Chương 11: Dụng Tâm Lương Khổ
Tiêu Nhi nhìn đại hán quỳ dưới đất khóc lóc kể khổ, sau một thoáng chấn kinh định thần lại, hỏi:
"Sư huynh, ngươi dự định xử lý hắn như thế nào?"
Đại hán biết chỉ cần một lời của thiếu nữ này, cái mạng chắc chắn sẽ cầm về, gào khóc:
"Cô nương, trước đó là bọn ta có mắt như mù mạo phạm đến ngươi, khẩn cầu ngươi tha cho ta a. Ta sẽ hầu hạ ngươi cả đời để báo đáp."
Huỳnh Ngộ tức giận tiến tới đạp hắn ngã lăn ra.
Mẹ nó còn muốn hầu hạ gần gũi sư muội ta cả đời, ngươi xứng a?
Cỏ dại với trời cao?
Ngộ ca có xúc động muốn một kiếm chém c·hết hắn, nhưng vì suy nghĩ việc lớn nên thôi.
Ngộ ca cười híp mắt xoa xoa bàn tay: "Các ngươi làm tặc khấu lâu như vậy, chắc hẳn tích trữ nhiều tiền tài lắm phải không?"
"A?" Đại hán sửng sốt.
Đây là hữu ác hữu báo a!
Không lâu sau, Huỳnh Ngộ tra kiếm vào vỏ, phía sau lưng hắn là một căn hầm bí mật dưới lòng đất, kích trước một gian phòng lớn, chứa không ít kim ngân tài bảo.
Bên cạnh hắn là xác đại hán không còn chút khí tức sống.
Quả nhiên, c·ướp b·óc mới là phương thức làm giàu nhanh nhất a.
Ở một bên, Tiêu Nhi vui mừng nói: "Nhiều ngân lượng vàng bạc như vậy, đủ để cả môn phái chúng ta ăn ngon uống sướng cả đời."
Ngộ ca nhíu mày.
Muội tử, đám thảo khấu này là ta g·iết có được không. Từ khi nào chiến lợi phẩm của ta về tay môn phái a.
Diệu Sơn
Tần Hiên Minh đang cùng Diệp Vận Thi thương thảo sự tình tông môn. Mặc dù bề ngoài trên giang hồ yên bình, trên thực tế chưa bao giờ ngừng nổi sóng.
Mà ba phái Yết Sơn, Diệu Sơn, Thanh Sơn được xưng tổng thể là Tam Sơn Hạ Giang, ngày thường đi lại gần nhau, cùng chung đối địch, kết giao lâu dài.
Chợt từ bên ngoài Trầm Uyển Nhan đi vào, đến trước mặt Diệp Vận Thi và Tần Hiên Minh cung kính ôm quyền:
"Bái kiến sư phụ, đồ nhi trở về. Bái kiến Tần chưởng môn."
Mỗi lần Trầm Uyển Nhan lịch luyện bên ngoài về đều đến thông báo cho người sư phụ này một tiếng.
"Đồ nhi ngoan, lần này ngươi đi ra ngoài có khổ sở..." Diệp Vận Thi đi tới bên cạnh Trầm Uyển Nhan ôm đầu vuốt ve, vừa định nói gì thì thấy trường kiếm Trầm Uyển Nhan mang sau lưng dính máu.
"Cái này..." Diệp Vận Thi ngượng ngùng nhìn Tần Hiên Minh bên cạnh.
Mặc dù trước đó đã thương nghị trước, Trầm Uyển Nhan có thể tìm Huỳnh Ngộ báo thù, đây là chuyện riêng của tiểu bối, môn phái không kiên can.
Bất quá đứng trước mặt sư phụ của người ta, vẫn có chút ngượng ngùng a.
Khoé mắt Tần Hiên Minh hơi nhảy lên vài cái, sau đó mặt dãn ra, thở dài một hơi:
"Cái này... ài, Kiếm Nữ đã hạ sát đại đồ đệ ta, cũng là do hắn mạo phạm trước. Vận mệnh của hắn an bài như vậy cũng đành cam chịu."
