Chương 18: Kim Hổ Vệ
Mãi đến khi mặt trời lặn, Ngộ ca mới uể oải dừng lại. Mang theo tay nải chứa đầy ngân phiếu cùng Tiêu Nhi rời đi.
"Cái kia... đại hiệp, ta có thể rời đi a?" Thư sinh được thuê lúc này tay đã tê cứng, cẩn thận dè dặt hỏi Ngộ ca.
Bản thân hắn đang rất sợ hãi. Chính mình mặc dù được người thuê, nhưng tận mắt thấy được bí tịch của người ta là sự thật.
Trên giang hồ thường lưu truyền cái gì mà võ công trấn phái, thần công bí kíp chỉ có thể chân truyền, người ngoài nhìn thấy g·iết không tha. Hôm nay có rất nhiều người đến mua a, đủ để thấy bản võ công này rất lợi hại.
Mà hắn sao chép môn võ công này suốt một ngày, tất nhiên là đã đem toàn bộ võ quyết nhớ không sót một chữ.
Bản thân thư sinh này chỉ có vài lượng bạc làm lộ phí, căn bản không bỏ ra được 50 lượng mua lại bí tịch.
Không thể bỏ ra tiền, lại thuộc lòng bí tịch của người ta. Bởi vậy hắn rất sợ thanh niên trước mắt giết người diệt khẩu.
Bản thân hắn từng chứng kiến một đám giang hồ bị nhi tử trưởng thôn thoá mạ, ngay sau đó liền dẫn người đến, chém cả nhà trưởng thôn thành thịt vụn. Đến bây giờ hình ảnh đó hắn còn ấn tượng rất sâu đây.
Trong não của hắn, nhân sĩ giang hồ là những người khát máu, hung tàn độc ác, không nói đạo lý...
Huỳnh Ngộ trả cho hắn vài lượng bạc rồi đuổi đi. Thư sinh kinh ngạc hỏi: "Ta... ta để thuộc môn công phu này, đại hiệp ngươi không bắt ta trả tiền sao?"
Ngộ ca không thèm để ý: "Không phải là chuyện lớn. Đi đi, môn công phu này rất lợi hại, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ ngươi không nên luyện.”
"Tạ ơn đại hiệp. Ngài cát nhân thiên tướng, thiên thu vạn đại, nhất vĩ trùng nhân, kiều công kiến tướng...”
Những tưởng sẽ bị làm khó, thậm chí là bị giết, thư sinh mừng rỡ khi được tha thứ, còn được trả công, lập tức vỗ mông ngựa một trận.
Vài lượng bạc a, ở quê nhà nếu không mất mấy tháng làm ruộng thì không được.
Ngộ ca phi thường hưởng thụ. Đúng là văn nhân, nịnh nọt làm người vô cùng thoải mái.
Hắn và Tiêu Nhi đi tìm quán trọ ở qua đêm. Trên đường, Tiêu Nhi nhỏ giọng hỏi hắn:
"Đại sư huynh, ngươi... cái kia... còn...”
Ngộ ca hỏi: "Còn cái gì?"
Muội tử này ngày bình thường cơ linh hoạt bát, sao hôm nay lại nói chuyện ấp úng như vậy?
"Thì... cái kia... ngươi luyện...”
"Cái thứ gì, ngươi phải nói rõ ra a?"
Tiêu Nhi đỏ mặt sẵng giọng:
"Ngươi luyện Quan... gì Quỳ Kiếm kia, có phải đã không còn là... nam nhân?"
Thân là nữ nhân, Tiêu Nhi rất ngượng ngùng khi nói ra chuyện này.
Ngộ ca lắc đầu:
"Muội nghĩ sai rồi. Ta luyện Trường Hà Thần Công sư phụ truyền thụ, môn nội công này cần có nội lực hùng hậu, dương khí mạnh mẽ, căn cốt đầy đủ. Nếu ta chém đi tiểu đệ, không thể nào luyện Trường Hà Thần Công được."
Nguyên bản vẻ mặt Tiêu Nhi đầy u sầu, nghe Ngộ ca nói vậy, sắc mặt biến thành mừng rỡ, hai mắt lấp lánh: "Thật?"
"Đương nhiên là thật! Chẳng lẽ muội muốn ta chứng minh?"
Ngộ ca thấy muội tử còn chút nghi hoặc, tay giả bộ kéo kéo thắt lưng sắp sửa tháo ra.
"Đừng đừng, muội tin huynh." Tiêu Nhi vội giữ tay hắn lại. Nàng đã tin hắn hơn phân nửa, bất quá dù tin hay không tin, nàng cũng không thể để hắn thoát y giữa đường.
Đi đường không qua bao lâu, hai người tìm thấy một quán trọ nhỏ. Liền thuê hai phòng.
Nửa đêm, Ngộ ca chợt nghe thấy động tĩnh kỳ lạ. Nhưng hắn không đứng dậy, mà tiếp tục giả trang nằm ngủ.
Cửa phòng chầm chậm mở ra. Tiếp theo có tiếng bước chân đi vào.
Nghe kỹ, dường như là có hai người.
"Lão bản, lúc giao tiền, ta liếc nhìn thấy trong tay nải của hắn chứa đầy ngân phiếu."
"Ha ha tốt, không ngờ hôm nay bắt được một con heo béo."
"Lão bản, ngươi nhỏ tiếng một chút, cẩn thận làm hắn thức dậy."
