"Đồng chí Bắc Cố, cậu đừng có mê trai. Anh thấy cậu còn chưa tự xác định được vị trí của mình, đừng quá xem thường giá trị và độ nổi tiếng của mình, cậu bây giờ có một đại ngôn đồ chơi thú cưng, nghe có chút thảm..... nhưng anh đã chọn cho cậu một cái VIP nhất đó, thật ra trước đó anh đã từ chối giúp cậu rất nhiều cái. Gì mà thực phẩm chức năng, mỹ phẩm ổn định giá, trang phục thể thao,... cậu cũng đừng trách anh".
"Sao có thể! Dù sao thì anh cũng nghèo theo tôi thôi!". Bắc Cố vội vàng nói.
A Văn nhịn xuống trợn trắng mắt, nghĩ thầm, là anh nghèo không phải cậu nghèo. Lại nói: "... vậy được rồi, không phải không cho cậu nhận phát ngôn kiếm tiền, mà là ngay từ đầu không thể nhận đại. Đến lúc cậu thành người đại diện giá rẻ thì sẽ khó nhận những nhãn hàng tốt. Anh kén chọn như vậy, chỉ cần cậu quay tốt mấy tác phẩm trong tay, từ từ phát triển, ánh mắt cũng phải nhìn xa một chút. Cũng không thể như....."
A Văn tận tình khuyên bảo, nói một nửa lại dừng lại, thở dài.
Bắc Cố biết anh muốn nói không thể giống Ngũ Vũ Tiêu dưới trướng Hoa tỷ, bà chị cùng công ty kia kỹ thuật diễn không tệ, duyên người xem cũng không tồi, vẫn luôn sống rất tốt. Nhưng mà xui rủi là vẫn luôn nhận phát ngôn mấy đồ dùng sinh hoạt ổn định giá, bây giờ ở siêu thị cửa hàng lớn nhỏ nào trên đường cũng có thể thấy ảnh chụp của chị ấy, hai bên cửa hàng không phải loa lớn đang phát ca khúc múa quảng trường chính là tiêu bản hình người của Ngũ Vũ Tiêu. Tiền kiếm được không thiếu, nhưng mà không hiểu sao làm cho người khác có cảm giác thật LOW, A Văn đã từng nói chị ấy không phải không muốn đi lên, nhưng không đơn giản như tưởng tượng.
"Không có việc gì, A Văn. Tiền đã đủ dùng rồi, tuỳ anh sắp xếp đi".
"Ừ, được. Anh về đưa kịch bản cho cậu, ngày mai sẽ ký hợp đồng với nhãn hiệu xa xỉ OVT kia, thuận tiện xem yêu cầu của bên đó về yêu cầu hình tượng chụp ảnh. Phát ngôn này cho dù đối phương biểu hiện thế nào thì đối với tương lai của cậu mà nói đều là bàn đạp tốt, cậu cần phải bắt lấy". A Văn giống như đoán trước được điều gì, tiêm cho Bắc Cố một mũi thuốc dự phòng.
"Vâng".
Đại diện của OVT bên kia còn kiêu ngạo hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Bắc Cố và A Văn đợi trong phòng khách khoảng 1 giờ, cuối cùng mới có một trợ lý đeo kính vào nói với bọn họ rằng tổng giám đốc đã có thời gian rồi.
Gọi là "tổng giám đốc" thật ra cũng có ý khách khí trong đó, thị trường OVT ở Trung Quốc vừa mới bắt đầu khai phá, A Văn đã sớm nhìn chằm chằm vị trí phát ngôn của nhãn hiệu này. Cảm thấy nếu có thể leo lên đối với Bắc Cố là một sự bắt đầu không tệ. OVT tuy rằng là nhãn hiệu quốc tế xa xỉ, nhưng dù sao cũng là nhãn hiệu của giới trẻ, mấy năm nay thay đổi nhà thiết kế mới phát triển tiến vào tầm nhìn của mọi người. Đội quản lý của nó trong nước đều không có bằng cấp cao, A Văn cũng là tranh thủ điểm này của nó. Bắt đầu có chút cao, nhưng Bắc Cố và nó đều là vừa mới bắt đầu, ai cũng không thể ghét bỏ ai.
