Vào lúc Cố Dung Khanh nghe được Ôn Lĩnh nói lời này, cố ngăn nước mắt không rơi xuống, cô chưa từng nghĩ có một ngày, cô và Ôn Lĩnh sẽ trở thành người xa lạ.
Những lời nói của Ôn Lĩnh vào buổi tối hôm đó, lại vang lên trong đầu của cô, Ôn Lĩnh rất mệt, cô có phải không nên quấy rầy cuộc sống của Ôn Lĩnh không? Cô đã làm cái chuyện ngu xuẩn gì đây a?"
"Chị...!biết...!gần đầy đã làm phiền em." Tay chân Cố Dung Khanh bắt đầu lạnh cả lên....!Cô không biết nên nói sao để cứu vãn, lời nói của Ôn Lĩnh như kim đâm vào tim của cô.
Bảy năm qua, cô đã quen có Ôn Lĩnh ở bên cạnh, cô đi ra ngoài Ôn Lĩnh sẽ ở bên chăm sóc cho cô, cô về nhà Ôn Lĩnh sẽ tỉ mỉ ân cần với cô.
Mỗi lần nhìn thấy Ôn Lĩnh thì tâm cô lại an tâm, thời gian lâu dần Ôn Lĩnh cũng sẽ mệt, cũng sẽ cần một người để dựa vào.
Mà cô thì...!chỉ làm cho Ôn Lĩnh ngày càng thương tâm, càng thất vọng...!
Ôn Lĩnh còn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn Kỷ Thần Hi ở sau lưng Cố Dung Khanh, chắc là đến tìm Cố Dung Khanh, nhưng mà lúc ánh mắt Ôn Lĩnh đối diện với Kỷ Thần Hi, trong nháy mắt mặt Kỷ Thần Hi nhăn lại, bởi vì cô ta nhìn thấy Cố Dung Khanh khóc.
Kỷ Thần Hi kéo lấy Cố Dung Khanh, để Cố Dung Khanh đứng sau cô, sau đó nói với Ôn Lĩnh, "Cô làm gì Cố Dung Khanh?"
Ôn Lĩnh nhìn Cố Dung Khanh đứng sau Kỷ Thần Hi, cô giãy giụa một chút, sau đó đứng kế bên Tiểu Hàng, Tiểu Hàng đỡ Cố Dung Khanh, cô vừa mới khóc xong lại đầu bị choáng do uống rượu, cả người có chút đứng không vững.
Mà cái bộ dáng của Kỷ Thần Hi lại chọc tới Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh liếm liếm môi, sau đó cười với cô ta, "Đây không phải là ảnh hậu Kỷ sao? Tôi đến tìm vợ trước của tôi, còn cần cô phải đồng ý à?"
Một câu nói hai người trừng mắt nhìn Ôn Lĩnh.
Cố Dung Khanh nghe được từ vợ trước, tuy rằng cô còn khóc, nhưng mà đầu óc cũng tỉnh táo dược một chút, tỉnh rượu hơn phân nửa.
Mà Kỷ Thần Hi bởi vì cái từ vợ trước này mà làm cho đau đớn, trong cuộc đời của cô ta, chuyện thất bại nhất chính là không có được Cố Dung Khanh.
Bây giờ bản thân còn đứng trước mặt vợ trước của người ta mà gào, gương mặt xinh đẹp kia lộ rõ ra sự giận dữ.
Cô chỉ vào Ôn Lĩnh nói, "Cô..."
Ôn Lĩnh không để cho cô ta nói hết đã cắt ngang, "Tôi thì sao nào? Cô ấy không phải là vợ trước của tôi sao?" Trong quá khứ, Ôn Lĩnh sẽ quẫn bách, bởi vì cô yêu Cố Dung Khanh, tôn trọng Cố Dung Khanh, nhưng mà hiện tại....!
"Tôi còn chưa nói cô đâu, cô mơ ước vợ tôi bao nhiêu năm rồi.
