Chương 1: Ta muốn thoái ẩn giang hồ
Trong một căn phòng trúc đơn sơ. Không gian đậm đặc mùi nước thuốc.
Trên chiếc giường gỗ, một thanh niên trẻ tuổi dung mạo ngọc thụ phong lâm đang ngồi xếp bằng, thái dương nổi đầy gân xanh chảy đầy mồ hôi. Bất chợt hắn mở trừng mắt ra.
Từ trong ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi, xen lẫn một chút tiếc nuối.
Thanh niên nhìn không gian xung quanh, nghi hoặc lẩm bẩm: "Ta vậy mà xuyên không rồi, không phải mơ chứ?"
Ký ức của hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một, kiếp trước bản thân mới hai mươi tuổi đã mắc bệnh n·an y· không có tiền chữa bệnh, cuối cùng c·hết đi trong đau đớn.
Những tưởng cứ vậy mà đi vào dòng luân hồi quên hết tất cả, không ngờ bản thân hắn lại thực sự xuyên không.
"Huỳnh Ngộ, mười sáu tuổi, đại đệ tử phái Yết Sơn. Thiên phú tầm thường không có gì lạ, võ công tạm ổn nhờ luyện tập chăm chỉ. Vài ngày trước uống rượu say, chạy lên núi Diệu Sơn nhìn lén Kiếm Nữ tắm, bị người phát hiện đánh một trận tàn phế. Hại cho toàn phái Yết Sơn không còn mặt mũi đi xuống núi."
Vốn Huỳnh Ngộ vừa trải qua kiếp nạn bệnh n·an y· kiếp trước, toàn thân bủn rủn yếu ớt chỉ đi bộ thôi cũng khó thở, bây giờ lại biết bản thân tại kiếp này bị một nữ nhân đánh cho thành phế vật, nội tâm Huỳnh Ngộ nhịn không được run rẩy sợ hãi.
Huỳnh Ngộ một đời này chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn, cưới một nữ nhân bình thường làm thê tử, sinh hài nhi, sống một cuộc sống bình thường mà kiếp trước hắn không được trải nghiệm qua.
Còn về ân oán tranh đoạt trên giang hồ thì dẹp sang một bên đi. Quá phiền phức.
Bản thân kinh mạch đã vỡ nát hoàn toàn, Huỳnh Ngộ cũng không quá để tâm. Hắn quyết định sẽ từ dã môn phái, trở về cố hương. Trong ký ức, tại quê cũ phụ mẫu đã mất, nhưng hắn còn một thúc phụ già yếu.
"Sư huynh, đến giờ uống thuốc rồi." Ngoài cửa vang lên âm thanh nữ nhân thanh thúy, Huỳnh Ngộ nhìn ra ngoài, thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy hồng bước vào. Mày cong tựa liễu, mũi như đẽo gọt, môi mỏng mềm mại, làn da trắng đồng dạng như sữa bò.
Đây là tiểu sư muội Tiêu Nhi, chất nữ của sư nương hắn. Ngày thường hai người cũng coi như có một chút giao tình, nhưng không phải quá thân thiết.
Huỳnh Ngộ lại chính là chó liếm của nàng, trong quá khứ từng nhiều lần bày tỏ với đối phương nhưng đều bị từ chối uyển chuyển. Vì chút quan hệ này, nên lúc hắn bị tàn phế, nàng thấy thương hại chủ động phụ trách mang thức ăn thuốc uống cho hắn.
"Cảm ơn sư muội." Huỳnh Ngộ cảm tạ, bưng lấy chén thuốc chậm rãi uống. Vị đắng tràn vào trong miệng làm hắn khẽ cau mày.
"Sư huynh, không phải là ta nói lời tàn nhẫn, nhưng hành động của ngươi quả thực khó mà chấp nhận. Bây giờ chuyện của ngươi đã lan rộng khắp giang hồ người người cười chê. Phái Yết Sơn ta mất hết mặt mũi. Sư phụ rất tức giận, giờ luyện kiếm hôm qua, sư phụ mang một mặt tức giận nộ hoả làm không ai dám nói gì. A... còn có một chuyện, Kiếm Nữ phái Diệu Sơn Trầm Uyển Nhan tuyên bố sẽ g·iết ngươi cho bằng được." Tiêu Nhi ngồi một bên vừa nhìn Huỳnh Ngộ uống thuốc vừa lẩm bẩm trách móc hắn.
