Tiên Tịnh Không Minh

Chương 17: Làm sinh ý


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 17: Làm sinh ý
Ngộ ca hơi suy nghĩ, cho một cái giá khác:
"100 lượng. Nếu không có, thì 50 lượng."
"Thật?" Trương Tử, bao gồm một số nhân sĩ giang hồ trong quán, cùng đệ tử Yết Sơn không thể tin.
Người này lại bán một bí kíp võ công với giá rẻ như vậy?
Mặc dù 50 lượng đối với một nông phu là rất lớn, nhưng thân là hắc đạo, tài sản tích lũy được không ít, Trương Tử dễ dàng bỏ ra.
Hắn vốn nghi ngờ Huỳnh Ngộ chơi trò lường gạt cái gì. Đến lúc Ngộ ca cho hắn xem thử Quan Cô Quỳ Kiếm, liền biết là thật.
Với sở học của hắn, dễ dàng phân biệt ra đâu là bí kíp thật giả.
Ngộ ca không lập tức giao cho hắn: "Ngươi muốn mua cũng có thể, nhưng chỉ có thể sao chép."
Trương Tử vội vàng gật đầu: "Đồng ý, ta đồng ý."
Đạt được Ngộ ca cho phép, hắn liền để Trạch Bàn Đồng Hán mua giấy mực, tiếp đó ngồi tại chỗ chép lại.
Mặc dù nội tâm vẫn còn một chút nghi ngờ với hành động kỳ lạ của Ngộ ca, nhưng lúc này Trương Tử không quản được nhiều.
Trước tiên cứ chép lại bí kíp đã a.
Ngay lúc đó, có một thanh niên tuấn lãng lưng mang trường kiếm tiến tới hỏi: "Huỳnh huynh đệ, vậy ta có thể mua một bản không?"
Ngộ ca không chút do dự gật đầu: "Có thể."
Người kia mừng rỡ, lập tức ngồi xuống chép lại bí kíp.
Được hai người dẫn đường, ngày càng có nhiều người tới mua.
Lúc này Ngô Bác và chúng đệ tử Yết Sơn nhịn không được nghi hoặc:
"Đại sư huynh, bí kíp quý giá như vây vì sao ngươi lại cam lòng bán ra?"
"Đúng vậy a, nếu không bán, chỉ mình ngươi luyện thì sẽ độc bá, nếu nhiều người luyện như vậy..."
"Sư huynh, ngươi nên nghĩ lại..."
". . ."
Ngộ ca khảng khái đáp: "Các ngươi nói vậy là sai rồi. Ta được sư phụ truyền thụ Trường Hà Thần Công, không cần phải luyện thứ kiếm pháp này, giữ lại không để làm gì, chi bằng bán ra kiếm chút lời."
"Sư huynh ngươi đã được sư phụ truyền Trường Hà Thần Công?"
"Oa a, vậy chẳng lẽ là..."
". . ."
Chúng đệ tử ào ào há hốc miệng hâm mộ. Nhìn lại Tần Hiên Minh, thấy hắn khẽ gật nhẹ đầu biểu hiện đúng vậy thì đồng loạt kích động.
Trường Hà Thần Công chỉ truyền cho các đời chưởng môn, vậy có nghĩa là sư phụ đã khâm định đại sư huynh là chưởng môn đời tiếp theo.
Như vậy làm sao không hâm mộ cho được.
Vì Ngộ ca không cố ý nhỏ giọng, nên nhân sĩ giang hồ trong quán rượu đều nghe được ào ào quăng ánh mắt nhìn lại.
Bất quá đây chỉ là chuyện nội bộ một phái, mọi người chỉ hơi lưu tâm, sau đó lại tập trung vào Quan Cô Quỳ Kiếm.
Miệng truyền tai, người này truyền người khác, dần dần người đến mua Quan Cô Quỳ Kiếm ngày càng đông hơn. Cuối cùng vì trong quán rượu không thể chứa hết, đám người đành di chuyển ra một bãi đất trống, còn thuê một thư sinh nét chữ đẹp tuyệt luân chuyên môn sao chép cho mọi người, ở phía trước là một hàng người xếp hàng dài không thấy đuôi.
Thư sinh này chỉ là một học trò từ vùng châu phủ xa xôi đến kinh thành thi trạng. Đối diện với đám nhân sĩ giang hồ hung ác, đao kiếm sáng chói, chỉ có thể run rẩy, cố gắng ngưng thần viết thật đẹp, không sai chữ nào. Nội tâm không ngừng cầu nguyện lão mẫu thân ở nhà phù hộ cho hắn bình yên sống qua ngày hôm nay.
"Tới đây tới đây, không nhanh không còn."
"Người tới sau thì xếp hàng, chớ lộn xộn a."
"50 lượng một người."
Ngộ ca ở một bên rêu rao, tay không ngừng thu vào bạc trắng lấp lánh, miệng cười sắp ngoác đến tận mang tai.
Chúng người Yết Sơn nhịn không được đậu đen rau muống, tâm đại sư huynh cũng thật đen đi, vậy mà có thể nghĩ ra cách kiếm tiền này.
Vì bạc trắng quá phiền phức cồng kềnh, nên Ngộ ca chỉ nhận ngân phiếu, dù vậy tay nải cỡ lớn của hắn đã phồng to.