Bây giờ lấy cái thân phận gì để nói chuyện với tôi?" Giọng nói của Ôn Lĩnh có chút doạ người, cô thật sự không chịu nổi mà, Cố Dung Khanh không để ý, cứ để cho Kỷ Thần Hi mặt dày mày dạn vậy sao?
Mặt Cố Dung Khanh lập tức trắng bệch, đi đến trước mặt Ôn Lĩnh, nước mắt rơi càng nhiều hơn, cô muốn giải thích, "Ôn Lĩnh....!Chị không có thích cô ấy."
"Không cần giải thích, không cần." Ôn Lĩnh ném bỏ cái tay Cố Dung Khanh ra, đi một mạch cũng không quay đầu lại.
Cố Dung Khanh bước theo vài bước, cô muốn gọi Ôn Lĩnh lại, nhưng mà bản thân lại không biết nên làm gì tiếp theo....!
Tuy rằng Kỷ Thần Hi bị Ôn Lĩnh làm cho có chút khó chịu, nhưng mà cái bộ dáng thương tâm của Cố Dung Khanh càng làm cô ta khó chịu hơn, cô ta đi đến cạnh Cố Dung Khanh, muốn giúp đỡ Cố Dung Khanh, nhưng Cố Dung Khanh lại né tránh, tay cô ở trên không trung có chút xấu hổ lại thả xuống dưới.
Cố Dung Khanh quay đầu lại nói với cô, "Tôi không có việc gì." Miệng thì nói nhưng nước mắt không ngừng ròi, Kỷ Thần Hi làm sao mà tin được Cố Dung Khanh không sao? Cô lại muốn duỗi tay, Cố Dung Khanh lại không để ý.
"Tiểu Hàng, chúng ta đi thôi."
Tiểu Hàng gật đầu, đỡ Cố Dung Khanh đi.
Vào lúc xoay người rời đi, nước mắt Cố Dung Khanh rơi càng nhiều hơn, Tiểu Hàng cũng đau lòng cho bà chủ nhà mình, cô đi theo Cố Dung Khanh mấy năm nay, chưa bao giờ thấy Cố Dung Khanh như vậy a, cô đi sau an ủi Cố Dung Khanh, "Chị đừng khóc nữa, chị uống nhiều rượu, càng khóc đầu sẽ rất đau."
Nhưng lúc này, Cố Dung Khanh làm gì còn nghĩ đến việc đó? Trong đầu cô đều là Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh thật sự đã không còn hy vọng với cô, cô biết nên làm gì đây?
Sau khi hai người đi về phòng, Cố Dung Khanh đi tắm, mà Tiểu Hàng ngồi trên sô pha thở dài không biết nên làm sao, cô nghe được tiếng khóc đè nén của Cố Dung Khanh trong nhà tắm, cô đau lòng lại cảm thán vì trước kia Cố Dung Khanh không biết quý trọng.
Lúc Ôn Lĩnh đối xử tốt với cô, thì Cố Dung Khanh lại làm chuyện gì không đâu a, nếu là cô thì cô cũng không thể thích như trình độ Ôn Lĩnh thích Cố Dung Khanh được.
Cố Dung Khanh mở nước ra, cô ngồi ở bên bồn tắm, bởi vì uống rượu cho nên đầu rất đau, nhưng mà tim cô lại càng đau hơn....!
Không ngăn được nước mắt, cô cũng không muốn làm Tiểu Hàng lo lắng, cho nên lấy tay che miệng lại, cứ đè nén thế mà khóc.
Từ trước đến nay, cô chưa từng nghĩ sẽ có lúc bản thân lại khổ sở đến vậy....!
Chuyện bản thân làm sai, làm sao để bù đắp lại đây? Hiện thực, đã cho cô một đả kích lớn, cô cho rằng chỉ cần cô nhận sai, chịu thay đổi bản thân thì có thể bù đắp được tổn thương mà cô đã làm với Ôn Lĩnh, nhưng bây giờ, Ôn Lĩnh lại cầu xin cô buông tha cho cô ấy...!
