Hắn ngẩng đầu lại quan sát một chút những phu khuân vác khác đang khiêng hàng bên người , phát hiện ngoại trừ Ngưu Cửu mỗi người mang ngô cũng vẫn là ba bốn túi như cũ.
Như vậy xem ra cảm giác ấm áp trong cơ thể hắn hôm nay cũng không phải là ảo giác.
Sau đó trong lòng Lục Cảnh khẽ động , giống như nghĩ tới điều gì , bất chấp túi gạo trên người , trực tiếp vào thế Tứ Bình Mã , kết quả.
.
.
vẫn giống như lúc trước , không cảm giác được bất cứ khí cảm gì.
Mình đây là suy nghĩ nhiều rồi , Lục Cảnh vò đầu.
Mà lúc này kiệu phu phía sau hắn cũng đã có chút không kiên nhẫn.
Làm nghề này mỗi ngày đều là chạy đua với thời gian , hàng hóa thì nhiều như vậy , ai có thể đi thêm một chuyến là có thể kiếm nhiều tiền một chuyến , chậm chân không chừng sẽ đói bụng.
Cho nên không ai muốn thưởng thức màn biểu diễn đứng cọc của Lục Cảnh , rất nhanh liền có người thúc giục , "Tránh ra , đừng có suy nghĩ nhiều , với thân thủ nhỏ bé này của ngươi sợ là ngay cả bà nương cũng cõng không nổi , coi chừng ở trên giường bị đè gãy thắt lưng !" Theo những lời hắn vừa nói ra khỏi miệng , trong khoang thuyền lập tức cũng tràn ngập không khí vui vẻ.
Chân đi kiếm tiền vất vả , bên trong lại đều là người thô kệch , đại gia hỏa ngày thường cũng chỉ có thể tìm vui như thế.
Lục Cảnh ngược lại cũng không để ở trong lòng , hắn chỉ là muốn biết cỗ ấm áp trong thân thể mình là chuyện gì xảy ra.
Vì thế hắn suy nghĩ một chút , nói với hai người phía sau: "Thêm một túi đi.
" Hai tên kiệu phu nghe vậy cũng không nói gì , lại nâng một túi ngô đặt ở trên lưng Lục Cảnh.
Thấy tiếng cười trong khoang thuyền cũng dần dần thấp xuống , nhất là người mở miệng trước đó , đại khái là cảm thấy trên mặt có chút không nhịn được , lại nhỏ giọng lầm bầm một câu , "Thiếu niên lang , cậy mạnh lên.
Mà để cho hắn không nghĩ tới mình mới nói ra lời này , liền nghe Lục Cảnh lại nói , "Lại thêm một túi.
" Lần này hai tên kiệu phu phía sau Lục Cảnh trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc , bọn họ và Lục Cảnh cũng không quen biết nhau , nhưng cùng ở một bến tàu kiếm sống , ít nhiều vẫn có chút ấn tượng , biết rõ thiếu niên này bình thường cũng chỉ là gánh nặng hơn hai trăm cân , khẽ cắn môi có lẽ có thể cõng trên lưng ba túi ngô , nhưng mà bốn túi mà nói , rõ ràng đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của hắn.
Một người trong đó nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ , "Chớ có giận dỗi , Tưởng lão bát nói chuyện khó nghe , các huynh đệ trong bang chuyện này đều biết , ngươi không để ý đến gã là được rồi.
" "Không sao , ta vẫn còn dư lực.
" Lục Cảnh đáp.
Hắn nói lời nói thật , theo số lượng túi gạo gia tăng , cỗ ấm áp trên người hắn cũng càng ngày càng thịnh , Lục Cảnh muốn biết cực hạn ở nơi nào.
Nhưng mà rơi vào trong lỗ tai hai tên kiệu phu kia lại nghe thế nào cũng không biết tự lượng sức mình , nhưng ba người vốn cũng không phải là quen thuộc , nếu Lục Cảnh khư khư cố chấp , vậy hai người kia cũng không nhất định phải lôi kéo hắn , chỉ là trong lòng dĩ nhiên cũng tồn tại chút ý nghĩ chế giễu , cùng nhau động thủ đặt túi ngô thứ tư ở trên vai Lục Cảnh.
Kết quả chỉ thấy thân thể thiếu niên không chút dao động , Lục Cảnh mở trừng hai mắt , lần này dứt khoát nói thẳng: "Thêm hai túi đi.
" Hai tên kiệu phu đồng loạt biến sắc , trên lưng Lục Cảnh hiện tại đã có bốn túi ngô , lại thêm hai túi chính là sáu túi , sáu trăm cân , sức nặng này cho dù Ngưu Cửu cũng không thể chịu nổi , nhưng bọn họ thấy dáng vẻ của Lục Cảnh cũng không giống như đang nói đùa , hơn nữa giờ phút này thiếu niên thoạt nhìn đích xác cũng không lộ ra vẻ cố hết sức gì.
Vì vậy hai người cắn răng một cái , lại ôm tới hai túi ngô , mà lúc này những người khuân vác khác trong khoang thuyền cũng lần lượt chú ý tới chuyện xảy ra bên này , không tự chủ được dừng động tác bên tay lại , Lục Cảnh thật ra cảm giác mình vẫn còn dư lực.
Nhưng trước đó hắn tính sót một chuyện , đó chính là túi gạo trên lưng hắn càng rơi càng cao , lại tăng lên , Lục Cảnh ngược lại vẫn còn động đậy , nhưng mà tay lại có chút không bảo vệ nổi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!