Nhưng hôm nay nhìn tình hình này, đối phương vẫn có chút ý tứ xem thường Bắc Cố. Hẹn gặp nhau vào lúc 9 giờ sáng, bọn họ đi qua hơn nửa Kim Thành, bị cho đợi ở chỗ này nửa ngày, một ngụm nước cũng không có. A Văn vỗ vỗ cánh tay Bắc Cố, ý tứ trấn an rất rõ ràng. Bắc Cố đương nhiên hiểu, trạng thái của cậu hôm nay không tệ, thậm chí còn chủ động ăn bữa sáng, bây giờ dạ dày đều được lắp đầy, đối với loại đãi ngộ ghẻ lạnh này thì vô cùng bình tĩnh. Nghĩ lại trước kia ngay cả phát ngôn cũng không có, hôm nay đứng ở cửa của nhãn hiệu xa xỉ quốc tế.... Đúng không....
Đặc biệt là sáng nay cậu còn chưa rời giường đã nhận được WeChat của Nam ca, bảo cậu hôm nay cố lên. Đúng là được sạc đầy pin!
Gặp mặt bọn họ là một đại diện của đối phương, chức vụ cụ thể thì không rõ, người ta cũng không tự giới thiệu, chỉ nghe gọi một tiếng "Trần tổng", là một người đàn ông vóc dáng nhỏ có hơi ẻo lả. Anh ta mặc một cái áo sơ mi hoa bỏ vào quần, đeo một cái thắt lưng có logo một nhãn hiệu quốc tế lấp lánh, eo thon, lúc đi còn hơi đánh hông. "Bắc Cố đúng không! Mời ngồi, xem tôi này bận đến mức.... Suýt chút nữa đã quên mất mấy người nha. Xin lỗi, Amy bưng cà phê lên! Vừa rồi người đại diện của Hứa Khắc Vũ có tới tìm tôi, vì chuyện gì thì tôi với các anh cũng đều biết. Nếu không phải là bàn trước với các anh, tôi thực sự cũng có chút do dự. Haiz, con người của tôi chính là có chút mềm lòng nha....". Trần tổng lắc hông đi tới hai bước, ngồi nửa mông xuống một cái ghế trong phòng, đưa chân bắt chéo, dáng vẻ mệt mỏi chỉ muốn nằm. Bắc Cố phát hiện anh ta không chỉ hành vi ẻo lả, mà nói chuyện đều phải đệm thêm "nha" hoặc "a", giọng điệu tràn đầy phong cách công chúa nhỏ ở phố cảng Đài Loan.
"Cảm ơn Trần tổng!". Bắc Cố sao không hiểu người ta có ý gì, lập tức đứng lên hơi cúi người. A Văn cũng theo sau nói vài lời hay với Trần tổng. "Haiz, tôi nói chuyện này không phải có ý tranh công đâu nha. OVT..... chính là như vậy, là văn hoá công ty, rất trọng chữ tín đó! Tôi cũng là một người sảng khoái, ngồi xuống ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút nha!". Trần tổng xua xua tay, lấy túi văn kiện từ bên cạnh qua.
"Nhìn xem có vấn đề gì hay không. Nếu không có vấn đề gì thì hôm nay xác định luôn nha. Chúng tôi bên này cũng gấp muốn chết rồi, các anh xem văn phòng tôi vừa mới sắp xếp xong còn chưa hết mùi, hệ thống mới còn chưa hoạt động, tôi ở đây ngày nào cũng bận tới mức mọc cánh bay luôn".
A Văn cung kính tiếp nhận, hai mày nhíu chặt: "Trần tổng.... Bộ sưu tập đơn này là.....?"
Trần tổng nhìn nhìn móng tay của mình, nghe vậy thì ngẩng đầu, vẻ mặt đương nhiên nói: "À, chính là Bộ sưu tập đầu thu năm nay, mười hai sản phẩm, 4 trang phục. Do nhà thiết kế Alex thiết kế". "Lúc trước không phải....". Nửa câu sau của A Văn là "nửa năm phát ngôn" còn chưa nói ra đã bị ngắt lời.
"Ai nha! Không phải nói là tranh thủ sao! Tổng bộ không đồng ý, nói là thử xem sao trước đã. Dù sao thì.... Bắc Cố đúng không, không có tác phẩm gì, cũng là tôi hao hết miệng lưỡi... Haiz, Hứa Khắc Vũ kia hôm nay tới cũng chưa đặt vấn đề đến 1 năm với tôi đâu!"
