Chương 16: Bi Tình Ký
Ngộ ca điềm đạm nhấp một ngụm trà: "Huỳnh Ngộ chính là ta, ngươi tìm ta có việc gì?"
Trương Tử khẽ quan sát Huỳnh Ngộ một chút, hỏi: "Trong tay ngươi có phải đang nắm giữ Quan Cô Quỳ Kiếm?"
Huỳnh Ngộ sửng sốt: "Sao ngươi lại biết?"
Chuyện này vốn dĩ chỉ có Trầm Uyển Nhan, sư phụ biết thôi a.
Tại một địa phương nào đó.
"Cái gì?" Trầm Uyển Nhan kinh hãi nhìn vị sư muội trước mắt.
Cái ngày nàng trở về núi Diệu Sơn, đúng lúc gặp sư phụ Diệp Vận Thi cùng Tần Hiên Minh đang thương thảo sự tình tông môn. Ngay tại chỗ nàng kể lại hành trình đạt đến bảo tàng, cùng sự kiện kiếm pháp Quan Cô Quỳ Kiếm.
Biết được Quan Cô Quỳ Kiếm đang ở trong tay Huỳnh Ngộ, hai vị trưởng bối này không để ý. Người nữ không luyện được, người nam thì không muốn luyện. Nên cả hai cũng không đả động gì đến chuyện này.
Bất quá đúng lúc ấy có một nữ đệ tử lên dâng trà, lúc vừa rời đi trùng hợp nghe được chuyện này.
Nàng này có tật xấu ăn dưa kể chuyện, nhịn không được kể lại với khuê mật. Vị khuê mật kia lại đi kể cho một nữ bằng hữu làm nghề bán đậu hũ. Vì Quan Cô Quỳ Kiếm lúc trước danh tiếng quá lớn, phàm là người hơi dính đến giang hồ lâu năm một chút, đều nghe qua danh tự này.
Bởi vậy một đồn mười, mười đồn một trăm. Lại thêm đặc tính nóng hổi bạo phát của Quan Cô Quỳ Kiếm, bây giờ trên giang hồ đang nhao nhao đưa tin Ngộ ca luyện môn kiếm pháp này.
Trầm Uyển Nhan hơi kinh hãi, quở trách vị sư muội kia một trận. Cơn giận qua đi, lại đến lo lắng.
Nhân sĩ giang hồ đều biết Huỳnh Ngộ mang Quan Cô Quỳ Kiếm trong thân, không biết sẽ dẫn bao nhiêu hoạ vào thân hắn.
Đừng nói là luyện Quan Cô Quỳ Kiếm có khuyết điểm trí mạng là phải tự cung, nhưng sự hấp dẫn thực lực của nó vẫn làm không biết bao nhiêu người đỏ mắt.
Trở lại với Ngộ ca trong quán rượu.
Trương Tử nghe Ngộ ca trả lời như vậy, vui vẻ nói: "Ngươi nói vậy thì xác thực là ngươi có rồi. Điều này là từ một đệ tử Diệu Sơn truyền ra, người người trong giang hồ đều biết ngươi luyện kiếm pháp này."
Khoé mắt Ngộ ca giật giật.
Tam quan của hắn thiếu chút nữa sụp đổ.
Toàn giang hồ đều biết?
Mẹ nó, như vậy chẳng khác gì toàn bộ giang hồ đều nghĩ ca tự cung a.
Mặt mũi coi như mất hết!
Các muội tử thần tiên tỷ tỷ sẽ nghĩ gì về ta?
Oan ức này dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch a!
Ngộ ca xác thực nổi cơn thịnh nộ, đệ tử Diệu Sơn? Không phải Trầm Uyển Nhan thì là ai, dù không phải chính nàng rêu rao ra bên ngoài, thì cũng là xuất phát từ nàng ta.
Nếu Trầm Uyển Nhan ở đây, hắn chắc chắn sẽ đè nàng ta xuống hung hăng đánh vào mông một trận.
Tần Hiên Minh và Tiêu Dung nghe thấy chuyện này, sắc mặt không thay đổi. Dù sao bọn họ đã biết.
Chúng đệ tử thì lại ào ào bất ngờ.
"Cái gì? Ta có nghe nhầm không, Quan Cô Quỳ Kiếm?"
"Đại sư huynh vậy mà luyện loại kiếm pháp này."
"Chẳng trách võ công đại sư huynh tiến bộ lớn như vậy."
"Có điều luyện thứ công phu này phải... tự cung a... Chẳng lẽ hắn..."
"Oa... A..."
". . ."
Chúng sư đệ muội nhao nhao nhìn về phía Ngộ ca, ánh mắt phức tạp. Có sửng sốt, bất ngờ, hả hê, thương cảm, còn có... hâm mộ và ghen tỵ...
Trong quán rượu cũng có không ít nhân sĩ giang hồ. Ào ào quăng ánh mắt về phía bên này.
Sắc mặt Tiêu Nhi trắng bệch. Nàng khẽ nhìn vào trong ngực áo, áp phía trên bầu ngực sữa nảy nở là một cuốn sách mỏng.
Cuốn sách này có tên là Bi Tình Ký, một thoại bản ngôn tình nàng đang đọc suốt một năm nay.
Nội dung bên trong có nhiều Tình Bản, có một bản viết về một nam nhân thân phận thấp hèn bị thiếu nữ nhà quan gia từ chối, quá phẫn uất, hắn tự thiến lên núi làm đạo sĩ. Phần sau đó là một màn hối hận, đau khổ dằn vặt của nữ chính, sau đó nàng ta t·ự s·át.
