Viên Minh chỉ cảm thấy một cơn đau kịch liệt từ vai truyền đến, nhưng động tác tay không dừng chút nào, thân thể quay tít một vòng, chân phải giống như chiến phủ quét ngang, mang theo kình phong sắc bén mạnh mẽ đá vào hông của thanh hồ.
"Pang"Thanh hồ bị đá văng ra ngoài, đụng rầm rầm vào gốc đại thụ phía sau, sau đó rơi xuống đất.
Con cáo này rất nhanh lật mình lại, chỗ hông bị đá tựa hồ như chưa bị thương, nhưng mấy vết thương trên người vốn chưa khép miệng một lần nữa chảy ra không ít máu tươi.
Có lẽ do mất nhiều máu, dáng đi của con thanh hồ này hơi có chút xiêu vẹo, đồng tử màu xanh đen nhìn chòng chọc vào Viên Minh, Viên Minh cũng không yếu thế chút nào cũng nhìn lại nó, đồng thời hai tay nắm thành quyền, trong miệng gầm nhẹ mấy tiếng.
Sau mấy cái hô hấp, thanh hồ đột nghiên xoay người chạy về nơi xa, trong chớp mắt đã biến mất trong rừng cây.
Viên Minh thở dài một hơi, gương mặt căng thẳng thoáng buông lỏng, vung mạnh đùi phải bị đau đã sưng lên một chút.
Thực lực của con thanh hồ này lại vượt xa dự đoán của mình, thân thể lại càng rắn chắc, nếu không vì lúc trước đánh nhau với con tatu màu vàng đã bị thương không nhẹ, mình bất kể như thế nào cũng không thể đắc thủ.
Cho dù như vậy, kì thực lúc nãy mình cũng không hoàn toàn nắm chắc khả năng đối phó với con thanh hồ thứ hai kia, nếu nó thực sự liều mạng với mình, thắng bại cũng khó nói.
Đương nhiên Viên Minh cũng xác định quyết tâm liều chết rồi, nó lại không tính bỏ qua thi thể con thanh hồ nằm trong tầm tay kia.
Cũng bởi vì cái gọi là thằng nào lỳ hơn thằng đó thắng, cuối cùng con thanh hồ kia phải sợ hãi mà chạy.
Viên Minh xử lý sơ qua cái bả vai bị chụp trúng, cầm máu xong, lúc này mới treo thi thể con thanh hồ lên một cái cây nhỏ ở gần đó, lấy ra một thanh cốt đao cắt lấy yết hầu của nó.
Máu hồ ly đỏ thẩm tuôn ra, được nó thu vào túi trữ máu bằng da, rất nhanh đã thu được hơn nửa túi, máu con hồ ly vẫn còn chảy xuống không ngừng.
"Cứ theo đà này, máu của một con thanh hồ có thể đổ đầy cái túi da này rồi, làm sao có thể đi săn hung thú khác?" Viên Minh tự lẩm bẩm, trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc.
Lấy thân phận và kinh nghiệm của Hô Hỏa trưởng lão, không có khả năng không tính đến vấn đề này mới phải.
"Chẳng lẽ cái túi da này còn có một chỗ đặc biệt nào đó?" Ánh mắt Viên Minh đảo một cái, tầm mắt rơi trên hoa văn cổ quái màu đỏ ở trên bề mặt của cái túi, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, trong đầu hiện lên một ý niệm.
Nó thò hai ngón tay ra điểm lên đồ văn màu máu, vận chuyển pháp lực từ đan điền thông qua hai ngón tay chậm rãi rót vào bên trong đồ văn.
Màu đỏ của đồ văn càng trở nên đỏ thắm, toàn bộ cái túi sáng lên một màu huyết quang nhàn nhạt, giống như quầng sáng của nắng chiều, mà máu của hồ ly bên trong túi cũng róc rách chảy xuống, giống như có một bàn tay vô hình khuấy nó lên.
Khiến Viên Minh không tưởng tượng được là, hơn phân nửa máu hồ ly trong túi vậy mà giảm bớt với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, trước sau chỉ trong vài hô hấp, máu hồ ly đã vơi đi hơn phân nửa.
Số máu còn lại trong lại càng tươi đẹp hơn, mùi huyết tinh tỏa ra cũng trở nên nồng nặc hơn.
"Cái túi này quả nhiên không phải là vật phàm, đây là đang tinh luyện chiết xuất máu hung thú chứa trong đó sao?" Viên Minh lộ vẻ vui mừng, tiếp tục vận chuyển pháp lực, cẩn thận rót vào trong túi da.