"....." A Văn trong lòng cười lạnh. "Tổng bộ" cái đầu ông, anh không tin tổng bộ ở nước H còn can thiệp vào chuyện một người phát ngôn nho nhỏ! Nhưng anh biết chỉ có thể cắn răng nuốt máu vào bụng, mạnh mẽ cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi cũng biết cơ hội lần này rất khó lấy được. Nhưng anh có thể thấy ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ cũng sắp phát xong đến tập cuối, bây giờ Weibo của Tiểu Bắc cũng tăng thêm mấy vạn, mấy chục vạn fan mỗi ngày, hơn nữa nhân vật của cậu ta cũng rất chính nghĩa, người xem phim này cũng đều là người trưởng thành, khả năng tiêu phí rất lớn...." Trần tổng lúc lắc ngón tay út, bộ dáng không muốn nhiều lời: "Ai nha, anh nói bộ phim chiếu mạng kia à.... Đồng tính, không được nha! Ở nước H chưa thông qua luật hôn nhân đồng tính nha, tổng bộ của chúng tôi cũng không quá coi trọng điều này nha!"
"......" Sắc mặt A Văn rõ ràng không tốt. Bắc Cố trái lại mỉm cười, kéo kéo cổ tay A Văn.
Trần tổng liếc xéo vẻ mặt A Văn, cuối cùng bỏ chân xuống, cố tình chu môi lên, ra vẻ mặt bất đắc dĩ lại yêu chiều: "Haiz, nếu không nói tuổi các anh còn trẻ.... Thôi được rồi.... Để tôi xem, ở đây chúng tôi còn có một phát ngôn cho đồng hồ ra mắt vào đầu thu, cũng dành cho các anh vậy".
"......." A Văn nhìn đối phương giống như làm ảo thuật, rút ra một túi văn kiện, từ trong lấy ra tấm ảnh in hình một cái đồng hồ, dùng hai ngón tay đẩy đẩy về phía trước. A Văn cố nén ý muốn nhanh chóng chụp lấy cái đồng hồ kia, hai bắt tập trung nhìn vào mặt thắt lưng, không hé răng nhưng cũng không buông tay.
"Phí dụng vẫn như trước, theo ý của tổng bộ thì trước phải bồi dưỡng Bắc Cố, chờ sang năm nếu làm tốt thì sẽ trở thành đại diện khu vực châu Á đúng không! Chúng ta đều phải phóng ánh mắt lâu dài một chút nha....". Trần tổng còn đang "vẽ vời".
"Các anh không phải còn muốn ra mắt một mẫu túi da nam sao, tôi nhớ còn chưa có tìm người.....". A Văn căn bản không thèm nghe đối phương ba hoa về vụ phát ngôn khu vực châu Á, bình tĩnh tiếp tục cãi cọ với Trần tổng.
"Công ty muốn tách túi xách – giày da nam ra cho một ngươi riêng". Trần tổng tức giận lầm bầm, "Nhưng cũng không phải không thể thương lượng....."
"Không tăng giá, đơn giản là thêm vài sản phẩm, vị trí quảng cáo dù sao cũng phải tranh giành.... Đúng không? Quần áo và túi xác của các người đều do một nhà thiết kế, phong cách cũng sẽ thống nhất, sắp xếp như vậy sẽ tiện hơn rất nhiều". Hiện trường lâm vào giằng co, hai bên đều không lên tiếng. Bắc Cố biết rõ giờ phút này là cuộc chiến bằng ánh mắt và khí thế, không dám nhìn loạn khắp nơi, chỉ có thể chăm chú nhìn người đối diện mỉm cười cao thâm khó đoán.
"Haiz, đúng là sợ anh nha....." Trần tổng lại rút trong túi văn kiện mấy món.
Bắc Cố sâu sắc hoài nghi đối phương thật ra đã có chuẩn bị trước, nếu A Văn không kiên trì nói ra những điều đã bàn bạc, đối phương tuyệt đối sẽ giả ngu.... Hoặc chỉ đơn giản là muốn ép giá.
A Văn cũng mệt tâm lắm, không tiếng động thở dài, cuối cùng lại chỉ vào hợp đồng nói: "Phí huỷ hợp đồng của các anh có chút cao, không hợp lý".
