Chương 13: Ta không cam tâm
Tần Hiên Minh dẫn Huỳnh Ngộ đến quảng trường trung tâm của môn phái. Nơi này là địa phương tổ chức các sự kiện quan trọng, hàng ngày luyện kiếm.
Đánh chuông thông báo, rất nhanh sau đó toàn bộ đệ tử tụ tập lại với tốc độ rất nhanh. Xem ra tràng cảnh này không phải lần đầu diễn ra.
Tần Hiên Minh đứng trên đài cao. Ngộ ca đứng bên cạnh hắn. Cảnh tượng muôn người chú mục này làm Ngộ ca phi thường thoải mái.
Đệ tử Yết Sơn 90 người. Ngộ ca âm thầm sửng sốt, không hiểu vì sao trong quá khứ, bản thân không có tư chất gì nổi bật, tính tình lười biếng lại có thể từ trong đám đông này vọt lên làm đại đệ tử.
Chẳng lẽ sư phụ biết hắn có linh căn từ đầu, nên cố tình nâng đỡ?
Bất quá như vậy mới đúng là nhân vật chính a.
Chúng đệ tử âm thầm trông thấy đại sư huynh đứng bên cạnh chưởng môn, xì xào bàn tán.
"Sao Huỳnh sư huynh lại ở đây, không phải đã bị trục xuất ra khỏi môn phái rồi sao?"
"Sư phụ tụ hợp chúng ta đến đây để làm gì? Vừa mới luyện kiếm xong a."
"Chẳng lẽ là có tuyên bố gì mới về chuyện đại sư huynh?"
"Theo ta đoán, sư phụ rất bao bọc đại sư huynh dù công phu hắn kém cỏi, có lẽ nào hắn là con riêng của sư phụ?"
"Đúng a đúng a, ngươi nói có lý..."
"Vài canh giờ trước sư phụ tuyên bố đại sư huynh về lại môn phái, ta không tin, nguyên lai là thật."
". . ."
Phía trên đài cao, Huỳnh sư huynh nghe được âm thanh nghị luận thì tức tối.
Cái gì con riêng, các ngươi thấy sư phụ có đẹp trai giống ta không?
Xem ra trong môn phái, có không ít người không có hảo cảm với hắn a.
Điều này cũng đúng, lúc trước tư chất Huỳnh Ngộ thường thường không có gì lạ, lại lười biếng thường xuyên trốn luyện kiếm, đ·ánh b·ạc chơi gái uống rượu hắn đều có, chỉ thiếu g·iết người c·ướp c·ủa. Võ công thấp kém, đến cả sư đệ luyện võ muộn hơn mấy năm cũng không đánh lại.
Dưới tình cảnh như thế, hắn lại được Tần Hiên Minh ném lên ghế đại sư huynh, phía dưới nhiều người phục mới là lạ.
Tâm tình Tần Hiên Minh cũng không tốt hơn Huỳnh sư huynh bao nhiêu. Nhìn về phía phu nhân ngồi trên lầu cao, khoé mắt hắn hơi giật giật.
Đám đệ tử hố sư các ngươi, không thấy sư nương đang ở gần đây a?
Tần Hiên Minh đứng dậy ra hiệu mọi người im lặng. Sau đó nghiêm nghị nói:
"Lần này ta tập trung các ngươi đến đây, là để tuyên bố một sự kiện quan trọng. Có ảnh hưởng đến tương lai môn phái."
"Đại hội võ lâm sắp bắt đầu, lần này không phải đại hội bình thường giao lưu võ công như mọi năm. Mà là để tuyển chọn minh chủ mới."
"Lần này tuyển chọn ra mười đệ tử võ công cao nhất cùng ta đi đến Trung Hạ Châu tham dự đại hội."
"Ngoài ta ra, lựa chọn thêm hai sư huynh võ công cao nhất tham chiến, hướng đến chức vị minh chủ."
Lời Tần Hiên Minh vừa dứt, bên dưới vang lên âm thanh náo nhiệt:
"Oa, sư phụ tham dự tranh chức minh chủ?"
"Sư phụ anh minh, sư phụ uy vũ, người nhất định là minh chủ tiếp theo."
"Hai vị sư huynh tham chiến, ta đề cử Trần sư huynh."
"Ngươi nói thừa, Trần sư huynh nhất định tham gia, còn ai võ công cao hơn hắn?"
"Người còn lại là Tiêu sư tỷ."
"Không không, là Ngô sư huynh."
"Sư phụ, cho chúng ta đi cùng, luôn ở trên núi luyện kiếm, thật buồn tẻ chán ngắt a."
". . ."
Ở trên đài cao. Huỳnh sư huynh không vui chút nào.
Mắt các ngươi mù a, không thấy đại sư huynh đẹp trai ở đây?
Tần Hiên Minh lại ra hiệu cho toàn trường im lặng, sau đó nói:
"Hai đệ tử còn lại tham chiến, ta đã có nhân tuyển. Đó là Huỳnh Ngộ cùng Trần Lỗi."
"Đội ngũ môn phái không thể quá đông nếu không ta khó mà trông chừng, tám người còn lại đi cùng để học hỏi mở mang tầm mắt. Những đệ tử còn lại trông nhà a, các năm sau sẽ đến phiên các ngươi."
Lập tức phía dưới truyền tới âm thanh thất vọng của không ít người.
Bất quá lệnh của sư phụ không thể không tuân theo.