Đúng vào lúc này, trong túi da đột nhiên phát ra một tiếng "phốc" nhỏ, giống như pháp lực được rót vào đã phá vỡ một cửa ải nào đó, bề ngoài của túi phát ra từng tia bạch quang, hình thành một vòng sáng không ngừng quanh quẩn.
Một lực hút rất mạnh từ vầng sáng trắng đó phát ra, bao phủ vết thương trên cổ của con thanh hồ.
Róc rách róc rách!Lượng lớn máu thanh hồ phun ra ngoài, lại không có giọt nào bị rơi ra ngoài, tất cả đều bị hút vào túi da.
"Túi da này vậy mà còn có thể tự động thu lấy máu thú sao?" Mắt Viên Minh thoáng cái trừng lớn, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Loại năng lực có thể tự động thu máu huyết của túi trữ máu này không có gì kì quái, nếu treo thi thể của hung thú lên cây, thì việc thu thập máu thú không chỉ có hiệu suất quá thấp, mà nếu không để ý còn sẽ lãng phí một lượng lớn, Bích La Động được xem là một tông môn, nếu đã có nhu cầu với loại thú huyết như thế này, không có khả năng không tính đến vấn đề này.
Chỉ là cũng không biết Hô Hỏa trưởng lão vô tình hay cố ý, mà trước sau cũng không đề cập đến chuyện này.
Cùng với máu của thanh hồ bị hút khô, việc tinh luyện trong túi da cũng theo đó mà kết thúc, tất cả máu của con hồ ly hóa thành một viên cầu máu trong suốt to bằng nắm tay lẳng lặng lơ lửng bên trong túi.
Tuy rất yếu ớt, nhưng quả cầu máu trong suốt vẫn tản ra sóng pháp lực nhè nhẹ.
"Xem ra ta đoán không sai, thanh hồ này đúng là hung thú có thể thu nạp thiên địa linh khí để làm thân thể nó mạnh hơn.
" Trong lòng Viên Minh đã có kết luận, không ở lại nơi này lâu, chụp lấy thi thể thanh hồ rút về phía hạp cốc, rất nhanh liền đến bên rìa của hạp cốc.
Đúng lúc này, tiếng chạy rầm rầm giống như một đám thú hoang bôn tẩu từ phía sau truyền đến, còn kèm theo âm thanh thở dốc ồ ồ.
Viên Minh nhảy lên một cây đại thụ, trông về phía sau, bất thình lình con ngươi co lại một chút.
Chỉ thấy có khoảng mười mấy con thanh hồ đang chạy về phía này, cách nó không tới hai mươi trượng.
"Hỏng bét, thanh hồ này vậy mà lại là hung thú sống quần cư!" Viên Minh vội vàng leo xuống, nhảy vào hạp cốc, thân ảnh rất nhanh đã chìm vào sương mù dày đặt.
Sau mấy cái hô hấp, đám thanh hồ đã đuổi đến rìa hạp cốc, hướng hạp cốc vụ khí mờ ảo gào thét không thôi, nhưng không có con nào dám bước vào trong hạp cốc, tựa hồ như kiêng kị cái gì đó!.
Trong sương mù cuồn cuộn, Viên Minh không giảm tốc độ, toàn lực chạy sang bờ đối diện, rất nhanh đã đến vách đá bờ bên kia.
Mang theo thi thể một con thanh hồ hết sức chạy lâu như vậy, cho dù nó đã thi triển phi mao thuật, nhưng cũng cực kì mệt mỏi, không thể không dừng lại thở dốc.
Cũng may là sương mù phía sau vẫn yên tĩnh, mấy con thanh hồ kia cũng không có đuổi theo.
Viên Minh cảm thấy có chút kì quái, nhưng cũng không truy xét đến cùng, sau khi thể lực hồi phục một ít liền vác thi thể con thanh hồ leo lên trên, rất nhanh đã lao lên đến đỉnh.
Mấy con thanh hồ vẫn còn ở lại phía đối diện, từ xa nhìn thấy Viên Minh, cùng với thi thể con thanh hồ ở trên lưng nó, lại lần nữa gào thét liên hồi, nhưng vẫn không dám bước vào hạp cốc như cũ.
Bạn đang đọc bộ truyện Tiên Giả tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Giả, truyện Tiên Giả , đọc truyện Tiên Giả full , Tiên Giả full , Tiên Giả chương mới