Cô ngồi dậy, sững sờ mở to hai mắt: “Anh, muốn nói cái gì hả?”
Hàn Ly Thương vội vàng thu quần áo của mình về, lạnh lùng nói: “Nha đầu, cô nên tìm người đàn ông yêu cô, rồi hãy trao lần đầu của cô cho hắn!”
Hả… Hắn đang nói cái gì vậy? Người đàn ông mà cô yêu? Cô yêu ai cơ? “Chú à, anh đang định giả ngu với tôi sao?!”
Hàn Ly Thương hít một hơi sâu, mặt không chút biểu cảm nói: “Tôi không phải người cô nên yêu! Cô… còn nhỏ quá!”
“Tôi quá nhỏ! Bây giờ anh mới biết tuổi của tôi sao? Vừa rồi, không phải anh đã “phản ứng” như bình thường sao? Đừng nói tôi cảm nhận sai rồi chứ! Vừa rồi ai đã hôn tôi trong xe hả? Ai hôn tôi trên hành lang? Còn nữa vừa rồi trên đó ai đã xoa nắn hả? Bây giờ anh lại còn chê tôi nhỏ?!!”
“Cái đó không giống nhau! Tôi không biết đây là lần đầu của cô!” Hàn Ly Thương lạnh lùng gào thét, một bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm kia.
Cung Tiểu Mạn nhíu mày không hiểu: “Đây là thời đại nào rồi, tôi đâu có bắt anh chịu trách nhiệm đâu!”
“Đây không phải là vấn đề chịu trách nhiệm hay không, mà là tôi…” Muốn nói xong lại thôi.
“Cái gì? Anh cái gì?”
“Không có gì! Cô gái, tìm người đàn ông đáng để cô yêu đi! Người như tôi… không đáng… để cô yêu đâu…” Tiếng nỉ non lạnh lùng nói ra, Hàn Ly Thương quay người đi về phía cửa.
“Hàn Ly Thương!!!”
Sau lưng hắn truyền đến tiếng thét đau lòng của Cung Tiểu Mạn, hắn dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục bước về phía trước.
“Anh đứng lại cho tôi!!!” Cung Tiểu Mạn vội vã lao từ trên giường xuống, bước nhanh chặn cánh cửa lại, nước mắt đã lưng chừng, cô nghẹn ngào hỏi: “Có phải nếu như tôi không còn là gái còn trinh nữa thì anh sẽ đồng ý không? Nếu thật là như vậy, bây giờ tôi lập tức đi tìm một tên đàn ông phá ngay!!”
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?!!”
“Cái này không phải tôi mới nên hỏi sao?!” Cung Tiểu Mạn nắm chặt tay lại, cuối cùng nước mắt không kìm được mà tuôn trào: “Tôi sắp phải về Nhật Bản rồi… tôi sẽ phải cưới một người mà chỉ gặp qua một lần… tôi chỉ muốn trao lần đầu của mình cho người tôi yêu thôi, có vậy tôi mới không thấy tiếc nuối gì, tại sao…tại sao anh không thể đáp ứng tâm nguyện này của tôi chứ?!!”
Không muốn nói… cô không muốn nói ra…
Chỉ nghĩ rằng, muốn cùng người đàn ông cô yêu lần đầu này, người đàn ông cô trao nụ hôn đầu, giữ lấy càng nhiều những lần đầu tiên ấy. Cho dù hắn không yêu cô.
Chí ít, cô cũng có thể không hối tiếc mà kết hôn với người đàn ông cô không hề yêu.
“Tại sao phải kết hôn với người đàn ông chỉ gặp qua một lần?!” Hàn Ly Thương không hiểu.
Cô gục đầu, nước mắt rơi “tí tách tí tách” xuống sàn: “Thật ra tôi sống trọng một gia đình đơn thân, mẹ tôi đã kết hôn với bố dượng, nhưng… giữa họ không hề có tình cảm. Mẹ tôi có cuộc sống riêng của bà ấy, bố dượng cũng vậy, cách đây không lâu, mẹ tôi làm ăn thua lỗ, bố dượng vì không muốn phải trả nợ cho mẹ tôi nên đã quyết định ly hôn với bà ấy. Trong lúc bất lực… mẹ tôi đã quyết định gả tôi cho người đàn ông đã giúp đỡ bà ấy.”
