Chương 12: Đại hội võ lâm
Huỳnh Ngộ cùng Tiêu Nhi trở về phái Yết Sơn đã là canh ba khuya khoắt, không làm kinh động đến người khác, mỗi người trở về riêng gian phòng mình.
Đoạn đường này Tiêu Nhi bám lấy Ngộ ca líu ríu không ngừng, tò mò truy hỏi công phu đao kiếm pháp hắn luyện là gì.
Cũng bởi phong nhận thuật chém ra, bộ dáng thực rất giống đao mang.
Hết cách rồi, phong nhận thuật này lục mang sáng chói, bay nhanh như chớp, Ngộ ca lại bày ra động tác vô cùng tiêu sái. Bộ dáng phi thường bức cách, làm hai mắt muội tử toả sáng.
Ngộ ca vì duy trì hình tượng thần bí, tiện thể trang bức một hồi, nên ỡm ờ không nói ra.
Đồng thời hắn cũng cảm khái. Trước kia chỉ có hắn bám theo nàng, làm gì có chuyện nàng theo đuôi hắn như bây giờ a.
Huỳnh Ngộ rời đi, gian phòng của hắn tạm thời không có ai tiếp quản, chăn mền vẫn còn đầy đủ.
Còn tốt, còn có chỗ ngủ.
Qua một đêm, Ngộ ca tỉnh giấc, hai mắt mơ màng hé mở thì thấy Tần Hiên Minh đã ngồi trong phòng, chậm rãi thưởng trà.
Ngộ ca vì sư phụ ban công pháp nên rất cảm kích, vội ngồi dậy hành lễ:
"Sư phụ, người đến lúc nào mà ta không biết. Ngày hôm nay trông sư phụ rất đẹp trai a."
Tần Hiên Minh vui vẻ: "Ha ha, ngươi nói phải. Dường như qua một đợt kinh lịch này, ngươi thay đổi nhiều a."
Ngộ ca tươi cười đi đến bên ôm vai: "Đương nhiên đương nhiên, đây là nhờ ơn sư phụ vun trồng..."
Sắc mặt Tần Hiên Minh hiện dị sắc, hắn đẩy Ngộ ca ra: "Đồ đệ, ngươi ngồi cách xa nói chuyện được rồi, không nên lại gần."
Vừa nói, hắn vừa che dấu cánh tay nổi da gà trong tay áo.
Đồ đệ, ngươi đã luyện Quan Cô Quỳ Kiếm, đừng lại gần ta.
Ngộ ca không phát hiện ra dị thường, lại một lần nữa hành lễ cảm tạ nói:
"Sư phụ, may mắn có ngươi, ta lại một lần nữa hồi phục võ công. Sư phụ, trước đây ngươi từng là tiên nhân sao?"
"Ngươi khôi phục thì tốt. Ngươi luyện Quan..." Tần Hiên Minh nói được một nửa thì giật mình, sắc mặt đại biến hỏi dồn dập:
"Ngươi đã tu luyện được công phu ta đưa?"
"Cảm giác thế nào, tu đến tầng thứ mấy?"
"Sao ngươi biết sư phụ từng là tiên nhân?"
Ngộ ca cười ha ha vỗ ngực: "Dựa vào khí chất anh tuấn của ta, có thứ gì ta không luyện được. Chỉ là ta không cảm ứng được linh khí bên ngoài thiên địa."
Sắc mặt từ kích động biến thành thất vọng, Tần Hiên Minh thở dài: "Nguyên lai ngươi cũng không cảm ứng được linh khí, ài, vận mệnh a. Bất quá ngươi cũng coi như có linh căn."
Ngộ ca chợt phát hiện ra bên trong có ẩn tình. Ban đầu hắn cảm nhận được sâu sắc, trong vị sư phụ tiện nghi này nhìn hắn như một bảo vật, cái loại như người c·hết đ·uối vớ được cành khô, dị sắc quang mang, có điểm bất thường.
"Sư phụ, ta cũng chỉ mới đến bước nhập môn, không vào nổi tầng đầu tiên a."
Ngộ ca mặc dù ưa thích trang bức, nhưng không phải cái loại không có não.
Trong thâm tâm hắn dâng lên một tia đề phòng.
Vẻ mặt Tần Hiên Minh nhăn nhăn nhó nhó, rồi chợt dãn ra.
"Vậy võ công của ngươi học được là Quan Cô Quỳ Kiếm? Ngày hôm qua ta đến núi Diệu Sơn, gặp Kiếm Nữ và Diệp Thi Vận, nha đầu kia đã nói cả rồi."
"Ngươi thật làm sư phụ thất vọng a, vì cái gì tặng cả bảo tàng kia cho Kiếm Nữ? Không nghĩ đến công dưỡng dục của sư phụ a?"
"Ai..."
Những lời sau Ngộ ca không để ý chút nào, hắn tức tối phản bác:
"Không phải ta học Quan Cô Quỳ Kiếm, mà ta sử dụng pháp thuật trong công pháp sư phụ đưa. Có điều... sau khi tu luyện công pháp này, ta lại một lần nữa luyện nội lực, dùng nội lực thay cho pháp lực."
Nữ nhân Trầm Uyển Nhan kia dám vu khống ca luyện Quan Cô Quỳ Kiếm, thứ đồ chơi này phải tự cung mới luyện được. Như vậy chẳng khác nào thanh danh ca bị bôi nhọ?
