Chương 10: Muội muội đừng sợ, có ca ở đây
Đêm vắng.
Tại ngoại vi một toà thành nhỏ.
Một thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ, tay ôm bả vai không ngừng chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ cả một vùng ngực áo. Nàng dựa lưng vào tường, ánh mắt không chút khuất phục, cầm kiếm hướng về ba tên đại hán côn đồ gian ác xấu xa trước mắt.
Xong!
Mặc dù bề ngoài không chút biệt khuất, nhưng nội tâm Tiêu Nhi biết mình đã không xong.
Trước ba k·ẻ g·ian ác tặc đảm này, nàng cạn kiệt nội lực, lại thụ thương, chiến lực không còn năm thành ban đầu, không cần phải nghĩ cũng biết kết quả.
Rơi vào tay ba kẻ này cuộc sống nàng sẽ thê thảm hơn cả ở địa ngục a.
Tiêu Nhi biết bản thân rất xinh đẹp, khó có nam nhân nào từ chối được nàng.
Tiêu Nhi quyết định làm ra hành động Sĩ Khả Sát Bất Khả Nhục. Nàng đưa kiếm gác lên cổ.
Ánh mắt nhìn về màn đêm xa xăm, trên bầu trời đầy sao kia, mơ hồ hiện lên hình ảnh sư nương, thân nhân, chúng sư tỷ đệ...
Còn có hình ảnh rất rõ ràng của thiếu niên kia, ngày ngày chạy theo sau lưng nàng, nụ cười ngây thơ thuần phác vô tà...
Vĩnh biệt... Huỳnh ca...
"Ấy ấy, tiểu muội ngươi có gì từ từ nói..."
"Không nên vọng động t·ự s·át a..."
"Có gì từ từ nói."
Nhìn thấy Tiêu Nhi sắp sửa t·ự s·át, bộ dáng không còn gì nuối tiếc, ba gã đại hán nhất thời gấp.
Làm một đời c·ướp, bọn hắn bắt được nhiều nữ nhân nhan sắc dễ nhìn, có không ít người lựa chọn t·ự v·ẫn bảo toàn trinh tiết.
Nhất là cái loại thiếu nữ nhỏ tuổi sẵn sàng liều mạng này a. Khác hẳn với nhiều thiếu phụ lão luyện ham sống s·ợ c·hết.
Cái bộ dáng này, sẵn sàng c·hết không hối tiếc, bọn hắn đã nhìn thấy không ít.
Mỹ nữ như này c·hết đi không được hưởng dụng, dù cho ngày hôm nay c·ướp được nhiều ngân lượng, cũng không có ý nghĩa a!
Ở khoảng cách này bọn hắn muốn ngăn cản cũng không kịp.
Tiêu Nhi không để lời của bọn chúng lọt tai, mỉm cười bi thương, tay khẽ động chuôi kiếm.
"Muội muội, ngươi định để ca lại một mình sao?"
Giữa lúc quỷ vô thường đang tươi cười hớn hở, tay cầm sẵn sách sinh tử chuẩn bị đón nhận thành viên mới, thì bị một âm thanh làm cho giật mình, đá bay xuống địa ngục.
Tiêu Nhi sửng sốt trợn tròn mắt.
Giọng nói này...
Không, không thể nào, sao có thể trùng hợp như vậy được.
Giữa màn đêm tối mờ mịt, chỉ có ánh trăng vàng mờ nhạt, một nam tử thân bạch y, lọn tóc phất phơ trước gió, thân lơ lửng giữa hư không từ từ hạ xuống, hai tay giang rộng, trên mỗi bàn tay còn nổi lên một đoàn hoả cầu sáng rực. Trên dung mạo đẹp trai đến tận chân trời kia tràn đầy nét uy vũ, khoé miệng không cười mà tựa như cười.
Bộ dáng tựa như chân tiên hàng lâm, thiên thần hạ phàm, trích tiên xuất thế vậy.
"Huỳnh ca..." Tiêu Nhi thấy rõ dung nhan của nam nhân chắn trước người mình, ủy khuất nhào vào ngực hắn khóc ô ô.
Ngộ ca vội vàng thu lại pháp lực, dập tắt hoả cầu trên tay.
Muội muội, ngươi không thể vội vã nhào vào lòng ta như thế. Chẳng may chạm phải hoả cầu ngươi sẽ bị thiêu thành tro a.
"Không sao không sao, muội muội đừng sợ, có ca ở đây, ngươi không cần lo lắng." Huỳnh Ngộ vỗ nhẹ lưng mỹ nhân đang rúc trong ngực mình an ủi, nhìn Tiêu Nhị vai b·ị t·hương chảy máu không ngớt, trong lòng đau đớn. Vội lấy Kim Dược Sa ra cho nàng bôi vào.
Lúc hắn vừa đến thì đúng lúc Tiêu Nhi b·ị đ·âm một kiếm, không kịp ngăn cản. Dù hắn ưa thích trang bức, nhưng cũng không tàn nhẫn đến mức muốn muội tử yêu kiều này b·ị t·hương.
Ngộ ca lập tức ra sân, bay đến chặn ba tên đại hán xấu xí kia đang tiến lại gần Tiêu Nhi. Bộ dáng bay xuống vô cùng đẹp trai.
Tiêu Nhi không lập tức dùng Kim Dược Sa chữa thương, lau nước mắt chắn trước người Ngộ ca: "Đại sư huynh, kinh mạch ngươi tàn phế, ngươi đi mau, ta chặn bọn hắn lại cho ngươi."
