Thanh Sơn Lâm rộng lớn nghìn dặm không ai không biết, bất cứ kì quan dị cảnh nào đều có, thạch sơn cao nghìn trượng cũng không phải không thể tìm thấy, dù là số ít nhưng nó cũng thông thường tìm được.
Thần Vũ cũng đã chứng kiến sự hùng vĩ và ác liệt của Thanh Sơn Lâm, cư nhiên tưởng rằng mình đã hiểu hết, thế nhưng một ngọn thạch sơn lại được có tên khiến Thần Vũ lại vô cùng hiếu kì.
- Đăng Dương Sơn !? là tên của ngọn thạch sơn này ?
Thần Vũ đầy nghi hoặc tự hỏi sau đó lại quay sang Lang Vương ở phía sau, ý là muốn hỏi nó rằng chuyện này là sự thật ?
Bất quá Thần Vũ liền thất vọng, khi hắn quay lại thì thấy Lang Vương ánh mắt cũng đầy nghi hoặc như mình, như là nó cũng không biết điều này.
- Phiến đá này bám bụi đã lâu, có vẻ như không phải là có người mới đặt nó tại nơi này.
Thần Vũ lật lật phiến đá xem xét, trông thấy phiến đá này rất nhiều dấu vết năm tháng bám lại, cho nên liền kết luận.
- Lại nhìn ngươi, thân thể to lớn không để ý thấy phiến đá nhỏ này là chuyện thường tình.
Thần Vũ an ủi Lang Vương.
Lại nói tiếp.
- Thế nhưng suy nghĩ kỹ thì thật bất thường, cũng như những ngọn thạch sơn khác thế nhưng tại sao thạch sơn này lại có danh phong.
- Chẳng lẽ lại có điểm bất thường !?
Nói xong hắn lại nhìn Lang Vương một lần nữa, thế nhưng lần này Lang Vương liên tục kêu lên, tỏ vẻ thúc giục Thần Vũ.
- Thật sự có !
Thần Vũ nghe thế mắt liền sáng lên, nội tâm vô cùng mong chờ nhìn về phía Đăng Dương Sơn.
Thế giới này cường giả vi tôn, có sức mạnh mới có thể khống chế kẻ khác, chiễm hữu nhiều thứ cho mình.
Nếu không có sức mạnh thì mãi mãi bị đạp dưới chân, chịu vũ nhục thì còn có thể sống, thế nhưng cảm giác sự sống nằm trong tay kẻ khác thật sự không hề dễ chịu.
Bởi lẽ đó rất nhiều kẻ điên cuồng tu luyện, dấn thân vào con đường cầu đạo.
Nhưng con đường tu luyện cần phải tiêu tốn tài nguyên thiên địa, cũng bởi vì thế tranh chấp, giết chóc nơi nào cũng có.
Điều này cũng có thể xem là tranh giành cơ duyên tạo hóa để tiến tới những thứ cao hơn.
Còn những kẻ không có đủ năng lực tranh đoạt thì chỉ có thể mong tới những cơ duyên được ẩn tàng.
Thiên đạo không tuyệt đường người cũng chính là lí này.
Thần Vũ hắn gặp được Tiểu Nguyên chính là đại tạo hóa thay đổi cả số mệnh, còn lần này Đăng Dương Sơn lại có thể có cơ duyên ẩn tàng, cũng chính là cơ duyên tạo hóa nhiều người hằng mong ước.
Thế nhưng Thần Vũ lại suy nghĩ tới một điều khác.
- Thạch sơn có danh phong, chắc chắn là chủ ý của một kẻ nào đó đã từng đến đây.
Nếu có thể tiến vào, thậm chí là còn tâm trạng khắc vào phiến đá này danh phong thì kẻ đó thực lực phải rất mạnh.
- Lại nói tiếp, nếu một kẻ có tu vi cao tiến vào đây chắc chắn sẽ kinh động con yêu thú thuồng luồng kia.
Nếu như mình suy đoán, có lẽ cơ duyên ở đây cũng có thể đã bị lấy mất.
Thần Vũ không phải một kẻ khôn ngoan, thế nhưng do sinh sống trong Vương Gia đã lâu, ăn nói hay làm việc đều phải để ý phép tắc, cẩn thận thế nên hắn học được cách quan sát và suy diễn nhiều thứ.
Suy nghĩ đến việc cơ duyên có thể đã bị lấy mất khiến Thần Vũ thở dài, sự trong mong cũng giảm đi đôi chút, thế nhưng Thần Vũ vẫn muốn thử tìm kiếm xem còn cơ duyên khác không.
Trước tiên Thần Vũ muốn tiến lên đỉnh Đăng Dương Sơn, hắn muốn ưu tiên tu luyện Loạn Dương Quyền sau đó mới tìm kiếm cơ duyên ẩn tàng.
- Thế nhưng ta có thể đi lên bằng cách nào ?
Thần Vũ liền phát hiện hắn đã quên vấn đề quan trọng là làm sao để tiến lên được.
Đăng Dương Sơn cũng không phải không thể leo lên, thế nhưng với tốc độ của Thần Vũ thì sẽ không tránh kịp những nguy hiểm.
- Thế nhưng nếu đã không còn cách nào thì vẫn phải leo lên.
Thần Vũ thở dài nói.
Bỗng nhiên lúc Thần Vũ đã quyết định muốn liều mình leo lên thì mặt đất liền chấn động kịch liệt.
Thần Vũ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một đường thang dài kim sắc xuất hiện.
- Bậc thang ?
Thần Vũ kinh ngạc nhìn mọi thứ xảy ra.
Một đường thang kim sắc được hình thành từ hư không, từng bậc từng bậc được hình thành kéo dài là chân Đăng Dương Sơn đến khuất tầng mây.
Thần Vũ đoán là đường thang này có thể thông đến đỉnh Đăng Dương Sơn.
- Thật sự có chuyện tốt như vậy ? rốt cuộc chuyện này là như thế nào ?
Thần Vũ hiển nhiên sẽ hoài nghi điểm này, nếu Đăng Dương Sơn có điểm tốt, lại còn có bậc thang đi lên, như vậy chẳng phải cơ duyên quá rõ ràng và dễ dàng sao ?
- Ý ngươi muốn ta thế nào ?
Tiểu Nguyên hiện tại đã nghỉ ngơi, không thể nhờ được cho nên tất nhiên Thần Vũ hỏi ý Lang Vương.
Thế nhưng Lang Vương vẫn vậy, thúc giục hắn tiến lên như thể không có nguy hiểm gì.
Thần Vũ khuôn mặt đen lại, thơ dài bất lực nói.
- Hỏi ngươi cũng như không hỏi, tiến lên thì tiến lên !
Ý định đã quyết Thần Vũ liền đứng trước bậc thang đầu tiên, khí tức thu liễm, ánh mắt kiên định, chuẩn bị xong tất cả liền bắt đầu bước lên.
Thần Vũ không dám buông lỏng, hắn không biết những bậc thang này có cổ gì cổ quái hay không.
Nếu như vừa bước lên, không cẩn thận lại mất mạng không rõ lý do.
Bạn đang đọc bộ truyện Tiên Thiên Đại Giới tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Thiên Đại Giới, truyện Tiên Thiên Đại Giới , đọc truyện Tiên Thiên Đại Giới full , Tiên Thiên Đại Giới full , Tiên Thiên Đại Giới chương mới