như vậy để dọa nó, hơn nữa mỗi lần nghe câu nói này đều phải đi ngủ. Vì thế nó vươn bàn tay bé nhỏ cầm lấy ngón tay của chú Lam, mái đầu nhỏ bé hướng vào trong lòng mẹ , sau một hồi liền tiến vào mộng đẹp.
Anh chỉnh nhỏ ngọn đèn ở đầu giường, nhẹ nhàng ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng cầm nắm lấy chân Trạm Trạm quan sát một hồi rồi lẩm bẩm “Nhỏ như vậy, tương lai có thể lớn sao?”
Cô không khỏi cười khẽ, hai tay khoanh trước ngực nói “Khi thằng bé mới sinh, cả người đều nhỏ xíu, lúc ấy em cũng hoài nghi thằng bé có thể lớn lên hay không, hoặc có thể cao nhiều không?”
Hai người đồng thời đứng dậy, cô đặt máy tính và văn kiện của anh trên thảm, lại chỉ về phía phòng nghỉ “Trời mau lạnh, anh đừng thức quá khuya.”
Anh khẽ cười, ngoan ngoãn ngồi xuống, thấy cô cũng cầm cái đệm ngồi xuống bên cạnh anh , anh liền nhẹ nhàng nói “Em đi ngủ trước đi, ngoan.”
Cô không hề động đậy, giờ phút này nhìn ra cửa sổ có thể thấy “Thành ánh sáng” hoa lệ. Năm năm trước, anh một tay làm việc, một tay còn lại nắm chặt tay, dỗ cho cô ngủ. Khi đó cô còn trẻ, luôn cảm thấy qua hôm nay còn có ngày mai, khi trải qua ly biệt cô mới con người ta khi sinh ra không có bao nhiêu thời gian, từng giây từng phút cô đều muốn quý trọng.
Không biết đã bao lâu, có lẽ sợ mình sẽ ngủ quên, cô đứng dậy sửa sang lại chỗ quần áo của anh. Đột nhiên, trong túi rơi ra một cái ví da, cái ví màu lục cho dù có cũ nhưng vẫn được giữ gìn hoàn hảo, không có gì hư hỏng. Trong lòng cô run lên, nếu cô nhớ không lầm thì đây là món quà cô tặng anh năm anh trong lần sinh nhật hai mươi ba tuổi. Cô nhẹ nhàng mở ví ra, phát hiện bên trong có ảnh chụp trước đây của mình, khi đó cô còn trẻ, vẻ mặt rất ngây thơ, mái tóc dài thanh tú của năm đó đã không còn nữa, có lẽ cho dù một ngày cô có nuôi tóc dài lại cũng không thể trở về bộ dạng năm đó nữa, những tâm tình của tuổi trẻ đó rốt cuộc cũng không thể tìm lại.
Đột nhiên phía sau lưng cô truyền đến thân nhiệt ấm áp, cằm anh đặt trên vai cô thật dịu dàng, thật lâu sau vẫn yên lặng, bởi anh đang tham lam cảm nhận mùi hương cùng nhiệt độ cơ thể cô. Cô ngẩng đầu, quay mặt nhìn anh nhẹ nhàng hỏi “Đã cũ như vậy, vì sao lại không đổi cái mới?”
“Em không tặng anh nữa, anh đổi như thế nào?” Anh làm nũng, nhẹ nhàng dựa lên người cô, “ Em giúp anh đổi.”
“Em không có tiền.” Cô thẳng thừng từ chối.
Bạn đang đọc bộ truyện Thời Gian Đúng Lại Yêu Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thời Gian Đúng Lại Yêu Em, truyện Thời Gian Đúng Lại Yêu Em , đọc truyện Thời Gian Đúng Lại Yêu Em full , Thời Gian Đúng Lại Yêu Em full , Thời Gian Đúng Lại Yêu Em chương mới