"A, cái này không sửa được, dựa theo tiêu chuẩn trước kia cho ảnh đế, bởi vì lần đầu hợp tác có thành ý như vậy, sửa thành mức 1.2 siêu cấp hữu nghị nha. Tôi bảo Amy đi làm ngay". Đại khái là cảm thấy Bắc Cố cũng không có can đảm huỷ hợp đồng, muốn bám bọn họ mà leo lên, nên về chuyện này Trần tổng rất dễ nói chuyện. Amy lấy hợp đồng mới tới, còn kèm theo đại diện cho đồng hồ và túi xách, sửa lại điều khoản vi phạm hợp đồng, mọi người xác nhận lại một lần rồi song song ký tên. Khoản đại diện chính thức đầu tiên của Bắc Cố xem như được ký xong, tuy rằng quá trình có chút trắc trở, kết cục không quá như ý, giá cả cũng thấp, nhưng mà.... Dù sao thì cũng bước thêm được một bước, từ công ty bước ra cả hai người đều rất vui vẻ.
Bắc Cố lấy di động ra gửi một tin WeChat cho Thời Nam, báo cho anh biết cuối cùng thì cũng ký được phát ngôn cho một nhãn hiệu thiết kế cao cấp.
Thời Nam không trả lời ngay, chắc là đang bận.
A Văn mua hộp cơm, hai người trở về tứ hợp viện của Bắc Cố ăn cơm, vứt hết sự nôn nóng lúc sáng ra sau đầu, bắt đầu thảo luận về kịch bản. Lần này A Văn không chỉ đưa đến một bộ phim điện ảnh, còn có mấy bộ phim truyền hình. "Nhìn thử xem, anh cảm thấy cái này có thể, còn hai cái này thì không tốt lắm..... Phim điện ảnh anh thấy chúng ta nhất định phải tranh thủ cho tốt". A Văn chia đống vở nhỏ thành 3 chồng, đẩy quyển điện ảnh qua trước.
"Mấy ngày sau đi gặp bên nhà sản xuất, cậu điều chỉnh trạng thái cho tốt đi. Phim điện ảnh này đã chuẩn bị một khoảng thời gian rồi, nhân vật của cậu trước kia là của người khác, nhưng có chút việc xảy ra nên bỏ vai, bây giờ cần người thay thế, cũng xem như chúng ta nhặt được tiện nghi. Cảnh diễn của cậu tập trung trong 3 tháng. Phần lớn quay ở Tứ Xuyên, có vài cảnh quay ở thảo nguyên tỉnh Cam".
"Thảo nguyên tỉnh Cam? Phải cưỡi ngựa hả? Tôi có phải học trước hay không?" Bắc Cố tò mò lật kịch bản xem.
"Bên kia họ chưa nói, kịch bản cũng chưa đưa bản hoàn chỉnh, sau khi xác định rồi mới biết". "Mấy kịch bản phim truyền hình này thì không vội, bây giờ đều đang trong giai đoạn casting, chờ sau khi chọn người xong, không chừng sớm nhất cuối năm mới có thể quay. Nên cậu có thể xem trước, nếu thích thì chúng ta có thể tranh thủ một chút".
"Vâng. À đúng rồi, anh A Văn....."
A Văn ngẩng đầu, vẻ mặt dò hỏi.
"Có phải gần đây công ty gặp vấn đề gì không? Tôi cảm thấy anh tăng ca đến mức không bình thường.....". Bắc Cố hỏi thẳng.
A Văn do dự một chút, rút gói thuốc lá trong túi ra, chắc là thấy đang trong nhà nên cất trở lại, chầm chậm "Ừ" một tiếng.
"Sau khi chị Hoa sinh xong cũng không chắc sẽ trở lại".
Bắc Cố kinh ngạc: "Sao vậy? Bị thọc gậy bánh xe à?"
"Không phải. Cậu biết Thẩm Đồng của công ty chúng ta không? Chính là thực tập sinh ký trong 2 năm, bây giờ đã ra mắt". "Vâng".
"Ông chủ nhỏ sau lưng chị Hoa ký kết đánh cược với cậu ta. Phải hoàn thành doanh số quy định trong năm.... Năm trước cậu ta miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, kiếm lời không ít. Nhưng sau khi chị Hoa biết thì rất không vui. Năm nay Thẩm Đồng không nhận được show nào tốt, phát ngôn cũng không được, không chừng..... chắc là thua". Ông chủ nhỏ trong miệng của A Văn chính là em trai của ông chủ.
Trong lòng Bắc Cố lộp bộp một cái, cảm giác không ổn: "Thật hả? Thua nhiều không?"
"Cụ thể thì anh cũng không biết, nhưng chắc là không ít, bình thường thì bù lỗ chắc là không ít". A Văn rốt cuộc vẫn rút điếu thuốc trong túi ra, ngậm trong miệng nhưng không có đốt lửa. "Nhưng cũng chưa chắc đâu, bây giờ chỉ mới tháng 8, còn một quý lận, xem số phận xem sao".
