Chương 14: Tỷ thí
Tần Hiên Minh, chúng đệ tử, và cả Tiêu Nhi đang ngồi cùng sư nương Tiêu Dung trên lầu cao, đều bị lời khiêu chiến của Ngô Bác làm cho sững sờ.
Ánh mắt Tiêu Dung liếc tình cảnh phía dưới, thở dài, "Tiểu tử Ngô Bác này lại khiêu chiến Huỳnh Ngộ lúc hắn không có chút công phu trong người, mấy đứa nhỏ này..."
"Cái tên Ngô Bác này, đợi một lúc ta sẽ đánh cho hắn một trận. Ức h·iếp người quá đáng."
Ở một bên Tiêu Nhi tức giận thở phì phò dẫm chân.
Nàng rất lo cho Huỳnh sư huynh, trong tranh đấu của các đệ tử, sẽ đến điểm là dừng. Bất quá Ngô Bác nổi danh không phân nặng nhẹ, thường xuyên bởi vì quá phấn khích mà lỡ tay đả thương đồng môn.
Nếu thua trận này, hình tượng đại sư huynh của Ngộ ca càng bị bôi đen trong mắt chúng sư huynh tỷ đệ a.
Ngày hôm qua Huỳnh Ngộ chỉ là g·iết mấy tên cường đạo, võ công bọn chúng không thể so với Ngô Bác được.
Mà Huỳnh sư huynh mới khôi phục kinh mạch được mấy ngày đâu. Dù luyện thần tốc, mạnh đến đâu cũng không thể đuổi kịp Ngô Bác a.
Chợt Tiêu Nhi nhìn thấy Tiêu Dung đang cười tủm tỉm nhìn mình.
"A di, ngươi ức h·iếp ta."
"Đứa cháu này, lần này đi ra ngoài có vẻ ngươi thay đổi không ít."
"Ta không nói với ngươi."
". . ."
Ở dưới quảng trường, nhiều đệ tử bất mãn:
"Ngô sư huynh, lần này ngươi khiêu chiến có vẻ sai thời điểm a."
"Đúng vậy nha, đại sư huynh mới khôi phục kinh mạch mấy ngày đâu."
"Ngươi không nên ức h·iếp hắn."
"Đúng đúng, thật tội nghiệp."
"Huỳnh sư huynh không nên tức giận căm ghét Ngô sư huynh, cũng không nên ủy khuất."
Lại có nhiều người ngược gió:
"Nếu như công phu đại sư huynh thấp hơn Ngô sư huynh, như vậy hắn cũng không có tư cách tham dự đại hội."
"Có lý, nếu vậy tỷ thí một trận không sai, có thể chứng kiến thực lực chân thật hai người."
"Dù sao cũng là đồng môn tỷ thí, không g·ây t·hương t·ích mà."
". . ."
Ngộ ca thật sự không vui, mấy người này đang nói cái gì vậy.
Ta yếu vậy sao? Đừng xem thường ca như thế chứ.
Ngộ ca đang muốn có cơ hội trang bức, đúng lúc Ngô sư đệ đứng ra tạo cơ hội, ca cảm ơn hắn còn không kịp đây.
Như vậy mới đúng là hảo huynh đệ a.
Hảo cảm của Ngộ ca đối với Ngô Bác lại tăng thêm một bậc.
Ngộ ca lăng không ấn xuống hai tay ra hiệu mọi người bình tĩnh lại, đối với toàn trường nói ra:
"Các vị sư huynh đệ tỷ muội."
"Ca biết, ca có được danh nghạch tham dự đại hội võ lâm khiến nhiều người bất mãn."
"Làm một đại sư huynh, sao có thể giương mắt nhìn nội bộ môn phái lục đục đâu. Như thế lòng ca đây đau như ngàn vạn đao cắt. Cơm chỉ có thể ăn vài bữa một ngày. Đêm chỉ có thể ngủ bảy tám canh giờ. Hoàn toàn không an tâm."
"Tham dự đại hội võ lâm, nếu võ công quá thấp sẽ làm mặt mũi môn phái mất hết."
"Bởi vậy, vì một môn phái đoàn tâm hợp lực, đoàn kết không tranh đấu. Vì danh vọng của môn phái, giang hồ kính ngưỡng. Ca quyết định, chấp nhận lời khiêu chiến của Ngô sư đệ."
"Ngô sư đệ, ngươi hãy thi triển toàn bộ thực lực đi, như vậy mới là tôn trọng ta, cũng làm cho toàn môn phái chứng kiến mà yên tâm khi để ngươi tham dự đại hội."
"Đừng thương hại ta, chút thương thế ấy không quan trọng. Nếu một nam nhân cần thương hại, thà t·ự s·át cho xong."
Tần Hiên Minh một mực im lặng nhìn xem đệ tử tranh đấu.
Giữa môn phái có cạnh tranh thì mới tốt, như vậy các đệ tử mới có động lực cố gắng luyện tập.
Bất quá khi nghe những lời của Huỳnh sư huynh, Tần Hiên Minh suýt chút té ngã.
Tên đệ tử này rõ ràng đang diễn kịch a. Người khác không biết nhưng hắn biết. Huỳnh Ngộ luyện được Phong Nhận Thuật. Muốn đánh bại Ngô Bác dễ như trở bàn tay.