Tâm tình Huỳnh Minh vốn bình lặng như nước vì đã xác định sẽ rời khỏi giang hồ sống một cuộc đời yên bình, nghe đến những câu sau cùng của Tiêu Nhi liền nổi sóng.
Bị một người võ công cao hơn chính mình nhiều lần ghi hận, vậy thì rời khỏi môn phái mất đi sự bảo hộ chẳng phải tự tìm đến c·ái c·hết a.
"Cảm ơn sư muội đã đưa thuốc, ta có việc cấp bách phải đi trước." Hắn đặt bát thuốc xuống nói với Tiêu Nhi một câu, sau đó vội chạy ra ngoài.
"A..." Tiêu Nhi há hốc miệng định nói gì, nhưng người thì đã chạy mất rồi. Nàng chỉ có thể tức giận dẫm chân.
Ngày thường nếu Tiêu Nhi cười nói với Huỳnh Ngộ một câu, hắn liền vui sướng cả ngày. Vậy mà hôm nay hời hợt không quan tâm đến nàng, thậm chí ánh mắt lạnh nhạt bình thản không có chút gợn sóng, tựa hồ... trong mắt hắn nàng không còn giống như trước kia, bình thường như bao người vậy.
Chẳng lẽ hắn bị Trầm Uyển Nhan kia đánh cho hỏng não a?
Huỳnh Ngộ chạy đến mật thất của sư phụ, đứng ngoài cửa chắp tay hô lớn: "Đệ tử Huỳnh Ngộ, có việc muốn cầu kiến sư phụ."
Xung quanh đây có không ít đệ tử lảng vảng, liền hướng ánh mắt kỳ dị, khinh thường nhìn đến hắn. Trên đường đi, Huỳnh Ngộ cũng gặp không ít đệ tử, biểu hiện của tất cả cơ hồ đều giống nhau.
Trong mắt mọi người trên núi Yết Sơn, hình tượng của Huỳnh Ngộ đã tụt thê thảm.
Vốn mọi người đang mong chờ sư phụ bước ra tức giận quát mắng đại sư huynh, làm tất cả không ngờ đến là, âm thanh nhẹ nhàng của sư phụ vang lên: "Vào đi."
Đến cả Huỳnh Ngộ cũng bị bất ngờ. Bất quá ngữ khí của sư phụ trầm ổn như nước, khiến Huỳnh Ngộ không thể đoán ra tâm tình của hắn. Điều này làm nội tâm Huỳnh Ngộ vội dâng lên một tia cảnh giác. Trong lòng cảm thấy bất an không ngừng.
Huỳnh Ngộ đi vào mật thất. Trước mắt hắn là một trung niên nhân râu dài bộ dáng thư sinh đang hoạ một bức tranh trên bàn.
Sư phụ hắn tên là Tần Hiên Minh, một người trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi.
Tần Hiên Minh không ngẩng đầu lên nhìn Huỳnh Ngộ, vẫn tiếp tục vẽ tranh. Không nhanh không chậm hỏi: "Ngươi không ở trong phòng hảo hảo dưỡng thương, chạy đến đây làm gì?"
Thái độ Tần Hiên Minh càng khác lạ, Huỳnh Ngộ càng đề phòng. Hắn cẩn trọng chắp tay thi lễ: "Sư phụ, đệ tử muốn xuất môn xuống núi."
"A, tại sao? Chẳng lẽ bị một nữ nhân đánh bại, tâm cảnh liền lùi lại, không có một chút ý chí như vậy sao?" Tần Hiên Minh ngẩng đầu lên nhìn Huỳnh Ngộ, trong ánh mắt chứa đầy vẻ không vui.
Huỳnh Ngộ nói: "Không phải là đệ tử tâm lùi chí cạn, mà bởi vì kinh mạch của đệ tử đã vỡ nát, hoàn toàn trở thành một người tàn phế. Thân là đại đệ tử mà lại bị người ta đánh cho tàn phế không lực hoàn thủ, ở lại núi Yết Sơn sẽ làm xấu mặt môn phái. Thỉnh mong sư phụ chấp thuận cho đệ tử rời đi, nâng một sư đệ lên làm tân đại đệ tử."
Tần Hiên Minh lắc đầu: "Năm xưa đại tổ sư từng là một người chăn heo, về sau phiêu bạt giang hồ lập ra phái Yết Sơn. Thái tổ sư cũng từng bị vỡ hết kinh mạch như ngươi, chuyển hướng sang làm thương nhân, cung cấp đầy đủ tài nguyên cho tông môn tu luyện. Tam bá bá tư chất thấp kém, khổ luyện kiếm tám mươi năm, đến khi sắp c·hết vẫn muốn lên lôi đài tranh đấu với hậu bối.