"Vậy chúng ta.....?"
"Đi một bước xem một bước đi. Năm nay bộ ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ của cậu rất nổi, anh nhanh chóng tranh thủ lấy cho cậu mấy phát ngôn tốt, cho dù thế nào cũng phải lật mình trước khi chuyện này ngã ngũ". "À, được. Nên.... Mấy nay chuyện bên chị Hoa đều rơi xuống đầu anh?"
"Không phải tất cả, chủ yếu là tự bản thân ông chủ nhỏ quyết định, bọn họ cũng biết trước tiền đồ của cậu, không dám chậm trễ. Tìm mấy phát ngôn đó của cậu, anh cũng không dám để cho bọn họ biết".
Tiến triển của Bắc Cố có chút thuận lời, mấy ngày sau gặp nhà sản xuất phim điện ảnh, cậu còn tưởng rằng sẽ có chút vấn đề, dù sao thì cậu bây giờ cũng chỉ có một bộ phim chiếu mạng là nổi thôi, cùng với màn ảnh lớn có một khoảng cách rất lớn. Kết quả là đến khi nhận được nhân vật rồi mới biết vì sao người ta lại chọn cậu. Bởi vì bọn họ yêu cầu diễn viên phải có hình thể cao, trên mặt có má lúm đồng tiền, và tính cách..... cảm giác như là đo ni đóng giày dành cho cậu vậy. Đạo diễn chính là một ông lão họ Thôi, lúc trước Thời Nam có nhắc tới qua WeChat, Thời Nam nói đạo diễn Thôi tính tình chậm chạp, thích uống trà, là một đạo diễn không tệ, không cần phải quá lo lắng. Trước khi đến, Bắc Cố cố ý học tập kiến thức về trà, lần này hẹn đến quán trà, Bắc Cố dùng thủ pháp thoạt nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp để châm trà, nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa cậu và đạo diễn.
Quả nhiên đúng như Thời Nam nói, đạo diễn Thôi không vội vã nói chuyện kịch bản, mà cùng cậu trò chuyện về bộ phim ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ và Quý Nhất Càn. Trùng hợp chính là, trong lúc nói chuyện phiếm, Bắc Cố mới biết được Quý Nhất Càn từng là phó đạo diễn, theo đạo diễn Thôi quay một bộ phim văn nghệ.
"Lúc trước nghe nói Quý Nhất Càn quay phim chiếu mạng tôi còn bị hù cho hết hồn. Xem một tập, đúng là không thất vọng". Đạo diễn Thôi cười tủm tỉm nói, "Lúc trở về tập trung xem kịch bản cho tốt, hình tượng của cậu không cần thay đổi quá lớn, chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngoại trừ quay ở Tứ Xuyên, cậu còn phải đi theo chúng tôi một chuyến đến tỉnh Cam, lúc đó ngay mùa đông, điều kiện có chút gian khổ. Nhưng mà..... cậu ở đó cũng chỉ tầm 10 ngày, sau đó là xong việc". "Dạ dạ, đạo diễn Thôi, cảnh diễn của tôi ở thảo nguyên, tôi có cần phải học cưỡi ngựa trước không?"
"Ha ha, không cần, không cưỡi ngựa. Cậu về đọc kịch bản sẽ biết. Đến lúc nhân vật của cậu đến tỉnh Cam thì đã nghèo đến mức không có tiền mua ngựa rồi". Đạo diễn Thôi cười rộ lên.
Bắc Cố cũng đành phải cười theo.
Sau đó, A Văn ký hợp đồng với nhà sản xuất, bàn chuyện về thù lao đóng phim, thuận tiện tranh thủ cho Bắc Cố nghỉ 7 ngày, có thể tách ra cũng có thể nghỉ một lượt. Nhưng cần xin 2 ngày nghỉ trước. Số của Bắc Cố cũng may mắn, trước mắt xem ra có thể vào hai đoàn phim này cũng không tính là thiệt thòi. Bây giờ mới giữa tháng 8, ý của đoàn phim là sẽ khởi động máy vào tháng 9, cậu trực tiếp theo đoàn đến Tứ Xuyên, thời gian để cậu chuẩn bị tính tới tính lui cũng nhiều hơn một chút. Một chút thời gian này, Bắc Cố vốn định giống như trước đây hẹn bạn bè, ở nhà đọc kịch bản, không ngờ cuộc sống trong tưởng tưởng không xảy ra vì A Văn đã sắp xếp công việc cho cậu.
