Thùng sơn tinh nhỏ vừa nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, mặt trời đã sắp xuống núi, chắc là không nóng nữa, có thể quay về nhà máy tái chế được. "Buổi tối cậu nghỉ ngơi ở đâu?" Tân Nguyên hỏi. Nghỉ ngơi ở đâu....Sau khi về nhà máy thì chắc là mình sẽ không rời đi nữa, ngẫm lại thì có chút tiếc nuối, nhanh như vậy đã phải kết thúc cuộc sống ngắn ngủi của mình rồi. Có điều ở xã hội loài người thì cũng không biết phải làm gì, vậy nên vẫn là nhanh đi đầu thai làm một thùng sơn chất lượng cao thôi! "Nhà máy tác chế." Thùng sơn tinh nhỏ trả lời. "Nhà máy tái chế?" Ở nhà máy tái chế có chỗ nào để trọ sao? Gần đó hình như có một trạm thu nhận? Tân Nguyên có chút không rõ, một tiểu thiếu gia đang yên đang lành sao lại muốn đến ở trong trạm thu nhận chứ?
"Có phải cậu không đem theo tiền không?" Chỉ có duy nhất cách giải thích này, tiểu thiếu gia bỏ nhà ra đi bị gia đình kiểm soát tiền bạc. "Ừ, đúng vậy đó." Thùng sơn tinh nhỏ gật gật đầu. Cậu là thùng sơn, không phải là heo đất, làm sao mà có tiền được.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!