"Ngươi cho là ta ngốc, ta đã thả sẵn Mê Hồn Hương rồi a."
"Không hổ là lão bản, ngài thật cơ trí, bội phục bội phục."
"Không cần nịnh nọt, làm chính sự.”
Nằm ở trên giường, Ngộ ca cười thầm.
Có heo béo tự thân nộp mạng đến cho hắn, ngày hôm nay lời lớn a.
Lão bản cùng tiểu nhị vẫn đang mơ tưởng hão huyền. Tay cầm dây thừng, dự định trói Ngộ ca lại.
Bất ngờ Ngộ ca ngồi dậy, ngón tay như thiểm điện điểm vào huyệt 'Động' của bọn hắn. Tức thì lão bản và Tiểu Nhị toàn thân đơ cứng, té ngã xuống đất.
Trên mặt hai người tràn đầy sắc thái kinh hoàng.
"Ngươi... làm sao không bị hôn mê?”
"Không thể có chuyện đó a!”
"Chẳng lẽ Mê Hồn Hương này là giả?"
Ngộ ca không khách khí, hung hăng cho hai kẻ này vài cái bạt tai.
Tra hỏi một lúc mới biết, nguyên lai quán trọ này là một ổ cường đạo, thường xuyên âm thầm hạ sát khách nhân cướp của. Gặp người nghèo hầu bao chỉ có lá khô, bọn hắn có thể bỏ qua, còn gặp người giàu, liền thực hiện tiết mục giết người cướp của.
Tiêu Nhi ở phòng bên cạnh, nghe thấy động tĩnh nên đã sớm chạy sang. Còn hỗ trợ Ngộ ca cho hai kẻ này vài cước.
Lão bản và tiểu nhị đã bị đánh đến nỗi mặt sưng như mông heo, quỳ xuống khóc lóc cầu xin.
"Đại hiệp, van cầu ngươi tha cho ta đi, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi.”
"Ngân lượng chúng ta tích lũy lâu năm nay đều dâng cho ngươi.”
"Đại hiệp đại ân đại đức thương yêu dân sinh, làm ơn tha chúng ta một mạng."
Ngộ ca vừa mở miệng định nói cái gì, bên ngoài bỗng vang lên âm thanh bước chân đồn dập.
Ngộ ca mở cửa ra xem, thấy phía dưới lầu có rất nhiều giáp sĩ hung thần ác sát, đao thương sáng chói bao vây toàn bộ nhà trọ lại.
"Là Kim Hổ Vệ!" Tiêu Nhi nhìn ra, miệng nhỏ há hốc thốt lên một tiếng.
Kim Hổ Vệ là lực lượng quân binh thiện chiến nhất của nước Triệu. Được huấn luyện tỉnh nhuệ, trang bị vũ khí tốt nhất.
Kim Hổ Vệ bao vây quán trọ một con muỗi không bay lọt, không nói một lời, bắI trói toàn bộ người trong quán trọ lại.
An bài xong lầu dưới, bọn hắn tiến lên lầu trên. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tiêu Nhi rất lo lắng: "Đại sư huynh, chúng ta phải làm sao, xem bộ dáng của bọn hắn dự định khống chế cả quán trọ này a.”
Ngộ ca tiến tới đá một cước vào mặt lão bản: "Mẹ nó, vì ngươi thường xuyên làm ác, bây giờ bị báo ứng lại dính vào thân chúng ta."
Lão bản bị đánh đau không dám mở miệng nói một lời. Chỉ có thể chửi thầm Ngộ ca trong lòng.
"Đại sư huynh, không xong..." Mắt thấy giáp sĩ sắp sửa tiến về phía nơi này, Tiêu Nhi hốt hoảng kéo áo hắn.
Mặc dù thân là người ở trong giang hồ, nhưng tràng cảnh này nàng chưa bao giờ thể nghiệm qua. Lấy võ công của mình, Tiêu Nhi không chắc bản thân có thể từ trong đám Kim Hổ Vệ tinh nhuệ mở một đường máu thoát ra.
Tỷ lệ bỏ mạng là rất lớn.
"Đại sư huynh, phía sau quán trọ này có một hồ nước, chúng ta có thể nhảy ra cửa sổ, ẩn mình xuống hồ, chờ Kim Hổ Vệ rời đi."
Tiêu Nhi quan sát một hồi, phát hiện hồ nhỏ sau cửa sổ, mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy lên. Vội lôi kéo Ngộ ca chạy đi.
Trong thâm tâm nàng không nhịn được tự khen mình thông minh
"Làm sao phải chịu khổ như vậy, cứ chờ ở đây là được a."
Ngộ ca lại không chút sợ hãi.
Thân là nhân vật chính, lại phải chui lủi ẩn trốn như vậy, làm gì còn mặt mũi.
"Đừng sư huynh, ta biết ngươi có võ công cao, nhưng không thể đánh lại bọn hắn a.”
Tiêu Nhi khóc không ra nước mắt.
Kim Hổ Vệ là loại binh lính triều đình huấn luyện dùng để đối phó cao thủ giang hồ, đơn đả độc đấu có thể thua, nhưng nhiều người lại là chuyện khác. Kim Hổ V4 am hiểu hợp kích, cùng chiến đấu. Mười mấy Kim Hổ Vệ liên hợp lại thậm chí có thể chống đỡ cao thủ cấp Tông Sư a.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!