"Ngày mai chụp ảnh cho OVT, nếu thuận lợi thì một ngày là xong. Hôm nay cậu ngủ sớm, đắp mặt nạ, buổi tối đừng ăn gì..... nếu có thì ăn salad trộn thôi, vận động một chút để trạng thái thoải mái, cũng may cậu gầy..... đúng rồi, đặc biệt uống ít nước thôi để không thôi sưng phù thì lên ảnh sẽ không đẹp. Ngày kia tham gia hoạt động tuyên truyền của ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫..."
Bắc Cố đang cúi đầu chơi di động, nghe vậy liền như con Meerkat ngước lên, ngơ ngác hỏi: "Tuyên truyền gì vậy, Thời Nam có tới không?"
"Xem tình huống đã. Tạm thời còn chưa xác định, nhưng những người khác đều chắc chắn sẽ đến". Trong tai A Văn tự động lượt bỏ cảm giác tha thiết mong chờ trong giọng của Bắc Cố khi nhắc đến Thời Nam. "Vậy thôi!". "Meerkat" khôi phục trạng thái nằm bẹp dí, tuỳ ý ấn ấn di động.
"Thời gian còn lại, cậu quay đoạn video ngắn quảng cáo đồ chơi cho mèo, bọn họ sẽ cho người tới, cậu chỉ cần phối hợp thôi. Đăng Weibo, chỉ mất chừng nửa ngày".
"Ok".
"Đúng rồi, đêm nay phát sóng tập 6 đếm ngược của ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫, cậu nhớ đăng Weibo tương tác với Thời Nam. Cậu không phải có số liên hệ của cậu ta sao? Nói trước một tiếng. Nếu cậu cảm thấy phiền phức thì tôi sẽ nói chuyện với người đại diện của cậu ấy...."
Bắc Cố ôm chặt di động: "Không không không. Anh A Văn, anh đủ mệt mỏi rồi, chút chuyện này tôi tự làm được".
"Hừ". A Văn khẽ cười. "Tình trạng nhập vai này của cậu vậy mà lại rất nghiêm trọng nha. Bộ phim tiếp theo cậu cũng là kẻ si tình yêu nữ chính người ta đến chết đi sống lại. Anh thực sự lo lắng cậu có một ngày trưng cái vẻ mặt đưa đám nói thích tiểu hoa đán đang nổi người ta. Người đại diện của cô ấy nổi tiếng đanh đá, anh cũng không muốn đánh nhau với cô ta đâu nha". Đôi mắt Bắc Cố lấp lánh, cười để lộ một cái má lúm đồng tiền, thề thốt phủ nhận: "Đó là tôi sùng bái nam thần, không phải thích".
A Văn cười cười không nói nữa.
Buổi tối ở nhà xem ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫, Tiểu Nhiễm phát hiện mình gần đây càng ngày càng thích RPS. Còn nửa tiếng nửa mới đến giờ phát sóng tập mới, mà cô đã xem mấy đoạn CUT "Phó Thành x Trương Thức", "Thời Nam x Bắc Cố" mấy tiếng rồi.
*RPS (Real Person Slash) một kiểu ship CP người thật
"Lão Ford" đang xài kính hiển vi soi ảnh chụp màn hình để chứng mình "Nam Bắc" là thật.
-- "Liệt kê tất cả cộng sự đã hợp tác với Thời Nam mấy năm nay"
-- "Mọi người đều biết, đại thần Thời Nam không thích dùng Weibo, nhưng khi ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ , Thời Nam @ Weibo của Bắc Cố 5 lần. Trong năm 2010 vừa qua, Thời Nam @ người tổng cộng 18 lần, @ cá nhân ai đó 8 lần...... Thời Nam Live-stream 2 lần, cùng Live-stream với Bắc Cố 2 lần...... trong phỏng vấn có liên quan đến ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ 3 lần, nhắc tới Bắc Cố 26 lần. Trong khi đó phỏng vấn liên quan đến ⟪Thám hiểm đại dương 3⟫ 6 lần, chỉ nhắc đến David trong CP chính 10 lần...." -- "Dùng sự thật nói chuyện, mách – có – chứng".
Bình luận ở dưới một mảnh woa woa woa... đột nhiên có một bình luận mới nhảy ra:
-- "Mới vừa rồi, Bắc Cố đột nhiên @ Thời Nam, Thời Nam liền share bài trả lời. Trong khi đó "Tiểu Khải tử" cũng @ Thời Nam, không biết có phải là vì không chú ý nên không thấy hay không, đại thần còn chưa trả lời".