Người đàn ông này, chính là người đã cùng mẹ Tiểu Mạn đến tang lễ của mẹ Dao Dao.
Khi đó cô còn tưởng, hắn là người đàn ông giàu có đã chu cấp cho mẹ cô, ai ngờ rằng, hắn lại chính là chồng chưa cưới của cô.
Nói thẳng ra Dao Dao là người không muốn chia sẻ nỗi thống khổ với bạn bè, Cung Tiểu Mạn cũng lại là kiểu người như vậy.
“Bao nhiêu tiền?”
“Sao cơ?” Cung Tiểu Mạn sụt sịt, từ từ ngẩng đầu lên.
“Mẹ cô thiếu người khác bao nhiêu tiền?!”
“Bốn mươi triệu.”
“Bốn mười triệu, à…” Hàn Ly Thương cười nhạt một cái, nhanh chóng rút từ trong túi áo ra một tờ séc, viết lên đó vài chữ, xé tờ séc ra, đặt vào tay Cung Tiểu Mạn: “Tổng cộng là năm mươi triệu, bốn mươi triệu để trả nợ, còn mười triệu tùy cô xử lý.” Nói xong, hắn đẩy nhẹ Cung Tiểu Mạn qua một bên, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Nhìn tờ séc nặng nề trong tay, Cung Tiểu Mạn mãi vẫn không hiểu nổi, giọt nước mắt long lanh lăn trên mặt cô. “Này, Hàn Ly Thương, tôi thiếu sức hấp dẫn đến thế sao? Anh thà cho tôi tiền cũng không muốn chạm vào người tôi sao?!” Âm thanh nỉ non hạ giọng xuống, tờ séc trong tay cô dần dần biến thành nhưng mảnh nhỏ như bông tuyết.
Vung tay lên từng mảnh tuyết từ từ rơi xuống, như càng làm tăng thêm sự thê lương trong lòng cô.
Nhưng mà…
Cung Tiểu Mạn không hề biết, nguyên nhân khiến Hàn Ly Thương không động vào người cô, không phải vì cô không có sức hấp dẫn, mà đó là sự che chở tốt nhất của người đàn ông vô tình này dành cho cô…
“Reng… reng reng.”
Hàn Ly Thương vừa bước ra khỏi khách sạn, điện thoại đã reo lên. “Long Diệp, chuyện gì vậy, muộn thế này rồi?”
“Ly Thương! Có chuyện rồi… Máy bay mà Ngạo Thiên ngồi… gặp nạn rồi!!!”
Một tảng đá lớn đè nặng trong lòng hắn: “Đã phái người đến ứng cứu chưa?”
“Chính phủ bên kia đã phái người đi rồi, chính phủ Mỹ cũng phái người đến ứng cứu, ngoài ra Phong thị cũng cử người của mình đi cứu viện rồi, bây giờ còn bên chúng ta thì sao?!”
“Gọi toàn thể người của Ngự Long xã mang cờ hiệu đi ứng cứu!” Bởi vì bối cảnh chính trị của Ngự Ngạo Thiên nên Ngự Long xã không thể có hành động lớn gì, nên chỉ có thể giả mang cờ hiệu đi ứng cứu.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi… sắp xếp.”
Tắt điện thoại, Hàn Ly Thương vẫn giữ nét mặt lạnh băng, từ từ dựa người vào tường: “Ngạo Thiên… cậu nhất định, không được có chuyện!!!”
Phong gia.
Tại cửa lớn, xa của Hắc Viêm Long và Âu Dương Tử Hiên cùng tiến vào cửa, hai người họ nhìn nhau: “Cậu?!” Lúc đó, thấy có gì không đúng lắm, hai người họ vội vàng chạy vào trong biệt thự nhà họ Phong.
“Hắc thiếu gia, Âu Dương thiếu gia.”
“Bác Phong đâu?”
“Lão gia chờ hai cậu ở đại sảnh.”
Không chờ cô giúp việc dẫn đường, hai người họ lao vào đại sảnh: “Bá phụ, có chuyện gì vậy, muộn thế này còn gọi chúng cháu đến?”
“Ai…” Phong Tiêu thở dài nặng nề, nghẹn ngào chốc lát, chậm rãi nói: “Chuyện là thế này, tôi vừa nhận được điện thoại của công ty Sandel, bọn hò dò radar thấy máy bay của Bartholomew bị mất tín hiệu, có lẽ máy bay gặp nạn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!