Vừa nói Tần Hiên Minh vừa chửi ầm lên trong đầu, Đỗ Bát, Đỗ Bát đâu? Sao chưa g·iết Kiếm Nữ, lại để Kiếm Nữ g·iết Huỳnh Ngộ a?
Chính mình ban đầu chấp nhận Kiếm Nữ có thể tìm Huỳnh Ngộ báo thù, bản thân và tông môn không tham dự, chính là vì nghĩ có Đỗ Bát trong bóng tối bảo vệ a.
Tên này không lâu trước còn khoe với ta bước được nửa chân vào cảnh giới kiếm ý đại thành đâu.
Đại thành cái lông a!
Lời nói như bát nước đổ đi không thể thu hồi, sự việc đã như thế này, cũng không thể trách người ta.
Diệp Vận Thi trước đó đã thu được chỗ tốt của Tần Hiên Minh, với lại dù sao kẻ này cũng là môn chủ một phái, không thể để hắn quá xấu mặt nha. Liền nghiêm nghị nói:
"Tiểu Nhan, dù sao đi nữa người ngươi g·iết là đại sư huynh của Yết Sơn, mặc dù hắn đã rời khỏi môn phái."
"Ngươi có thể g·iết hắn, nhưng cũng không thể không nhận chút trách phạt nào. Nếu không sau này có thể ảnh hưởng đến kiếm tâm. Ngay lập tức xin lỗi Tần chưởng môn. Phạt ngươi diện bích một năm không được xuống núi. Mau mau thi hành!"
Làm dạng này chắc hẳn ổn thoả rồi a. Tần Hiên Minh hẳn sau này không có lý do kiếm cớ làm khó Diệu Sơn đi.
Dù cho không ngại hắn, nhưng di hoà vi quý vẫn tốt hơn a.
"Uy uy!" Trầm Uyển Nhan nghe hai người nói mà ngây ngốc, "Người nào g·iết Huỳnh Ngộ?"
Diệp Vận Thi lắc đầu không vui:
"Tiểu Nhan, sư phụ đã dạy ngươi thế nào, hành sự đã làm thì nên thừa nhận, kiếm tâm sắc bén một đường thẳng hướng, không e ngại vọng tâm."
"Vậy mà bây giờ ngươi g·iết người không thừa nhận. Kiếm ngươi còn dính máu đâu."
"Ai, cũng trách sư phụ, chỉ dạy được ngươi một thân kiếm pháp cao minh mạt trắc sắc bén áp đảo đệ tử cùng thế hệ của Tam Sơn Hạ Giang, còn tâm tính ngươi vẫn quá đơn thuần, không kiềm chế được sợ hãi, lo lắng..."
"Tần chưởng môn cảm thông cho..."
Ở một bên, Tần Hiên Minh hắc tuyến đầy mặt.
Ngươi đây là đang than thở trách mắng đệ tử, hay là vui vẻ còn khoe mẽ a?
Trầm Uyển Nhan giật mình ngộ ra, tháo kiếm từ trên lưng xuống: "Máu trên kiếm này a, là ta chém g·iết mấy tên cường đạo gặp trên đường. Còn Huỳnh Ngộ võ công quá cao, ta đánh không lại. Cũng không muốn tiếp tục truy g·iết hắn."
Nội tâm Trầm Uyển Nhan đang tràn đầy nghi ngờ đây. Lúc đi về nàng gặp phải Thí Lão Quái, vừa định bỏ chạy, phát hiện phía sau có một nam tử khôi ngô chạy tới.
Người sau tưởng người trước là đồng đội của nàng, người trước cũng đồng dạng như vậy. Kết quả hai người lao vào đánh nhau, để Trầm Uyển Nhan ngây ngốc đứng một bên.
Cuối cùng hai kẻ này mang lấy v·ết t·hương lùi lại. Thí Đại Lang thấy tình thế không ổn bỏ chạy. Nam tử khôi ngô kia quay lại t·ấn c·ông nàng, chiêu chiêu hiểm ác đánh vào nơi chí mạng.
Trầm Uyển Nhan dù dĩ dật đãi lao, lấy nhàn hạ đánh với người b·ị t·hương, nhưng vất vả lắm mới đem hắn diệt sát.
Nàng còn phát hiện kẻ này dùng kiếm pháp Yết Sơn.
