Chương 15: Nhân vật chính ủy khuất
Ngộ ca một chiêu chém đứt kiếm Ngô Bác, đối thủ mất đi binh khí, hắn không dừng lại cho Ngô Bác cơ hội, một chưởng đánh tới.
Ngô Bác mất kiếm, đưa tay ra chống đỡ nhưng vô ích, bị Ngộ ca một chưởng đánh văng xuống lôi đài.
Đây là Ngộ ca đã nương tay, lấy Trường Hà Thần Công đại thành, muốn g·iết Ngô Bác thì dễ dàng.
Cách đây không lâu Ngô Bác nỗ lực, thúc đẩy hỗ trợ giúp Ngộ ca trang bức, không có công lao cũng không có khổ lao. Không thể một chiêu g·iết c·hết hắn nha.
Như vậy quá tàn nhẫn đi.
Toàn trường trợn tròn mắt, há tròn miệng.
Ai cũng nghĩ Ngô Bác sẽ chiến thắng đại sư huynh dễ dàng, hoặc Ngô Bác giả bộ đánh qua đánh lại vài chiêu, cho đại sư huynh chút mặt mũi, sau đó xuất đại chiêu dành chiến thắng.
Nào ngờ Ngộ ca chỉ dùng một chiêu, Ngô Bác liền rơi xuống lôi đài.
Ngộ ca thở dài: "Ai, Ngô sư đệ, dường như ngày thường ngươi luyện tập rất lười biếng a. Ta chỉ dùng vài thành công lực, vậy mà ngươi đã không đỡ được rồi."
Xác thực, hắn chỉ dùng vài thành công lực.
Qua vài giây sửng sốt ngây ngẩn, chúng đệ tử định thần lại, nhao nhao khen.
"Không ngờ đại sư huynh lại lợi hại như vậy."
"Chiêu vừa rồi đánh ra rất có phong cách a."
"Sư huynh vừa khôi phục kinh mạch đã có chiến lực lớn như thế, chẳng lẽ là do sư phụ?"
"Ngươi dám nghi ngờ sư phụ? Nếu không phải lão nhân gia là ai?"
"Sư phụ uy vũ!"
". . ."
Ngộ ca ở trên đài cao mặt đen lại.
Làm sao lại như thế? Rõ ràng tâm điểm lúc này là ca, sao lão sư phụ không làm gì cũng được tung hô như vậy?
Trong lúc nhất thời, đám đông đệ tử bỏ qua Ngộ ca một bên mà khen ngợi sư phụ thần y, sư phụ liệu sự như thần, sư phụ độc nhất vô nhị...
Ngô Bác b·ị đ·ánh bại, đứng dậy chắp tay:
"Thực lực của đại sư huynh quá mạnh, ta chịu phục."
Tuy nói như vậy, nhưng trong ánh mắt của hắn có một tia bất kham. Rõ ràng là lời không giống suy nghĩ.
Ngộ ca cũng rất khách khí: "Lời ấy nói quá rồi. Thực ra sư đệ ngươi không yếu, thực lực gần bằng ba thành của ta rồi."
Mọi người im lặng đậu đen rau muống. Lời này không khỏi quá 'khiêm tốn' đi.
Ngô Bác không nói gì, lẳng lặng lui xuống, hai mắt ẩn ẩn có một tia oán độc.
Trên lầu cao, hai mắt Tiêu Nhi không khỏi toả sáng.
Không ngờ đại sư huynh lại mạnh như vậy. Hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của nàng.
Tần Hiên Minh thì rất vui mừng. Lúc Huỳnh sư huynh đi xuống lầu liền đi tới hỏi: "Ngươi làm sao lại luyện được nhanh như vậy?"
Ngộ ca bộ dáng chất phác, trả lời hàm hồ: "Từ lúc tu luyện công pháp sư phụ đưa, mặc dù chưa nhập môn nhưng cũng thông hiểu không ít, từ đó cảm thấy trí nhớ tăng vọt, thông minh hẳn ra, vừa luyện công cảm ngộ ào ào trào tuôn..."
Tần Hiên Minh há hốc mồm. Trong đầu dâng lên một suy nghĩ.
Thần hồn biến dị!
Chẳng lẽ đây là cái loại thần hồn trong truyền thuyết kia?
Thật ghen tỵ a!
Ngộ ca không ngờ mình tùy ý biên ra vài câu, lại bị Tần Hiên Minh não bổ, công nhận sự thật.
Tiếp theo đó, đoàn người gồm Tần Hiên Minh, thê tử hắn Tiêu Dung, cùng mười đệ tử lên đường đi đến Trung Hạ Châu.
Trong mười đệ tử này, bao gồm Ngộ ca, Tiêu Nhi, Ngô Bác, Trần Lỗi.
Trần Lỗi mặc dù mang danh tiếng võ công cao nhất trong đám đệ tử, nhưng nội tâm hiền lành, tính tình thành thật như cục đá.
Bất quá người này thành thật quá mức, trước kia mỗi lần Ngộ ca rủ hắn đi uống rượu trốn xuống núi xem kịch, hắn đều một mực từ chối. Câu trước câu sau đều là 'Sư phụ nói cái này không nên, cái kia không đúng'.
Trên đoạn đường này, Ngộ ca chỉ tương giao với hắn vài câu.
Đối với các sư đệ sư muội khác cũng tương tự.
Phần lớn thời gian hắn dành để bồi tiếp tiểu sư muội.
"Sư huynh, đao mang huynh chém ra đêm hôm trước, có thể biểu diễn lại cho ta một lần nữa?" Tiêu Nhi hai mắt lấp lánh hỏi.
