"Không phải... Haizz, tôi đây. Tới rồi! Tôi hẹn anh ấy lúc 8 giờ rưỡi".
Bắc Cố cúi đầu, mũi giày da cọ cọ sàn nhà, khi nhắc tới "anh ấy", toàn bộ các đường nét trên mặt đều cong cong, qua hai giây, không biết nhớ tới cái gì, tên đàn ông râu ria này lại nhe răng.
"Cậu nói thử xem có thể được không? Nếu thất bại, tôi tuyệt đối về đá mông cậu!"
Người bên đầu kia điện thoại hình như đang liên tiếp đảm bảo, Bắc Cố nghe nghe lại nhịn không được nở một nụ cười, vừa cười vừa mắng: "Biến biến biến, đòi tiền thưởng cái quái gì. Đòi tiền thưởng quái gì. Đợi tôi xong việc đã rồi nói sau!". Sau đó hí hửng cúp điện thoại.
"Cắt"
Ánh đèn trong nháy mắt liền xảy ra thay đổi, Bắc Cố hoàn hồn, buông di động xuống, mờ mịt thấp thỏm nhìn về phía đạo diễn. Đạo diễn quý nhíu mày nhìn màn ảnh nhỏ, nâng một tay lên.
Không ai phát hiện ra vấn đề gì, toàn trường đều an tĩnh chờ tuyên án.
Tay đạo diễn Quý lại buông xuống "Qua".
Mọi người liền thở dài một hơi.
Bắc Cố nhướng mày, xoay người dựa vào quầy bar. Ánh đèn, đạo cụ, thư ký trường quay bận việc xung quanh, cảnh thứ hai bắt đầu.
Bartender còn nổi bật hơn bức tường hoa phía sau quầy bar mở miệng: "Thức ca hôm nay không có công vụ sao? Có muốn uống gì không?"
Trương Thức (Bắc Cố) nhướng mày, không biết đang nghĩ điều gì, đảo mắt dịch ghế. Tiếng cọ xát vang lên, cậu khoanh tay lên bàn, cằm đặt lên cánh tay. Cậu nhướng mày hỏi: "Này? Tôi nói chứ các anh ở đây có loại rượu trái cây nào uống nhẹ, tác dụng chậm một chút không?"
Bartender cố ý trưng ánh mắt kinh ngạc, tựa như muốn cười nhạo người cảnh sát nhân dân gương mẫu như cậu cũng có một mặt không muốn cho người khác thấy như vậy.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, trên mặt Trương Thức cũng có chút khó chịu, ngửa cổ ra sau, cố hết sức cứu vãn lại chút tôn nghiêm:
"Nghĩ cái gì vậy! Tôi muốn bổ gan một chút, hôm nay là một ngày quan trọng, không thể quá chén được!"
Nói xong thì nới nói lỏng cái nơ trên cổ.
Phó đạo diễn an liếc mắt lên màn hình nhỏ, trên tay cầm cái loa, chuyên chú nhìn ánh mắt của đạo diễn Quý, ý bảo là phân cảnh này đã có thể kết thúc, có cần phải kêu dừng lại hay không. Kết quả thấy đạo diễn Quý vươn tay ngăn mọi người lại, tỏ vẻ cứ tiếp tục.
Trong lòng Bắc Cố do dự một giây, trên kịch bản đã có thể xem như màn này kết thúc, nhưng đạo diễn Quý không bảo dừng, đó chính là ý tiếp tục diễn.
Trương Thức (Bắc Cố) xoa xoa ly rượu một cái, diễn viên đóng vai bartender cũng không phải là người mới, tiếp tục lời thoại rất hợp lý: "Chuyện quan trọng gì thế?"
"Tối nay là chuyện chung thân đại sự của tôi đấy". Trên khuôn mặt luôn phóng túng từ trước đến nay của Trương Thức lộ ra một nét ngại ngùng khó nói.
"Đêm nay có thể nhìn thấy chị dâu phải không? Anh Thức tôi đây là muốn cầu hôn sao?" Bartender bát quái tiến lên phía trước.
"Nói trước đã, lát nữa gặp không được gọi là chị dâu, vị kia nhà tôi da mặt mỏng".
"Chị dâu là người như thế nào vậy? Anh Thức tiết lộ một chút đi!"