Còn có không ít âm thanh bất ngờ nghị luận, phần lớn trong đó là không hiểu vì sao sư phụ cho Huỳnh sư huynh xuất chiến.
Không phải kinh mạch hắn đã bị phế rồi sao?
Một nữ đệ tử lên tiếng: "Sư phụ, sư huynh đã chữa lành kinh mạch rồi sao, mới qua vài ngày đâu."
Nhận được cái gật đầu thừa nhận của Tần Hiên Minh, đệ tử phía dưới càng chấn kinh không nhẹ.
Tuy không biết vì nguyên do gì kinh mạch Huỳnh Ngộ lành lại, nhưng điều này trên giang hồ bất khả tư nghị a, chưa từng nghe qua, chưa từng có tiền lệ.
Một đệ tử lên tiếng:
"Làm ra điều thần kỳ này chỉ có thể là sư phụ."
Những đệ tử khác nhao nhao hưởng ứng:
"Đúng vậy a, không phải lão nhân gia người thì làm gì có ai làm được thần tích này."
"Oa a, sư phụ thần y tái thế."
"Sư phụ thật tuyệt."
". . ."
Chúng đệ tử ít kinh nghiệm lịch luyện, lại phi thường tin tưởng sư phụ.
Huỳnh sư huynh đứng trên đài cao nhìn thấy cảnh tượng vạn chúng tung hô này ghen tỵ đỏ mắt.
Ngô Bác tiến lên, cầm kiếm chắp tay hỏi Huỳnh sư huynh:
"Nói như vậy, là sư huynh đã khôi phục võ công?"
Mãi mới có người để ý đến mình, Huỳnh sư huynh không khỏi vui vẻ. Ánh mắt nhìn vị sư đệ này rất có hảo cảm. Hận không thể tiến lên hô một tiếng hảo sư đệ.
Xem ra, sau này cần phải chiếu cố vị sư đệ này một chút a!
"Đúng vậy, ca đây thiên tài tuyệt luân, dù mới chữa lành kinh mạch ba ngày, nhưng một thân võ công còn cao hơn trước."
Đối với những lời này Tần Hiên Minh không chút nghi ngờ.
Tên đệ tử này có thể dùng nội lực phóng xuất pháp thuật, thần mẹ hắn thật nghịch lý a, có còn thiên đạo không?
Nhiều lão cao thủ lâu năm chắc chắn không phải đối thủ của hắn. Phong Nhận Thuật kia tốc độ nhanh, uy lực sắc bén cực kỳ.
Bất quá chúng đệ tử không nghĩ như Tần Hiên Minh, sau một thoáng sững sờ, ào ào cười lớn.
"Ha ha, sư huynh vẫn hài hước như trước."
"Có thể khôi phục kinh mạch là chuyện tốt, ba ngày có thể luyện lại võ công đến tầng thứ bao nhiêu a."
"Sư huynh yên tâm, lần này hạ sơn, bọn ta sẽ bảo vệ ngươi."
Trong số những đệ tử này, cũng có không ít người giao hảo với Huỳnh sư huynh.
Trong thâm tâm bọn họ, sư phụ tham dự tranh chức minh chủ, dẫn theo hai vị sư huynh tham gia cũng chỉ là để mài dũa bọn hắn.
Huỳnh sư huynh mới chữa lành kinh mạch vài ngày a, dù là luyện lại võ công, cũng chưa hẳn đến tầng thứ tam lưu đi.
Dù sao trước đó, công phu Huỳnh sư huynh cũng chưa bằng cao thủ tam lưu.
Mới luyện lại ba ngày, võ công có thể cao bao nhiêu?
Thấy đám sự đệ sư muội không tin tưởng, Huỳnh sư huynh chỉ biết mắng thầm, không biết cách nào giải thích.
Ngô Bác cau mày, ngữ khí khiêu khích: "Sư huynh, ta muốn thách đấu ngươi, nếu ta chiến thắng, ngươi có thể nhường vị trí tham dự đại hội cho ta?"
Trong chúng đệ tử, thực chất mà nói, võ công cao nhất là Trần Lỗi, sau đó mới đến Ngô Bác.
Trong thâm tâm của hắn đinh ninh rằng hai đệ tử được tham dự đại hội chắc chắn là Trần Lỗi sư huynh và hắn.
Thế nhưng sư phụ lại lựa chọn đại sư huynh.
Trước đó Huỳnh sư huynh võ công thấp kém nhưng được sư phụ ưu ái, không ai rung chuyển được vị trí đại sư huynh của hắn. Dù là võ công cao như Trần Lỗi sư huynh.
Vì cái gì như thế đâu?
Đại sư huynh mới khôi phục kinh mạch một ngày, nói trói gà thì còn được, còn tham dự đại hội võ lâm cao thủ như mây, đánh cái rắm a?
Võ công ta cao cường như vậy sao sư phụ không nhìn thấy?
Lão nhân gia sắp già, mắt dần mờ đi sao?
Ta không cam tâm a!
Vốn Ngô Bác luôn thầm ghen tỵ căm ghét Huỳnh sư huynh, nhưng vì lúc trước đại sư huynh được sư phụ ủng hộ, sư đệ sư muội thân thiết với Ngộ ca không ít, nên Ngô Bác không tiện vạch mặt, chỉ có thể âm thầm cố gắng luyện võ, chờ một ngày lật đổ đại sư huynh.
Hôm nay Huỳnh sư huynh đã là phế vật, chính là thời điểm hắn ra mặt, cất một tiếng hót vang trời.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!