Các vị tiền bối quang huy lẫm liệt như vậy, còn ngươi, ngươi nhìn lại mình đi. Mới chỉ bị vỡ nát kinh mạch trở thành phế vật mà đã nản chí thối lòng sao?"
Lời của Tần Hiên Minh làm cho Huỳnh Ngộ bị cứng miệng. Nếu trở thành phế vật mà không nản chí thối lòng, vậy phải làm sao mới nản chí thối lòng a?
Với lại, hắn muốn rời khỏi giang hồ ngày ngày chém g·iết. Huỳnh Ngộ không có chút ham muốn vì môn phái cống hiến chút sức tàn.
Tần Hiên Minh lấy ra một cuốn sách bìa vàng bộ dáng cổ xưa bìa đã cũ rách đưa cho Huỳnh Ngộ: "Ta có một bí kíp có thể giúp ngươi khôi phục kinh mạch. Công pháp này tu luyện vô cùng khó, mấu chốt là ngươi có cố gắng tu luyện hay không mà thôi. Có thể báo thù hay không đều dựa vào chính ngươi, nên nhớ Quân Tử Báo Thù Cả Đời Không Muộn, đừng làm cho phái Yết Sơn ta mất mặt."
Lời nói của Tần Hiên Minh tràn đầy khí thế hào hùng làm cho người nghe được nội tâm hưng phấn ý chí bừng bừng.
Thì ra đây là nguyên do vì sao Tần Hiên Minh không tức giận khi Huỳnh Ngộ tìm đến, nguyên lai là có hậu thủ a.
Thế nhưng Huỳnh Ngộ không sa vào, tâm chí hắn đã quyết, lần nữa chắp tay, ngữ khí kiên định nói: "Giang hồ t·ranh c·hấp nay c·hết mai sống không ai hay, đệ tử đã quyết lòng không thể đổi, quyết rời khỏi giang hồ, thỉnh sư phụ chấp thuận."
Tần Hiên Minh hơi bất ngờ, hắn không còn thấy phong thái cứng đầu, mạnh mẽ háo thắng của đại đệ tử kia đâu.
Ngược lại lúc này là một đại đệ tử có bộ dáng trầm ổn, thấu hiểu sự đời.
Dù Tần Hiên Minh là môn chủ phái Yết Sơn quyền thế to lớn võ công cao cường, nhưng nếu nói muốn rời khỏi giang hồ sống cuộc sống bình thường thì không thể.
Vì gánh vác môn phái đi đến địa vị tông môn đỉnh lưu, trên thân hắn vướng mắc rất nhiều ân oán giang hồ. Kẻ thù hắn kết đếm không xuể, người muốn mạng hắn đến chính hắn cũng không nhớ nổi, rời khỏi tông môn nhất định sẽ gặp phải vô số cừu nhân đến á·m s·át.
Ngược lại một đệ tử như Huỳnh Ngộ, muốn thoát ra giang hồ lúc này là phù hợp nhất.
Thở dài một hơi, Tần Hiên Minh ném cuốn sách cho Huỳnh Ngộ, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, quay lưng lại nói: "Cầm lấy xem như quà chia tay vi sư tặng cho ngươi. Rời khỏi giang hồ là một lựa chọn đúng đắn."
Nhất thời Huỳnh Ngộ cảm động, thi lễ thật sâu: "Tạ ơn sư phụ, ơn dưỡng dục của người ta ghi nhớ, có cơ hội tất sẽ báo."
Không gian mật thất yên tĩnh lại, một lúc sau phát hiện sau lưng không có động tĩnh, Tần Hiên Minh cau mày: "Tại sao ngươi còn chưa đi? Chẳng lẽ hồi tâm chuyển ý muốn ở lại tông môn?"
Huỳnh Ngộ ngập ngừng nói: "Sư phụ, Kiếm Nữ Diệu Sơn tuyên bố muốn truy g·iết ta đến cùng..."
Tần Hiên Minh phất phất tay: "Được rồi, ta sẽ lo bên phía Diệu Sơn, ngươi cứ yên tâm rời đi, tu luyện thật tốt sớm ngày hồi phục kinh mạch. Đến lúc đó mới được quay lại đây thăm ta."
Huỳnh Ngộ gật đầu kiên định nói: "Thỉnh sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ tu luyện thật tốt."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!