"Chị dâu cậu.... Không đúng, tiểu Thành a...."
Đạo diễn Quý nhìn màn hình nhỏ không chớp mắt, Thời Nam không biết cũng đứng bên cạnh ông từ lúc nào cùng xem. Nhưng Thời Nam không xem màn hình, Thời Nam đang gắt gao nhìn chằm chằm người thực.
Nhân viên công tác bên cạnh nhanh tay lẹ mắt chuyển tới một cái ghế gấp cho thầy Thời ngồi. Thời Nam quay đầu lại cười cười, lễ phép nói cảm ơn, nhưng cũng không ngồi xuống.
Đôi mắt Thời Nam rất sâu, đặc biệt lúc anh chăm chú nhìn cái gì, người ta sẽ như rơi vào một cái đầm sâu không thấy đáy. Giờ phút này đôi mắt đó không hề chớp nhìn Bắc Cố đang nửa ghé vào trên quầy bar, trong miệng ngậm một miếng trái cây, thao thao bất tuyệt.
Không đúng, là Trương Thức.
Đôi mắt Trương Thức sáng lấp lánh, khi nói đến Phó Thành cả người đều tản ra một loại quang mang được gọi là "tình yêu" và bị hơi thở "tình yêu" ăn mòn.
Diễn viên từ trước đến nay luôn có một kiểu nhập vai khi diễn xuất, Thời Nam bất động thanh sắc nhìn "cậu nhóc to xác" có bộ râu lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, miệng lải nhải đọc lời kịch trong kịch bản, thế nhưng cảm giác trong lòng lại có chút không giống. Trong người có một chút cảm xúc thuộc về "Phó Thành" vô cùng mềm mại và ngọt ngào, một phần khác thuộc về Thời Nam thì lại kháng cự lôi kéo.
Là ai có thể làm cho Bắc Cố tự nhiên sinh ra niềm vui sướng và chờ đợi như vậy?
Bắc Cố đang nghĩ về ai, là người đẹp trong cuộc sống thực sao? Bạn gái bí ẩn? Nữ thần nào đó? Người yêu thầm? Chỉ trong một phút ngắn ngủi, trong đầu Thời đại thần hiện lên vài nữ minh tinh có chút scandal với Bắc Cố, sau đó lại tự yên lặng bóp chết phỏng đoán này --- Anh cảm thấy những người phụ nữ đó không có gì đặc biệt, đều quá bình thường.
Thời Nam thật sự là đoán sai rồi.
Bắc Cố không có nghĩ về người phụ nữ nào cả, trong đầu cậu hiện tại vừa nhớ lại "cái nhìn thoáng qua" với Thời Nam, cùng với cảnh tượng chụp ảnh lúc này, một bên tự động đắm chìm trong tình cảm của Trương Thức. Đương nhiên nguyên tác cũng có ảnh hưởng không ít, mặc cho ai đã đọc nguyên tác, cũng sẽ tưởng tượng trong đầu tình yêu "anh anh em em".
Bắc Cố gác cằm lên mặt bàn đá, trong đầu nhớ tới cảnh tượng Thời Nam mặc bộ tây trang kia. Nếu trong hiện thực thật sự có một nhân vật bạch nguyệt quang như Phó Thành, vậy thì đó nhất định phải là Thời Nam.
Rốt cuộc, đạo diễn Quý hô: "Cắt!"
Mọi người trong phim trường trong nháy mắt liền thư giãn ngay lập tức.
Đạo diễn Quý gọi Bắc Cố lại bên cạnh.
"Tiểu Bắc, nhìn cái này, chính là cảnh này, lát nữa sẽ quay đặc tả cái tay. Còn chỗ này, lát nữa chú ý vào máy số 5. Máy số 4 đặc tả khuôn mặt có thể đổi nhiều góc độ quay và quay thêm hai lần nữa. Cậu có thể thay đổi một chút, có thể sẽ tốt hơn một chút...."
Bạn đang đọc bộ truyện Thượng Nam Lạc Bắc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thượng Nam Lạc Bắc, truyện Thượng Nam Lạc Bắc , đọc truyện Thượng Nam Lạc Bắc full , Thượng Nam Lạc Bắc full , Thượng Nam Lạc Bắc chương mới