Trầm Uyển Nhan không hiểu từ đâu xuất hiện một cao thủ phái Yết Sơn đối phó nàng, ba phái Hạ Giang qua lại gần gũi nên am hiểu kiếm pháp của nhau, Trầm Uyển Nhan vừa liếc mắt liền phát hiện kiếm pháp của nam tử khôi ngô rất tinh thâm, chỉ có cao tầng Yết Sơn mới có thể sử xuất ra.
Có người Yết Sơn muốn g·iết nàng. Sư phụ còn muốn nàng xin lỗi Tần Hiên Minh? Nực cười a!
Bất quá nàng không dự định vạch trần, dù sao cũng không có chứng cớ, chỉ có thể đợi lúc thích hợp tố cáo riêng tư với sư phụ.
"Võ công cao?"
"Làm sao có thể?"
Diệp Vận Thi và Tần Hiên Minh còn tường mình nghe lầm.
"Tiểu Nhan, không nên nói đùa a."
"Kiếm Nữ không cần phải như vậy, cứ thừa nhận lão phu sẽ không trách cứ."
Trầm Uyển Nhan lắc đầu, nói cho hai người việc bảo tàng.
Dù sao Huỳnh Ngộ khôi phục lại võ công, cuối cùng sẽ bại lộ nên không cần dấu diếm.
"Cái gì, Quan Cô Quỳ Kiếm?"
"Một mật thất bảo tàng?"
"Huỳnh Ngộ vậy mà ba ngày hồi phục võ công, còn nhường lại toàn bộ bảo tàng cho ngươi."
"Ngươi vì ơn cảnh báo cứu mạng mà từ bỏ ý định g·iết hắn?"
Diệp Thi Vận và Tần Hiên Minh bị đống tin tức này làm cho kinh ngạc há hốc mồm. Nhất thời bị nhét cho nghẹn, phải chậm rãi tiêu thụ.
Diệp Thi Vận cảm thán, không quên thếp vàng lên mặt.
"Ai, đồ đệ ngoan. Để dạy ra một người hảo tâm đơn thuần hiền thục như ngươi, vi sư đúng là dụng tâm lương khổ."
"Quan Cô Quỳ Kiếm năm nào phát dương quang đại, những tưởng đã biến mất, không ngờ lại xuất hiện trở lại. Tần chưởng môn, ngày môn phái ngươi làm bá chủ giang hồ sắp đến."
Tần Hiên Minh nở nụ cười:
"Cảm ơn cát ngôn của Diệp chưởng môn. Chuyện chưa xảy ra, ta không dám phán bừa."
Mặc dù bề ngoài hắn tươi cười vui vẻ, nhưng nội tâm oán thầm không thôi.
Tên đệ tử bất hiếu kia, tìm được bảo tàng sao không mang về hiếu kính sư phụ a. Lại đi cúng bái cho người của Diệu Sơn.
Thiếu nữ này có gì tốt, nàng đã đánh nát kinh mạch ngươi. Còn vi sư thì dụng tâm lương khổ... Ai, thật buồn a.
Ngược lại bên phía Diệp Thi Vận cười đến nỗi mặt sắp nở hoa.
Đổi một bộ kiếm pháp quái dị lấy một bảo tàng, có vẻ như phái Diệu Sơn ta có lời a.
Phái Diệu Sơn đang rất thiếu tiền. Chúng đồ đệ tỷ muội tam di tứ chất... Đám người này cần mua rất nhiều trang sức son phấn, y phục tinh xảo đây... Lại ăn không ít. Phi thường tốn kém.
Rồi còn tiền bày trí phòng ốc, tông môn, tiền thuê xe ngựa di chuyển...
Ân, cần phải mua thêm nhiều hòn non bộ, chế tạo hồ cá trang trí phong cảnh, làm thêm mười mấy hồ tắm...
Môn phái toàn là nữ nhân, cũng không thể quá tồi tàn đi.
Thứ kiếm pháp bất nam bất nữ kia mặc dù uy chấn giang hồ một thời, rất lợi hại, nhưng người nữ không luyện được.
Còn Yết Sơn bên kia nhiều nam nhân, muốn luyện mà nói...
Ha ha ha
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!