Mặc dù nàng không biết Huỳnh Ngộ làm cách nào mà nhảy xuống từ từ như lơ lửng trên không, hai tay hai đốm lửa, nhưng nàng biết kinh mạch hắn vỡ vụn, đã là phế vật không thể luyện công.
Thấy Huỳnh Ngộ không còn võ công mà sẵn sàng chạy tới bảo vệ nàng, Tiêu Nhi cảm động rưng rưng nước mắt.
Ba tên đại hán thấy Huỳnh Ngộ chạy tới anh hùng cứu mỹ nhân, cười lớn châm chọc:
"Mỹ nữ này nói đúng, ngươi nên đi đi đừng ở lại. Để mỹ nữ này bọn ta đối phó."
"Còn anh hùng cứu mỹ nhân? Lão tử hôm nay trói ngươi lại, để ngươi ở một bên chứng kiến sư muội ngươi hầu hạ chúng ta."
"Mỹ nhân cứu anh hùng, thật đặc sắc a."
"Cảm động, thật cảm động."
Huỳnh Ngộ tức giận, những kẻ này dám đả thương tiểu sư muội, đáng c·hết a?
Hắn đẩy Tiêu Nhi về phía sau lưng mình: "Sư muội đừng lo, để bọn chúng cho ta."
Đây cũng là cơ hội để trang bức a!
Tiêu Nhi gấp đến dẫm chân: "Đại sư huynh, ngươi đừng náo loạn..."
Nàng cho là Huỳnh Ngộ dự định hi sinh kéo dài thời gian cho nàng chạy.
Nếu không với một thân võ công tàn phế của hắn, đi lên cũng chỉ là đưa đồ ăn cho người.
"Đám gian tặc thảo khấu các ngươi thường xuyên làm việc thương dân hại lý, ca ca ta hôm nay thay trời hành đạo!"
Ngộ ca quát một tiếng, ánh mắt uy nghiêm.
Ba tên đại tà gian ác xấu xí đáng ghét côn đồ dám đả thương tiểu sư muội định mở miệng cười chế giễu, bất chợt một ánh đao nhận lục mang loé lên.
Phong Nhận Thuật!
Trừ gian diệt ác!
Thay trời hành đạo!
Tên đại hán cầm đầu vừa định há miệng cười, tức thì cảm thấy trời đất choáng váng xoay vòng, sau đó nhìn thấy thân thể mình đứng trên mặt đất không có đầu, cổ không ngừng phụt phụt ra tia máu.
Phong nhận bay đến nhanh như lôi điện trảm bay đầu hắn, rắm cũng không kịp thả.
Đương trường bỗng dưng im ắng đến đáng sợ, chỉ còn đầu lâu của đại hán lăn lộc cộc trên đất.
"Đại sư huynh..." Tiêu Nhi nhìn bóng lưng Ngộ ca mà há hốc mồm, tâm tình hỗn loạn.
Chợt cảm thấy thân ảnh này có chút xa lạ.
"Đao mang?"
Hai tên đại hán còn lại sợ tiểu ra quần. Chẳng lẽ đây là đao mang trong truyền thuyết?
Ngay lập tức tâm niệm xoay chuyển, một kẻ nhanh chóng quay lưng bỏ chạy.
"A, ngươi chạy đi đâu?" Tên còn lại sững sờ hỏi.
Người chạy trước chửi thầm, con mẹ ngươi không chạy thì ở lại chịu c·hết a?
Bất quá hắn cũng chỉ chạy được vài bước, phong nhận bay qua, sau đó đầu thân chia lìa vĩnh viễn không gặp lại.
Bịch
Tên đại hán còn lại quỳ xuống, khóc lớn cầu xin:
"Đại hiệp, đại hiệp khoan dung đại lượng hãy tha cho ta a, ở nhà ta còn nương tử vừa thành thân hôm kia, còn mới động phòng một lần đâu. Ta còn mẹ già đ·ã c·hết, không, chưa c·hết... ây..."
Đối với đám tặc tử thường xuyên c·ướp b·óc người đi đường c·ưỡng h·iếp nữ tử nhà lành này Ngộ ca không có chút thương xót, dự định tiện tay chém g·iết hắn luôn, bất quá sau khi hơi nghĩ ngợi thì hạ tay xuống.
Để hắn c·hết quá lãng phí.
Ngày hôm nay Ngộ ca lĩnh ngộ được giá trị của ngân lượng, mặc dù nói là hắn tu tiên, nhưng thân ở trong thế giới phàm nhân, không thể sống thiếu tiền a.
"Tội c·hết có thể miễn tội sống khó tha!" Ngộ ca nghiêm nghị nói.
Đại hán dập đầu xuống đất, bất quá Ngộ ca nhìn thấy, hắn dập đầu dập xuống tay bản thân, không đập đầu xuống đất, rõ ràng là sợ đau.
"Đại hiệp, chỉ cần ngài tha mạng, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ơn nghĩa của ngài, nguyện đổi họ thành họ của ngài, làm nhi tử của ngài, nguyện..."
"Ngừng!" Ngộ ca lập tức cắt ngang.
Nếu ta có nhi tử như ngươi, chắc hẳn tổ tiên sẽ tức giận lật mộ nhảy ra mất.
"Ngươi muốn được sống, thì phải có chút thành ý a?" Ngộ ca cười thân thiện.
Bất quá trong mắt đại hán, nụ cười này như của ác ma đang vẫy chào hắn vậy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!