Bạn đang đọc bộ truyện Tiên Tịnh Không Minh tại truyen35.shop

Chừng này là bao nhiêu tiền a.
Không ít đệ tử Yết Sơn nhìn đến đỏ mắt.
Chúng giang hồ người nào người đấy đều ngoan ngoãn xếp hàng, chờ tới lượt mình.
Trong này người chính đạo có, người hắc đạo có, cả người chưa từng học võ, thương nhân, lính tráng đủ loại người...
Không phải là không có người có ý định độc chiếm c·ướp đi Quan Cô Quỳ Kiếm, bí kíp nhiều người cùng luyện thì làm sao còn ý nghĩa nữa.
Bất quá cao thủ giang hồ xung quanh nhìn chằm chằm, chỉ cần ngươi động thủ c·ướp đi, lập tức sẽ bị chúng giang hồ vây công.
Dù vậy, sức hấp dẫn cùng danh tiếng của Quan Cô Quỳ Kiếm quá lớn, nhiều người cho dù không luyện vẫn mua.
Một môn kiếm pháp thần công giá 50 lượng bạc, quá kiếm lời rồi.
Đến lượt một thanh niên đẹp trai, ngay cả Ngộ ca cũng phải cảm thán kẻ này đẹp trai gần bằng mình, lập tức xung quanh vang lên âm thanh kinh ngạc:
"Đây chẳng phải là Lý Bất Thành, thiên tài trẻ tuổi của Viên Chân giáo sao?"
"Nghe nói hắn mới làm đạo sĩ năm năm, nhưng võ công đã không thua gì đại đệ tử đời trước."
". . ."
Lý Bất Thành hưởng thụ cảm giác mọi người kinh diễm, mũi trừng lớn vểnh cao lên trời. Sau khi đạt đến tay bản sao Quan Cô Quỳ Kiếm, xem xét một chút, hắn vẻ mặt lãnh khốc, đi sang một bên, tiêu sái rút kiếm ra huy động vài chiêu.
Xoẹt xoẹt!
Một góc của cây đại thụ trước mặt bị hắn chém ra vào vết sâu hoắm, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy bên trong khói trắng toả ra.
Khanh!
Lý Bất Thành tra kiếm vào vỏ thở dài: "Ai, kiếm pháp này cũng quá dễ luyện, ta cứ tưởng là quá khó đâu."
Chỉ cần là cao thủ hơi nghiên cứu qua Quan Cô Quỳ Kiếm, đều có thể nhận ra một kiếm vừa rồi mang theo kiếm cảnh của Quan Cô Quỳ Kiếm, bộ dáng đã nhập môn sơ bộ.
Mà hắn vừa mới xem qua kiếm pháp này một thời gian rất ngắn a, vậy mà đã lĩnh ngộ được đến mức độ như thế. Không thể không nói thiên phú hắn tuyệt luân.
Một tráng hán ngồi tĩnh toạ gần đấy kinh ngạc: "Ta cũng nghiên cứu Quan Cô Quỳ Kiếm này một chút, nếu không nhầm, không thiến thì không luyện được kiếm pháp này nha."
Tráng hán này là một cao thủ nhất lưu, trên giang hồ phi thường có tiếng tăm, nổi tiếng vì am hiểu sở học của nhiều môn phái.
Bởi vậy lời hắn vừa nói ra tất cả đều tin.
"Ha ha, nguyên lai kẻ này đã không còn là nam nhân từ trước."
"Ta cứ băn khoăn không hiểu sao bộ pháp của hắn nhu mềm, nguyên lai là như vậy."
"Đúng đúng, vừa rồi lúc di chuyển, hắn ta còn vô tình lắc mông a."
Bị mọi người vạch trần, Lý Bất Thành mặt đỏ tai xanh.
Dù sao người người đến đây mua Quan Cô Quỳ Kiếm, không nhất định là sẽ luyện. Bởi vì đều mang tâm lý mong muốn sở hữu thần công a.
Còn về sau bọn hắn có bị uy lực kiếm pháp dụ dỗ tự cung hay không, chỉ có lão trời mới biết.
Lý Bất Thành tuổi trẻ khí thịnh, ở trong Viên Chân giáo được sư phụ ưu ái, trưởng bối cưng chiều, người dưới kính ngưỡng, có khi nào từng chịu uất ức như lúc này.
Hắn không nhịn được xuất kiếm ra, vốn định làm một màn tráng sĩ địch quần hùng.
Bất quá không lâu sau, một vài đạo sĩ Viên Chân giáo hốt hoảng khiêng Lý Bất Thành thân đầy máu tươi ngất xỉu rời đi.
"Ha ha, thiên tài số một Viên Chân giáo đời nay cũng chỉ có vậy."
"Xem ra lời đồn Lý Bất Thành công phu ngang với đại đệ tử đời trước là sai a."
"Lần này Viên Chân giáo mất hết mặt mũi."
Chúng giang hồ cười lớn chế nhạo nhóm người Viên Chân giáo đang xấu hổ rời đi.
"Tốt a tốt a, người tiếp theo người tiếp theo."
Một pha giao thủ ngắn ngủi không ngăn cản được Ngộ ca làm sinh ý, liên miệng thúc dục người sau tiến lên giao dịch.
Vì để thuận lợi kiếm lời, Ngộ ca đã để sư phụ sư nương cùng các sư đệ muội lên đường đi Trung Hạ châu trước, chính mình sau khi làm xong sinh ý sẽ đuổi theo sau.
Dặn dò Ngộ ca cẩn trọng, Tần Hiên Minh dẫn chúng đệ tử rời đi. Chỉ có Tiêu Nhi ở lại cùng với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Tịnh Không Minh, truyện Tiên Tịnh Không Minh , đọc truyện Tiên Tịnh Không Minh full , Tiên Tịnh Không Minh full , Tiên Tịnh Không Minh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top