Sau khi Thời Nam nói xong, vẻ mặt như thường đứng dậy tính tiền, Bắc Cố muốn giành trả nhưng anh lại cười cười, nói: "Bữa sáng ngày mai em mời đi".
Bắc Cố hai lời chưa nói liền đáp ứng, đồng ý xong mới kịp phản ứng: "Ngày mai....?"
Thời Nam nhìn lại cậu, đôi mắt sáng ngời, chỉ nhìn vào đôi mắt kia, chắc là rất ít người có thể cho rằng người đàn ông này đã gần 30 tuổi. Ngây thơ lại sinh động, ngây thơ lại ôn nhu. Đặc biệt còn có một chút lén lút mong chờ và giảo hoạt làm người khác không thể xem nhẹ....
".... Ngày mai ăn cái gì?". Bắc Cố chỉ có thể khô khan nói tiếp.
Đôi mắt Thời Nam sáng lóe, khóe mắt rủ xuống thành một độ cong ôn nhu: "Phía bắc phim trường có một quán mì nhỏ, cùng lái xe qua đó ăn, ăn xong vừa kịp lúc về phim trường".
"Được". Anh đẹp nên anh có quyền, Bắc Cố trong lòng yên lặng bổ sung.
Phó bản hẹn bữa sáng cứ như vậy thuận lợi mở ra, còn mơ hồ biến thành nhiệm vụ đầu tiên hằng ngày phải hoàn thành. Bắc Cố bởi vì sáng sớm được ăn sáng cùng với nam thần, giao lưu giữa hai người cũng nhiều lên, đôi khi trên bàn cơm tâm sự giảng giải về kịch bản phải đóng hôm nay, Bắc Cố nghe Thời Nam đối diễn có thể ngộ ra một ít lý giải; có đôi khi hai người chỉ đơn giản trò chuyện với nhau mà thôi. Thời Nam sẽ cong cong mắt, nghe Bắc Cố giảng giải một ít chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng vô cùng thú vị thời học sinh.
Nhưng ngoại trừ khoảng thời gian trên bàn cơm buổi sáng, ở phim trường Thời Nam vẫn là bộ dáng ôn ôn nhu nhu nhưng xa cách ngàn dặm như trước. Bắc Cố cũng không để chuyện này trong lòng, đối với cậu, thầy Thời có thể ăn bữa sáng với mình đã là đồng ý làm bạn với mình, tình bạn phải được chậm rãi bồi dưỡng từ hai phía, bây giờ cậu chỉ là một diễn viên nhỏ, có thể vui vẻ ở cùng với nam thần, hơn nữa còn ngẫu nhiên trò chuyện vài câu đã là may mắn, là rất không dễ dàng rồi, ngoài ra cũng không có gì để suy nghĩ nhiều như vậy.
Đến mức Thời Nam vì sao Thời Nam sẽ ăn sáng với mình.... vấn đề này Bắc Cố rất nghiêm túc mà bàn bạc với A Văn.
"Tôi cảm thấy đại thần hẳn là không chán ghét tôi, có lẽ là nhìn thấy tôi thuận mắt đi! Trong đoàn phim có một diễn viên nhỏ quấn lấy Thời Nam, anh ấy cự tuyệt lời mời ăn cơm của người ta không chút lưu tình nào, nhưng lại tiếp nhận ly ngũ cốc của tôi". Giọng điệu của Bắc Cố giống như đứa trẻ đang khoe khoang với bạn rằng mình có bạn nhỏ mới.
".... Cậu vì sao lại đưa ngũ cốc cho Thời Nam?". Điểm chú ý của A Văn quả nhiên rất sắc bén.
"Lúc ấy Thời Nam bị cuốn lấy không thể thoát thân, cũng không kịp ăn cơm".
"..... Trợ lý của anh ta đâu?". A Văn hít sâu một hơi.
".... ở bên cạnh đang hướng về tôi.... xin giúp đỡ....?"
"Vì sao trợ lý của anh ta lại xin cậu giúp đỡ???". A Văn cảm thấy mình chỉ có mấy ngày không nhìn chằm chằm Bắc Cố, liền có loại thay đổi hằng ngày, cảm giác mê mang thương hải tang điền. Anh ta nhớ rõ trước khi vào tổ, anh ta có dặn Bắc Cố là phải đóng phim cho tốt, đừng nghĩ những chuyện bát quái, ngoài ra đừng biểu hiện cảm xúc hâm mộ quá rõ ràng, không cần thuận cột mà leo....
"Bọn tôi có phải là có vấn đề gì không? Thời Nam hẹn tôi ăn sáng, hơn nữa còn không nói lúc nào thì kết thúc?"
"Cậu cảm thấy sao?"