Lần sau gặp nàng phải đè ra đánh mông một trận.
"Còn có chuyện này?" Tần Hiên Minh thất thố kém chút dựng râu lên.
Sau đó hắn kéo Ngộ ca ra hoa viên, tận mắt chứng kiến Ngộ ca thi triển Phong Nhận Thuật, chém cho hoa lá trong hoa viên bay tứ tung.
"Kỳ lạ, kỳ lạ."
Tần Hiên Minh kiểm tra kinh mạch Ngộ ca, xác thực kinh mạch đã khôi phục hoàn toàn. Đi đi lại lại một chỗ lẩm bẩm, bộ dáng không thể tin.
Ngộ ca thấy hắn đi lại quá chóng mặt, nhịn không được hỏi:
"Sư phụ, ngươi có bộ công phu nào thật tốt, có thể cho ta..."
Tần Hiên Minh lấy ra một cuốn sách mỏng:
"Đồ đệ, đây là tâm pháp nội công Trường Hà Thần Công, công phu nội công chỉ truyền cho các đời chưởng môn."
Nói xong, hắn vội vã rời đi, bộ dáng gấp gáp. Để lại Ngộ ca một mình sững sờ.
Hắn vốn muốn xin một loại công phu ngưu phê, tỷ như loại kiếm pháp thất truyền, vung kiếm bụi bay mù mịt, hay loại khinh công tà áo tung bay kia, để thuận tiện trang bức.
Vậy mà sư phụ đưa cho hắn công phu tu luyện nội công.
Hắn còn chưa kịp thỉnh giáo vấn đề không cảm ứng được linh khí đây.
Nếu để đám đệ tử Yết Sơn cùng nhân sĩ giang hồ nghe, hẳn sẽ nhịn không được mắng cho hắn nước miếng đầy đầu.
Một công phu trấn phái của đại phái ngươi còn chê, vậy phải thứ gì mới thoả mãn ngươi a?
Bất quá cũng vì Ngộ ca lừa dối hắn dùng nội lực thay cho pháp lực, nên Tần Hiên Minh nghĩ hắn cần nội lực hùng hậu, lập tức đưa ra nội công tâm pháp.
Huỳnh Ngộ mang tâm tình thất vọng não nề trở về phòng tu luyện. Hắn không thể không luyện võ công bình thường. Bởi nếu chỉ dùng pháp thuật, chẳng mấy chốc pháp lực hao hết, đến lúc đó tại thế giới này không có võ công thì còn lăn lộn cái rắm.
Bất ngờ là vừa lật xem Trường Hà Thần Công không bao lâu, thì tựa như thể hồ quán đỉnh, chơi game nhặt được bí kíp, nhấn một cái liền max cấp, trong giây lát hắn liền luyện thành Trường Hà Thần Công, trong thể nội nội lực tràn ngập hùng hậu, liên miên bất tuyệt như nước sông từ biển đổ vào.
"Chẳng lẽ ca là thiên tài tu luyện?"
Chính Ngộ ca cũng bất ngờ với biến hoá này.
Như vậy mới xứng đáng bài diện nhân vật chính a!
Bất quá rất nhanh, Ngộ ca phát hiện được điểm bất thường ở đâu.
Thần hồn hắn phi thường hùng hậu, nếu là sau khi tu luyện, thần thức thành hình mạnh lên, tu bổ thần hồn thì không phải điều lạ lùng gì.
Bất quá, dường như trước đó, thần hồn hắn đã mạnh mẽ từ trước.
Chẳng lẽ do hắn là xuyên không giả, nên thần hồn không giống người bình thường?
Ngộ ca nhịn không được vui vẻ, đã như vậy còn cần mẫn luyện cái rắm a!
Cứ như vậy đi săn tìm võ quyết, toàn thể đều luyện hết có tốt hơn không?
Đúng lúc đó, có một vị sư đệ đến tìm hắn.
"Ha ha, chúc mừng sư huynh chữa lành kinh mạch, trở lại môn phái, chuyện này sư phụ đã tuyên bố ra toàn phái."
"Sư phụ tìm huynh, ta dẫn ngươi đi gặp người."
Ngộ ca lục lọi trí nhớ, vị sư đệ này là Liêu Kính, người thân thiết với hắn nhất trong môn.
Không phải nguyên do gì cả, đơn giản là bọn hắn có cùng sở thích.
Trốn sư phụ luyện kiếm, mặc kệ môn quy lẻn xuống núi uống rượu, đi chơi thanh lâu...
Cũng tính là hảo huynh đệ hiếm có.
Bất quá, trong những chuyện này, Ngộ ca luôn làm một người sư huynh mẫu mực, làm gương dẫn dắt sư đệ trải nghiệm sóng gió cuộc đời. Bởi vậy trong mắt Liêu Kính, vị sư huynh này có hình tượng rất cao.
"Đại hội võ lâm sắp đến."
Đến mật thất của sư phụ, Ngộ ca được thông báo một sự kiện quan trọng.
Sắp tới, môn phái tụ tập đi đến Trung Hạ châu, tham dự đại hội võ lâm.
Sự kiện này rất quan trọng, bởi vì sắp tới, nhân sĩ giang hồ cần chọn ra một vị tân minh chủ. Nghe nói minh chủ tiền nhiệm vì đam mê chìm đắm trong nữ sắc quá lâu, trong một lần đi đến thanh lâu đ·ã c·hết bất đắc kỳ tử vì lao lực quá độ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!