Não tử bị ngôn tình thoại bản xâm chiếm, Tiêu Nhi nhịn không được liên hệ đến bản thân và đại sư huynh.
Lúc trước chính mình nhiều lần vì ngại ngùng mà từ chối hắn. Chẳng lẽ do vậy mà hắn thất vọng, nản tâm thoái chí, tự cung luyện thứ kiếm pháp kia.
Nhất thời trái tim Tiêu Nhi đau đớn, một cảm giác nghẹn ở cổ dâng lên. Hối hận vô cùng
Chính mình đã hại đại sư huynh a!
Thậm chí vành mắt nàng nóng hổi, mơ hồ nổi lên một màng sương lệ. Hai tay nắm chặt, móng tay chìm sâu vào thịt.
Ngộ ca không có thấy biểu hiện của nàng, lúc này sắc mặt hắn đang đen lại.
Không ổn, mọi thứ dường như sắp vượt qua tầm kiểm soát.
Ngộ ca đối với Trương Tử gật đầu:
"Không sai, trong tay ta đúng là có Quan Cô Quỳ Kiếm, nhưng ta không luyện thứ này nha."
Lời này của Ngộ ca không ít người không tin, nhất là chúng đệ tử Yết Sơn, bởi vì cách đây không lâu bọn hắn vừa chứng kiến công phu Ngộ ca mạnh mẽ khác thường với lúc trước.
Có điều bọn hắn không chú ý, lúc đấy Ngộ ca dùng chưởng đánh rơi Ngô Bác xuống đài chứ không phải dùng kiếm. Kiếm pháp những tên đệ tử này không cao, tự nhiên là không nhìn ra được Ngộ ca dùng nội công tụ lực lên tay, dùng man lực chém gãy kiếm Ngô Bác, chứ không phải kiếm pháp.
Ánh mắt Trương Tử sáng lên: "Vậy ngươi có thể cho ta mượn xem thử?"
Lời hắn nói xong, Trạch Bàn Đại Hán đi tới sau lưng Trương Tử, khí thế trầm trọng, bộ dáng nếu ngươi nói không, chúng ta đánh.
Tâm niệm mọi người chợt động, lời này nói là mượn, nhưng nếu thực sự không đưa ra, khó mà nói sẽ biến thành nghĩa gì.
Ngộ ca không chút do dự gật đầu: "Có thể."
Được đồng ý dễ dàng, ngược lại Trương Tử lại nổi lên cảnh giác: "Ngươi đang nói đùa ta?"
Ngộ ca thở dài một hơi:
"Sao nào, ngươi có gan đến mượn mà không dám nhận? Có phải là ngươi đã sẵn sàng để đánh một trận phải không?
Dù sao Quan Cô Quỳ Kiếm có trong tay nhưng ta không luyện, để như vậy sẽ mốc meo mất, cho ngươi không thành vấn đề. Bất quá cần phải xem biểu hiện của ngươi như thế nào."
Trương Tử gật đầu: "Được, vậy ta sẵn sàng lĩnh giáo."
Khác với hắc đạo, chính phái trên giang hồ thường làm việc rất quy củ.
Nếu mà có người nói ra lời giống Ngộ ca, thì có nghĩa đại loại như 'Ngươi muốn đạt được nó, phải chứng minh thực lực'.
Hoặc là 'Ngươi muốn có được thứ này, phải bước qua xác ta'.
Hoặc nếu êm dịu hơn là 'Hảo hữu, huynh đệ ta gặp nhau có duyên, nếu ngươi thắng ta vài chiêu, ta tặng ngươi thứ này, coi như để kết bằng hữu'.
...
Bất quá Ngộ ca không phải là ngươi như vậy.
Mang tâm thái không hiểu gì, Ngộ ca phất tay: "Năm trăm lượng."
"Cái gì?" Trương Tử ngẩn người. Hắn cứ nghĩ phải đánh một trận máu văng tung toé đây.
Vậy mà kẻ này lấy kiếm pháp thượng thừa ra bán.
Thường thường người nào có được bí tịch công phu cái gì, nếu không có thực lực hoặc chưa luyện thành thần công đều cẩn thận giấu kín bí tịch dưới ổ chó, suốt ngày lo trái lo phải sợ có sát thủ đến đoạt mất.
Người có thực lực thì một mực cất kín, chỉ truyền thừa hậu nhân, môn hạ...
Nào có chuyện mang ra bán a!
Bởi vậy lời của Ngộ ca làm cho người người trong quán rượu sửng sốt.
Ngô Bác mở miệng: "Đại sư huynh, cái này có phải quá..."
Hắn cũng nhìn Quan Cô Quỳ Kiếm đỏ mắt.
Ngô Bác không để ý đến hắn, nhìn Trương Tử đang sửng sốt ngây ngốc ra hỏi: "Ngươi không định mua a?"
Lúc này Trương Tử mới định thần lại, sau đó ngập ngừng: "Mua mua, tất nhiên ta mua, bất quá... Ta không có nhiều tiền như vậy."
Vốn dĩ hắn cứ nghĩ phải đánh một trận lớn đây, phe đối phương còn có một chưởng môn ngồi ở đó nữa. Phái Yết Sơn gần đây thường xuyên điệu thấp, trong ấn tượng của mọi người phái Yết Sơn đã nay không bằng xưa, nên Trương Tử không xem trọng Tần Hiên Minh, không ngại đánh với Tần Hiên Minh. Nhưng dù một môn phái xuống dốc đến đâu, cũng có chút nội tình. Huống chi đệ tử Yết Sơn còn rất đông.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!