Lúc Tân Nguyên tỉnh lại liền cảm thấy trong ngực trống rỗng. Từ nay về sau không thể nghe thấy cái âm cuối "a" nữa, không thể nhìn thấy hai cái má lúm đồng tiền khiến người ta muốn chọc kia nữa, thậm chí sợ rằng không còn người nào dùng cái cách phối màu kia kích thích mình nữa. "Buổi sáng tốt lành!" Tân Nguyên sờ sờ chậu hoa được cải tạo từ thùng sơn, cầm bình tưới tưới nước cho hoa nhỏ. "Đinh đoong." Chuông cửa đột nhiên vang lên.Tân Nguyên có chút ngờ vực đi mở cửa. Từ sau khi ông nội qua đời, hắn không còn người thân bạn bè nào trên đời nữa, vậy thì ai sẽ gõ cửa chứ. "Xin chào, chuyển phát nhanh đây." "À, cảm ơn." Tân Nguyên nhận lấy gói hàng từ tay anh trai nhỏ, nghĩ thầm gần đây mình đâu có đặt mua thứ gì đâu nhỉ. Anh trai chuyển phát mỉm cười đứng ở cửa. Tân Nguyên cúi đầu nhìn thông tin chuyển phát, đúng thật là tên của mình. Vừa ngẩng đầu lên, anh trai nhỏ vẫn còn đang mỉm cười đứng trước cửa nhà mình. "Còn có chuyện gì nữa sao?"
Nụ cười trên mặt anh trai nhỏ lập tức cứng lại một chút, mở miệng nói: "Ngài đây là □□*, ngài còn chưa trả tiền đâu." *Raw cũng vậy. Tân Nguyên suy nghĩ, đây chắc là lễ vật mà lúc trước Du Thất Đồng nhắc đến. Hôm qua bởi vì tâm trạng sa sút cho nên mình còn chưa xem phong thư tình kia của Du Thất Đồng đâu. Sau khi trả tiền cho anh trai chuyển phát nhanh, Tân Nguyên đặt phong thư tình và lễ vật kia cạnh nhau. Bên trong thư tình thật dày, chắc là tiền lễ vật. Sau khi thùng sơn tinh nhỏ trong lòng Tân Nguyên không còn là một thiếu gia tùy hứng bỏ nhà ra đi nữa, lại trở thành một tiểu yêu tinh nghèo rớt mồng tơi. Tân Nguyên tưởng tượng thùng sơn tinh nhỏ không biết cái gì thừa dịp mình không chú ý, buổi tối ra ngoài làm thêm đến mức mắt thâm quầng mới vất vả kiếm được từng đó tiền, ngực lập tức cảm thấy đau đớn từng đợt. Sao lại có một tiểu yêu tinh ngốc nghếch như vậy chứ. Hắn cẩn thận mở gói hàng chuyển phát, lấy lễ vật ra.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!