Ngộ ca nghiêm nghị, bộ dáng trưởng bối khuyên bảo: "Võ công không phải thứ để biểu diễn trang bức. Sư muội không nên thường xuyên để tâm đến những chuyện vô vị này."
Không phải Ngộ ca không muốn biểu diễn cho muội tử xem, mà là hắn cần phải tiết kiệm pháp lực. Cung Cơ Đồ chưa hồi phục hoàn toàn đây.
Không được trang bức, chính Ngộ ca cũng đau lòng.
"Tốt tốt, không có chuyện gì nên tĩnh toạ nghiên cứu kiếm pháp, không nên làm phiền đại sư huynh. Tiểu Ngộ, tới đây một chút."
Tần Hiên Minh cắt ngang, giáo huấn Tiêu Nhi vài câu, lôi kéo Ngộ ca sang một bên, hỏi mấy vấn đề dùng nội lực thay pháp lực.
Đối với sư phụ tiện nghi này, Ngộ ca một mực bảo trì cảnh giác, kết hợp kinh nghiệm phong phú lăn lộn trên đống tiểu thuyết Internet, tùy ý biên soạn lung tung lừa gạt qua.
Bất quá hắn ở có để ý phía sau lưng, Tiêu Nhi bĩu môi hờn dỗi.
Người này nha, lúc trước một mực bám riết lấy nàng, nàng muốn thứ gì, hắn đều hận không thể móc tim móc phổi đưa cho.
Thế mà bây giờ nàng chỉ đưa ra yêu cầu nhỏ nhoi, chém ra vài chiêu, hắn liền phớt lờ, bộ dáng hững hờ nhạt nhẽo.
Hừ, để ta cho ngươi hững hờ.
Tiêu Nhi quyết định, trong vài ngày tới không nói với hắn một lời, để xem hắn sẽ hốt hoảng như thế nào.
Ngộ ca: Sư muội ngươi hiểu lầm, kỳ thật ca cũng rất muốn biểu diễn trang bức một phen nhưng không được. Ca cũng rất khổ tâm.
Đoàn người đi đến giữa trưa, gặp một quán rượu lớn, Tần Hiên Minh dẫn theo đệ tử vào nghỉ ngơi.
Thời điểm nhảy xuống xe ngựa, Tiêu Nhi không cẩn thận suýt trượt chân. Nàng liếc nhìn Ngộ ca, hắn không có chút phản ứng gì, nhanh chân đi vào quán rượu.
Điều này làm cho tâm lý cô nương thêm phẫn uất.
Hắn quá thực không để ý đến mình nữa a!
Trước đây Ngộ ca một mực bám theo Tiêu Nhi, nàng luôn từ chối, không phải không ưa thích Ngộ ca, phần lớn là tâm lý thiếu nữ mới lớn ngại ngùng, một phần nhỏ nàng thích cảm giác hắn bám theo nàng như vậy.
Ngộ ca gia nhập môn phái từ lúc còn nhỏ, hai người như thanh mai trúc mã cùng lớn lên, nói không có chút tình cảm nào thì không đúng.
Kỳ thực nàng hiểu lầm Ngộ ca. Vừa rồi thật sự hắn không thấy bộ dáng chật vật của nàng.
Thời điểm một đoàn mười hai người phân biệt ngồi xuống tại hai bàn lớn, Tiêu Nhi ngồi giữa Tiêu Dung cùng một vị sư tỷ, đối diện Ngộ ca. Hai mắt không ngừng u oán liếc nhìn hắn.
Đáng tiếc Ngộ ca não tử trống rỗng, không để ý giai nhân oán hận.
Đoàn người ngồi nghỉ ngơi một lúc, từ bên ngoài có hai người đi vào. Một người là tráng hán ở trần cao hơn hai mét, da như gạch nung đỏ, toàn thân đều là khối cơ vạm vỡ. Người còn lại cũng ở trần, bất quá thân hình nhỏ thó, gầy đến nỗi da bọc xương, bằng mắt thường có thể nhìn thấy hình dạng khung xương.
Tổ hợp hai người kỳ lạ này đi vào, lẳng lặng ngồi vào một bàn trà bên cạnh.
Sau một lúc, dường như không kiên nhẫn nổi nữa, người nhỏ đi đến bàn Tần Hiên Minh chắp tay: "Tại hạ Khô Mộc Tiểu Nhân Trương Tử, các hạ phải chăng là Tần môn chủ chưởng môn Yết Sơn."
Vẻ mặt Tần Hiên Minh không hiện chút dị dạng, điềm đạm gật đầu: "Đúng vậy, là tại hạ."
"A, vậy người nào là Huỳnh công tử?" Trương Tử quét mắt nhìn các đệ tử Yết Sơn.
Chúng đệ tử nghe thấy danh tự Khô Mộc Tiểu Nhân thì ào ào lộ ra vẻ mặt không hiểu. Người này danh tiếng khó ngửi, đến tìm đại sư huynh để làm gì?
Nếu người nhỏ thó này là Khô Mộc Tiểu Nhân, thì đại hán kia chắc chắn là Trạch Bàn Đồng Hán. Hai người này thuộc về dòng hắc đạo, g·iết người c·ướp c·ủa h·iếp dâm thiếu nữ nhà lành không gì chưa làm.
Ngộ ca phi thường khó chịu. Thân làm nhân vật chính, danh tiếng lại phi thường nhỏ bé, nhân sĩ giang hồ không biết hắn là ai.
Cái này thật làm cho người khó chịu a!
Có còn thiên lý không?
Xem ra sau này phải cho người hoạ hình hắn, sau đó sai người mang đến các đại tông môn, phân phát cho các nhân sĩ giang hồ... nghĩ cách lan truyền chân dung ca ra mọi ngóc ngách thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!