Bất chợt sau đó tâm niệm Tần Hiên Minh xoay chuyển. Phong Nhận Thuật tuy uy lực mạnh nhưng tốc độ cao, cần có thời gian niệm chú.
Trước đó sao hắn có thể quên điều này a.
Nguyên bản ban đầu hắn sắp xếp Huỳnh Ngộ thi đấu để giúp bản thân loại một số đối thủ, bây giờ nhớ lại điểm này, lại thầm mong Ngô Bác chiến thắng.
Mà Ngô Bác muốn lách mình tránh né phong nhận đầu tiên thì rất dễ dàng. Trừ phi phong nhận bắn ra liên miên bất tuyệt, phong kín đường lui của Ngô Bác.
Bằng không sau chiêu phong nhận đầu tiên, Ngô Bác sẽ không ngồi im nhìn Huỳnh Ngộ niệm chú.
Ngồi im đợi người ta vận công đánh mình, trừ phi là người ngu, còn không sẽ biết cách phải làm sao mới đúng.
Chúng đệ tử phía dưới bị lời nói hào hùng bi tráng của Huỳnh sư huynh làm cho cảm động, thậm chí có người rưng rưng nước mắt.
"Huỳnh sư huynh, không ngờ ngươi cao thượng anh minh như vậy."
"Trước đây chúng ta hiểu lầm ngươi."
"Mặc dù tư chất ngươi phế vật, lười biếng ham chơi, không có điểm nào tốt, nhưng nội tâm ngươi thật sáng a."
"Ngô sư huynh, chút nữa ngươi không nên đả thương đại sư huynh."
"Đúng đúng, ngươi phải kiềm chế lại bản thân. Nếu không thật không xứng ở trong tông môn."
". . ."
Huỳnh Ngộ tâm tình không thể không thư sướng. Còn Ngô Bác không nhịn được nổi nóng.
Con mẹ nó, ta không làm gì sao các ngươi lại nhằm vào ta rồi.
Tần Hiên Minh ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng, hỏi Huỳnh Ngộ cùng Ngô Bá :
"Các ngươi xác thực muốn đánh?"
Ngô Bác lập tức cung kính: "Đúng a sư phụ, đại sư huynh đạt được danh ngạch không rõ lý do, không thể phục chúng."
Ngộ ca nhìn thấy có người ra sức giúp mình trang bức, tâm tình nở hoa. Thầm quyết định một lúc sau hạ thủ nhẹ tay. Không thể làm tổn thương công thần a.
Ngộ ca chắp tay, vẻ mặt nghiêm minh: "Chỉ là một trận tỷ thí trao đổi chiêu thức mà thôi, lại có thể khiến mọi người tin phục, sư phụ cũng đừng lo lắng."
Tần Hiên Minh trầm ngâm một lúc, rồi thở dài:
"Ai, được rồi."
Cứ thế, tất cả nhao nhao đi đến võ đài. Nghe thấy Ngộ ca và Ngô Bác tỷ thí, mọi người dù bận bịu cũng đều chạy đến xem.
"Các ngươi nói ai sẽ dành chiến thắng?"
"Đương nhiên là sư huynh Ngô Bác sẽ chiến thắng. Dù đại sư huynh không bị trọng thương, võ công cũng sẽ không bằng đại sư huynh a."
"Ngươi nói có lý."
". . ."
Dù kết quả trận đấu được định sẵn, nhưng vì có "Đại sư huynh" tham đấu, nên cuộc tỷ thí đáng chú ý vô cùng.
Trên lôi đài, Ngộ ca và Ngô Bác đứng đối mặt với nhau.
Ngộ ca rất hưởng thụ cảnh tượng người người quan sát này, không quên trang bức. Đối với mọi người phía dưới lôi đài chắp chắp tay:
"Đa tạ mọi người cổ vũ. Mau mau đến xem."
"Ta nhất định sẽ chiến thắng."
"Ha ha, ha ha."
Chúng đệ tử phía dưới một mặt im lặng.
Bọn họ đang nghĩ Huỳnh sư huynh muốn càng có ít người xem càng tốt đây. Bản thân là đại sư huynh, bị thua thảm thì nhất định xấu hổ a.
Không ngờ hắn lại lạc quan đến vậy.
Tần Hiên Minh thầm quan sát. Nếu Huỳnh Ngộ gặp nguy hiểm, hắn có thể kịp thời ra tay mà ngăn được.
Hắn chỉ muốn tỷ thí nhanh một chút để lên đường đến Trung Hạ châu sớm. Nên khi hai tên đệ tử ổn định trên võ đài liền ra hiệu bắt đầu.
"Sư huynh, ngươi nên đầu hàng đi, ta thấy ngươi vừa chữa trị xong..."
Ngộ ca không khỏi tức giận. Tên này thật quá xem thường ca a!
Ngộ ca không để hắn nhiều lời, nội công Trường Hà Thần Công ùn ùn vận khởi, một kiếm chém đến.
Ngô Bác không nghĩ Huỳnh sư huynh lại không nói một lời, dứt khoát đánh đến.
Hắn không khỏi xem thường.
Đại sư huynh bản lãnh thật không vào đâu a, kiếm chiêu chém ra chậm như thế kia.
Ta chỉ cần đỡ nhẹ sau đó biến chiêu...
Thời điểm kiếm của Ngô Bác vừa chạm đến kiếm của Huỳnh sư huynh, không chịu nổi một giây, tức thì gãy làm hai khúc.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!