Tiểu Nhiễm vội vàng trở lại Weibo, quả nhìn trên trang chủ của mình là tin mới nhất của Bắc Cố:
【Bắc Bắc Bắc Cố ü】:
"Bác sĩ Phó, đêm nay làm chút chuyện gì không? 【cười xấu xa】【đầu chó】 @Thời Nam ✓"
Bình luận đầu tiên bên dưới:
【Thời Nam ✓】:
"Sao? 【Tự hỏi】【Đầu mèo】@ Bắc Bắc Bắc Cố ü"
Để xác định Thời Nam đối xử khác biết đối với Bắc Cố, Tiểu Nhiễm tìm Weibo của "Tiểu Khải Tử" Diệp Vân Phong, bấm vào xem. Không vào thì không biết, vào rồi liền bị doạ nhảy dựng, Diệp Vân Phong này đã @ đại thần Thời Nam bao nhiêu lần rồi....
Trước mắt đều là ảnh chụp ở phim trường của Tiểu Khải Tử và Thời Nam, nhìn sơ sơ cũng mười mấy, hai mươi tấm. Mỗi câu đều học theo Bắc Cố nhắc đến Thời Nam, còn gọi Thời Nam là "Sư phụ". Tiểu Nhiễm vào xem mấy tin, phát hiện Thời Nam từ đầu đến cuối đều không trả lời. Thật là mất moẹ mặt, mất mặt từ lúc mở cửa đến lúc về đến nhà .....
Dưới khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của Tiểu Nhiễm là một không gian ba chiều đang hú hét chói tai trong lòng. Trong đầu cô vang lên một giai điệu BGM tẩy não:
------- Cảm giác này.... Thật đã‼‼‼
Thật ra cô cũng không nghĩ sẽ RPS, mà RPS đang bắt cô.... Phải biết rằng hôm qua fan only còn kêu gào trên Weibo rằng đừng có dùng sự dịu dàng không khác gì nhau của đại thần Thời Nam để làm cái cớ tự sướng. Chậc chậc chậc! Sao mà không khác biệt chứ, đây đúng là rất đặc biệt nha!
......
Hôm sau lúc chụp ảnh đại diện cho OVT, tốn thời gian còn ngắn hơn so với tưởng tượng của Bắc Cố, nguyên nhân là thiếu trang phục. Trang phục của OVT ở Trung Quốc không đầy đủ, vốn thân hình của người Châu Á và Châu Âu đã không giống nhau, thị trường Châu Á vừa thành lập có thể hiểu được. Bắc Cố thay đổi tổng cộng 4 bộ, hai bộ trang trọng, hai bộ thoải mái, hiệu quả lại rất không tệ. Lúc sau có thêm điểm nhấn là đồng hồ đeo tay và túi xách. Buổi tối lúc trở về nhà còn chưa đến 6 giờ. A Văn đã không còn ý kiến gì đối với nhãn hiệu này, trong lòng hai người đều biết rõ là chỉ xem nhãn hiệu đại diện này như một cái bàn đạp, hoàn toàn không có nhiệt tình và khả năng hợp tác lâu dài. Đến ngày tuyên truyền bộ phim ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫. Lần này khác với buổi fan meeting ra mắt đoàn phim, chủ yếu là phỏng vấn. Đại kết cục còn chưa phát sóng nên tạm thời không tiết lộ với fan. Bắc Cố cố gắng không biểu hiện quá mức chờ mong, nhưng trước khi Tiểu Tề dừng xe ở toà nhà "Tân Lãng entertainment", cậu vẫn không nhịn được hỏi "Thời Nam có thời không?"
Vì chuyện này mà tối hôm qua cậu không ngủ ngon, ăn hai gói đồ ăn vặt. Một bát mì gói vị cà ri, một tàu hủ khô cay. Cậu cũng không biết vì sao gần đây mình lại ăn uống được như vậy, thấy cái gì cũng đều muốn bỏ vào miệng.
Hôm qua đã thực hiện chế độ ăn kiêng của OVT, còn chưa thật sự vận động gì nhiều thì sáng đã đói đến mức trời đất quay cuồng. Buổi tối lúc trở về cậu phải ăn hết một hộp cơm sườn heo trong 5 phút trước mặt A Văn. A Văn xuống xe mở cửa, bất đắc dĩ nhún vai, "Đại đội trưởng Trương hết hy vọng đi, bác sĩ Phó của cậu đang bận đóng phim ở Hải thị, còn không có thời gian để lại đây".