Càng nghĩ càng đau, cô làm sao mới có thể học được cách yêu Ôn Lĩnh đây?
Ngày hôm sau trở về thủ đô, cô đeo một cái kính râm, Kỷ Thần Hi gọi điện thoại hỏi cô có muốn cùng đi chung không.
Cô từ chối.
Xe dừng ở cửa khách sạn, cô ngồi ở trong xe nhớ lại gương mặt của Ôn Lĩnh.
Từ sáng đến giờ cô vẫn luôn chờ Ôn Lĩnh, chờ đến chiều vẫn không thấy nhìn Ôn Lĩnh đi ra khỏi khách sạn.
"Chị Dung Khanh, chúng ta đi thôi." Tiểu Hàng nhìn Cố Dung Khanh mà lo lắng....!Tối hôm qua, Cố Dung Khanh ngây người trong phòng tắm rất lâu mới chịu đi ra, đôi mắt cũng đã khóc sưng lên, giống như bị đả kích rất lớn.
Sáng hôm nay, càng làm cô lo lắng hơn.
7h sáng đã bắt đầu thu dọn đồ đạt, mắt từ hai mí thành ba mí rồi, cả hai con mắt đều sưng lên cả, cô đoán chừng Cố Dung Khanh lại khóc cả đêm nữa rồi.
Lại ở cửa khách sạn đợi Ôn Lĩnh cả một ngày, cô cảm thấy không thể bắt kịp suy nghĩ của bà chủ nữa rồi, ngày hôm qua Ôn Lĩnh nói....!Cô không biết bà chủ cô muốn làm cái gì nữa.
Cố Dung Khanh cũng có biết bản thân muốn làm cái gì đâu, gặp mặt cũng không biết nói gì, nhưng mà chỉ muốn được gặp Ôn Lĩnh, cô sợ về sau Ôn Lĩnh sẽ không chịu gặp cô, nhưng mà bây giờ có khác gì điều cô sợ đâu.
Cố Dung Khanh ngồi thẳng người rồi nói, "Đi thôi."
Thật ra thì tối hôm qua, sau khi trở về khách sạn, Ôn Lĩnh đã lấy hành lý bay về thủ đô.
Trước khi cô về thì ngồi ở trên giường cả buổi, sau đó gọi cho Lâm Tự nói cô muốn về thủ đô bây giờ.
Sau khi nói chuyện xong với Cố Dung Khanh, trong lòng Ôn Lĩnh rất khó chịu, một chút thoải mái cũng không có, thậm chí còn....!
Cái dáng vẻ bây giờ của Cố Dung Khanh không phải là bộ dáng mà cô ước mơ bao lâu nay sao? Nhưng mà...!chờ đến lúc cô mệt rồi, muốn từ bỏ, thì Cố Dung Khanh lại vươn tay ra là sao?
Trong lòng cô lại có chút chán ghét, vì sao mấy năm qua cô ngoan ngoãn phục tùng Cố Dung Khanh, tinh tế săn sóc tỉ mỉ, Cố Dung Khanh lại không cảm nhận được, ngược lại đến lúc cô không muốn yêu nữa, thì Cố Dung Khanh đột nhiên có phản ứng.
Hoá ra Cố Dung Khanh cũng là loại người mất đi rồi mới biết quý trọng.
Nói thật, Ôn Lĩnh có chút thất vọng....!
Cô cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại...!tiếng chuông vang lên, hai đầu thông với nhau.
"Nghe, làm sao vậy...." Ở bên đầu điện thoại kia là một giọng nữ ôn ôn nhu nhu.
Vừa nghe thấy giọng nói kia, hốc mắt Ôn Lĩnh đỏ lên, cô hít sâu một hơi nói, "Khi nào cậu trở về thủ đô a...."
"Chắc tháng sau, cậu và cô ấy lại làm sao nữa?"
"Cậu chưa đọc tin tức à." Ôn Lĩnh mở lời trước, tin tức cô và Cố Dung Khanh đã có nửa năm rồi, Ôn Lĩnh biết rõ cô ấy đang hỏi cái gì, nhưng lại không nói ra.