"Tôi cảm thấy đại thần là người khá tốt. Haiz, anh có nhớ lần trước quay không, trước đó trên mạng vẫn luôn nói ảnh đế Trường Diệp là một người tốt, nhưng vừa đến đoàn phim mỗi ngày đều phát hỏa như pháo nổ vậy.... Thời Nam hoàn toàn không giống với loại người này. Mấy hôm nay ở chung, nhân phẩm của Thời Nam thật sự rất cao, hình tượng nam thần vạn năm không đổ.... Tôi đoán... Anh ấy hẳn là quen tính muốn chăm sóc người khác đi? Nói không chừng trong nhà anh ấy có trẻ con hay gì đó, anh trai kiểu này giống như là đệ khống gì đó.... Thấy dạ dày tôi không tốt, cảm thấy bọn tôi không tệ liền thuận tiện dẫn tôi đi ăn sáng.... Thời Nam thật là...."
"A".
"..... hoặc là.... Haizz... tôi nói này.... A Văn —–". Bắc Cố ở bên kia điện thoại đột nhiên ngập ngừng, giọng điệu chợt khẩn trương lên.
A Văn ở đầu bên kia điện thoại chợt thẳng sống lưng: "?"
Giọng điệu Bắc Cố vô cùng sầu lo: "Anh nói xem phòng làm việc của Thời Nam không phải muốn đào người đi chứ....? Chính là đào diễn viên nhỏ có chút tiềm lực gì gì đó. Anh không phải nói Thời Nam bây giờ tự mình làm chủ sao? Cũng không có nghe phòng làm việc của anh ấy ký với ai... Nên không phải muốn đào người có sẵn đi. Anh nói xem, nếu thật muốn đào người, có thể mang theo người đại diện không?...."
A Văn nhéo nhéo hai đầu mày, trong điện thoại tức giận trả lời: "Đừng có ở chỗ này giả ngu bán manh với tôi, có phim đóng thì không nhớ tới vết thương bị thọc gậy bánh xe à? Dù sao thì loại chuyện này cậu cần phải hiểu rõ, dù sao thì có trò chuyện được với Thời Nam cũng đừng loan truyền nơi nơi đi. Nhưng cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần, vạn nhất ngày nào đó nam thần của cậu ngã xuống thần đàn...."
"Dừng dừng dừng, tôi nhất định sẽ chú ý, nhưng xin mời đồng chí A Văn đừng ác ý phỏng đoán hải đăng của sự nghiệp diễn xuất của tôi".
"Thôi được rồi, sáng ra ngoài ăn chú ý chút, ngày nào đó đại thần biểu hiện không kiên nhẫn, cậu cần phải phát huy triệt để khả năng linh hoạt chủ động ranh ma của mình là được".
"Được rồi được rồi, tôi hiểu rõ, anh cũng đừng nghĩ nhiều. Thời Nam chính là kết giao người bạn nhìn thuận mắt mà thôi, đó là phúc phận của tôi... tôi có chừng mực. À đúng rồi, mấy chuyện gần đây của anh có ổn không?"
"Nhanh thôi. Nếu thuận lợi thì cuối tuần tôi có thể tới thành phố điện ảnh thăm cậu. Mang điểm tâm tới an ủi an ủi cậu".
"Nhân danh người dân lưu đày chịu khổ cảm tạ ngài. Chúc ngài thuận lợi a~".
"Được, cậu cũng vậy".
......
Đảo mắt, đạo diễn quý đã quay được 6 tập, mấy ngày này Bắc Cố có thể thấy đạo diễn và nhà sản xuất ở khu nghỉ ngơi ghé vào thương lượng với nhau chuyện tuyên truyền. Lúc trước chụp ảnh tạo hình, thường phục và cảnh phục đều đã chỉnh sửa xong, ý của nhà sản xuất tốt nhất là nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị tuyên truyền ra công chúng, dù sao thì bản thân Thời Nam cũng là một nhân vật có lưu lượng lợi hại, thêm fan nguyên tác của Lệ Dã, bất kể thế nào đều cũng không cần phải lo lắng.
6 giờ rưỡi chiều thứ 6, Tiểu Nhiễm đang mơ màng sắp ngủ ở trên tàu điện ngầm, tùy tay lướt lướt Weibo, một bài được ghim lên trang đầu.
【 Thời Nam V】:
"Hãy quên đi kẻ sát nhân và trở thành tên sát nhân. Tôi đứng dưới vực sâu và vươn tay ra, em có nguyện ý kéo tôi vào trong lòng hay không? —— [ Tội lỗi cuối cùng ]
Đạo diễn: Quý Nhất Càn
Nhà sản xuất: Vương Vũ Sâm, Thời Nam
Diễn viên chính: Thời Nam, Bắc Cố
Bạn đang đọc bộ truyện Thượng Nam Lạc Bắc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thượng Nam Lạc Bắc, truyện Thượng Nam Lạc Bắc , đọc truyện Thượng Nam Lạc Bắc full , Thượng Nam Lạc Bắc full , Thượng Nam Lạc Bắc chương mới