Trong chớp mắt đó, Bắc Cố cảm thấy mình còn đang ở trường quay.
Có một cảnh quay trong ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫, lúc đó Trương Thức vừa mới bắt đầu muốn "thông đồng" Phó Thành, cậu tìm một đống cớ muốn hẹn người ta tới, mỗi lần như vậy, người anh em tốt kiêm phó đội trưởng liền trêu chọc cậu: "Bác sĩ Phó của anh rất bận đó, không có thời gian lại đây đâu".
Xong rồi xong rồi.... Trong lòng Bắc Cố lại bắt đầu đau nhói..... cảm giác giống hệt như sáng hôm đó cậu ôm Thời Nam khóc. Đáng sợ nhất chính là cậu lại bắt đầu nhớ cái ôm kia, mùi hương nhàn nhạt, bả vai dày rộng và cánh tay rắn chắc.... Mãi đến khi vào trường quay, Bắc Cố đã nhớ tới đoạn Phó Thành nấu cơm cho Trương Thức, mà lúc đó ở đoàn phim là Thời Nam đưa bữa ăn khuya cho mình.
Thời gian gần đây trở về từ đoàn phim, Bắc Cố thoạt nhìn rất bình thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ, nhưng thật ra cậu phát hiện, từ ngày tiễn Thời Nam đi, cậu thường xuyên rơi vào trong hồi ức. Ban đầu cậu cho rằng vì mình quá nhập vai khi đóng vai chính lần đầu, nhưng bây giờ.... Rõ ràng vấn đề không phải ở chỗ nhập vai hay không, và cậu đối với Thời Nam là có một nỗi nhớ nhung không phải bình thường.
Bình tĩnh, bình tĩnh..... có lẽ qua một thời gian thì tốt rồi, đến lúc có phim mới thì không còn tinh lực để ý chuyện này nữa.... Bắc Cố vuốt vuốt bụng, tự an ủi mình.... Hơ.... Lại có chút đói bụng là sao chứ??? A Văn không có gạt cậu, Thời Nam quả thực không tới. Bắc Cố quy quy củ củ trả lời mấy vấn đề, MC đương nhiên đã chuẩn bị rất nhiều chi tiết nhỏ khi cậu đóng cùng với Thời Nam để xây dựng cảm giác CP, nhưng mà một chính chủ không có đến nên không thể thực hiện được. Nếu chỉ là phỏng vấn các diễn viện, thì lúc trước đạo diễn Quý đã dẫn đoàn phim đi tuyên truyền rất nhiều lần, làm lại cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đạo diễn hiển nhiên cũng phát hiện vấn đề này, ra ngoài gọi điện thoại.
Một lát sau, MC lại mở miệng nói: "Tuy rằng thầy Thời không có đến trường quay, nhưng chúng tôi đã liên hệ đoàn phim của anh ấy, bọn họ nói rằng có thể gọi video...."
Bắc Cố yên lặng nhịp nhịp ngón tay, mỉm cười quay đầu theo mọi người, nhìn màn hình lớn ở phía sau. Không thể không thừa nhận.... Tuy rằng Nam ca không đến, nhưng có thể nhìn thấy mặt anh cũng tốt. Video được nhận, ban đầu cả khuôn mặt Thời Nam xuất hiện trước màn ảnh, chắc là nhân viên công tác xê dịch, đẩy màn ảnh về phía sau, lộ ra hơn nửa người của Thời Nam. Đại thần mặc một cái áo thun trơn, ngồi trong xe bảo mẫu mà Bắc Cố quen thuộc, trên mặt mang một đôi kính hơi hơi mỉm cười với màn hình.
Bắc Cố nhận ra đôi kính kia, ai có thể ngờ đại thần có đôi mắt đẹp đến "chết người" thật ra bị cận nhẹ chứ? Đây là bí mật nhỏ mà Bắc Cố sau khi thân thiết với Thời Nam mới biết được.
Trong nháy mắt, Bắc Cố cảm thấy thiên địa vạn vật đều trở nên yên tĩnh, trái tim vẫn luôn nhảy loạn mấy ngày nay của cậu cũng theo đó đi về cõi trần ai lạc định..... trong mắt cậu đều là người đàn ông phong thần tuấn lãng, cười tươi như gió xuân này. Quan trọng là trên tay người đàn ông này còn mang một xâu chuỗi ngọc quen mắt. # Hết chương 29
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!