Quả nhiên nghe cô nói vậy, người bên kia liền nóng nảy, giọng nói ôn nhu giờ có chút gấp, "Ai biết cậu nói cái gì a! Mình ở trong núi đóng phim làm sao mà biết được chứ! Có phải Cố Dung Khanh lại làm cái gì không?!"
Vừa nghe bên kia nhắc đến Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh theo bản năng lại muốn che chở cho Cố Dung Khanh, "Cô ấy không có...!là mình..."
Người bên kia hừ một cái, cô biết lắm mà, mỗi lần mà nói Cố Dung Khanh làm cái gì không tốt, Ôn Lĩnh lập tức bao che bảo hộ như cái của quý vậy!
"Thôi bỏ đi, chờ mình về rồi nói, mình có việc treo đây!"
"Biết rồi."
Treo điện thoại không bao lâu, Lâm Tự đã trở lại, cô nàng đang ăn vui vẻ lại bị Ôn Lĩnh gọi về, hơn nữa về rồi phát hiện mặt Ôn Lĩnh không được tốt lắm.
"Chị Ôn Lĩnh, làm sao vậy? Sao lại đột nhiên phải đi về." Lâm Tự có chút buồn bực, không phải Ôn Lĩnh vừa mới gọi cho Ôn Noãn sao? Chẳng lẽ cuộc điện thoại này làm cho nhớ Ôn Noãn hơn à.
"Không sao cả, chị nhớ Tiểu Noãn thôi, hận không thể ngay lập tức nhìn thấy con bé."
Lâm Tự nghĩ thầm, đúng là hệ con gái nô a, nhưng mà cô cũng nhớ Tiểu Noãn nha, vì vậy hai người dọn dẹp một lát rồi gọi xe đi về.
Lâm Tự cho rằng về đến sẽ đi đón Ôn Noãn, nhưng mà Ôn Lĩnh lại không làm vậy, lại nói, "Đã trễ rồi, Tiểu Noãn chắc ngủ rồi, ngày mai rồi đi."
Cho nên Cố Dung Khanh đợi mãi mà không thấy Ôn Noãn là vì lúc cô đợi Ôn Lĩnh thì Ôn Lĩnh đã đi đón Tiểu Noãn.
Sau khi vào cửa, Ôn Lĩnh lễ phép chào hỏi Cố mẹ, Cố mẹ không ngờ là Ôn Lĩnh đã quay trở lại sớm như vậy, bà tưởng đâu đến buổi chiều sẽ về cùng Cố Dung Khanh, cho nên lúc nhìn thấy chỉ có một mình Ôn Lĩnh, Cố mẹ ngạc nhiên hỏi, "Dung Khanh không về cùng con sao?"
Ôn Lĩnh ngượng ngùng cười nói, "Không có....!Con trở về trước, Tiểu Noãn đâu ạ?"
"Tiểu Noãn còn đang ăn sáng, cùng ăn đi." Cố mẹ mời Ôn Lĩnh ăn sáng, Ôn Lĩnh vội vàng xua tay nói cô đã ăn qua rồi.
Ôn Noãn đang ăn sáng ở trong nhà ăn nghe được giọng nói của mẹ, mắt lập tức sáng ngời chạy đi tìm mẹ, sữa còn không có uống xong, Cố ba phải mặt nặng mày nhẹ hù doạ cô bé mau uống xong, nhưng Ôn Noãn mặc kệ, nhanh chân chạy đi, "Mẹ~" Ôn Lĩnh bế Tiểu Noãn lên rồi chào hỏi Cố ba, Cố ba cười gật đầu.
Bạn đang đọc bộ truyện Thừa Cơ Mà Nhập tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thừa Cơ Mà Nhập, truyện Thừa Cơ Mà Nhập , đọc truyện Thừa Cơ Mà Nhập full , Thừa Cơ Mà Nhập full , Thừa Cơ Mà Nhập chương mới