Chương 2: Rời núi
Sau khi người rời đi khỏi mật thất, Tần Hiên Minh đi xuống núi, vận khinh công chạy đến núi Diệu Sơn.
"Tần huynh, ngươi đến đây làm gì, không lo ở trong núi dạy dỗ đệ tử tốt của chính mình a?" Diệp Vận Thi, chưởng môn phái Diệu Sơn là một nữ tử trung niên, khoé mắt đã xuất hiện nếp nhăn, tức giận nhìn Tần Hiên Minh nói.
Đồ đệ của nàng bị đại đệ tử của Tần Hiên Minh nhìn trộm lúc tắm, thân là sư phụ thân thiết như mẫu thân, Diệp Vận Thi khó tránh khỏi việc tức giận. Vốn nàng dự định đến núi Yết Sơn tìm Tần Hiên Minh tính sổ, nào ngờ đối phương đã tự mình tìm đến.
"Khụ, ta đến tìm ngươi là muốn Kiếm Nữ Diệu Sơn không truy g·iết Huỳnh Ngộ, hắn biết bản thân mình phế vật, ăn năn hối cải đã rời phái Yết Sơn về quê sống cuộc sống bình thường rồi." Tần Hiên Minh nói.
Tuy tuyên bố với bên ngoài là Kiếm Nữ muốn tự tay g·iết Huỳnh Ngộ, nhưng thực chất là phái Diệu Sơn cũng muốn tìm lại mặt mũi.
Đồng thời mượn thế sự việc của Kiếm Nữ hung hăng chèn ép phái Yết Sơn một phen. Tuy không nói nhưng trong âm thầm cao tầng hai phái ai cũng biết điều này.
Diệp Vận Thi không vui đáp lại: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ hắn rời khỏi môn phái, gác kiếm quy ẩn là xong sao?"
"Ta nghe nói vài ngày trước ngươi sai ngươi tìm mua thứ này mà không được..." Tần Hiên Minh lấy từ trong túi áo ra một món đồ lấp lánh.
Tần Hiên Minh biết bản thân không cho lão bà nương này một chút lợi ích chắc chắn không xong, lập tức xuất ra đòn sát thủ.
"Ân... sự việc mà ngươi nói cũng không thể không suy nghĩ lại, thực chất tiểu Nhan bản tính lương thiện, chỉ là nhất thời tức giận, tuyên bố lung tung với bên ngoài..."
Hai mắt Diệp Thi Vận sáng lên. Bị đánh trúng tim đen, đứng trước sự hấp dẫn của món đồ trước mắt, lương tâm Diệp Vận Thi nhanh chóng bị mài mòn với tốc độ chóng mặt.
Dù sao sự tình của đệ tử qua cũng đã qua rồi, dĩ hoà vi quý mới là chuyện tốt.
Tông môn chính đạo không nên động một chút là chém chém g·iết g·iết. Như vậy thật là không tốt a!
Với lại bảo bối trước mắt có lợi cho việc nàng gia tăng thực lực, điều này có liên quan đến an nguy và tương lai huy hoàng của Diệu Sơn. Đành vì đại nghĩa ủy khuất đồ đệ bảo bối một chút.
Đồ đệ tốt, ngươi không nên trách vi sư.
"Bất quá, phái Diệu Sơn sẽ không quản chuyện này, nhưng nếu Kiếm Nữ tự mình tìm Huỳnh Ngộ báo thù, ta cũng không thể làm gì khác. Dù sao nàng là thân nữ nhi chưa gả quá chồng, bị người nhìn thấy toàn bộ thì rất ủy khuất. Nếu phái Diệu Sơn trói lại không cho nàng xuống núi mà nói, môn hạ đệ tử bên dưới sẽ bất mãn đàm tiếu môn phái bất công với đệ tử bênh vực người ngoài, ma giáo sẽ chê cười, người dân châu quận xung quanh sẽ..."
Diệp Vận Thi lải nhải. Dù sao Kiếm Nữ là bộ mặt của Diệu Sơn lại bị người nhìn thấy toàn bộ cơ thể, dù là lấy được bảo bối tới tay nhưng nàng không nuốt trôi khẩu khí này, cố gắng chiếm thêm chút tiện nghi.
"Được, được a." Tần Hiên Minh biết mình không đấu công phu mồm thắng nữ nhân, nhất là kiểu nữ nhân lợi hại có thể chèo chống phái Diệu Sơn bao nhiêu năm trước mắt nên vội đồng ý. Dù sao hắn cũng đã đạt được mục đích.
Chỉ là Kiếm Nữ, không thể làm hắn quá lo lắng.
Khoé mắt Tần Hiên Minh nghe thấy những lời vô liêm sỉ của Diệp Thi Vận, khoé mắt nhịn không được giật giật vài cái. Bất quá vẻ ngoài vẫn tươi cười cáo từ. Dù sao mục đích chuyến đi này hắn đã đạt đến, không cần nhiều lời làm gì.
"Người đâu?" Diệp Thi Vận lên tiếng.
"Chưởng môn có gì phân phó?" Một thân ảnh nữ nhân thon thả mặc hồng y vô thanh vô tức bước ra từ bóng tối.
Diệp Vận Thi phân phó: "Thông báo với Kiếm Nữ, Diệu Sơn ta bị phái Yết Sơn kiềm chế, không thể hỗ trợ nàng g·iết Huỳnh Ngộ. Nhưng không cần phải rắc rối bắt phái Yết Sơn phải giao ra tên đại đệ tử phế vật kia, bởi hắn đã tự mình thoát li môn phái về quê rồi. Chuyện tiếp theo làm thế nào nàng tự quyết định."
"Thuộc hạ đi ngay!" Nữ nhân hồng y đáp lại một lời, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ biến mất.
Diệp Thi Vận cầm món bảo bối mà Tần Hiên Minh đưa đến, rót một chén trà, vừa nhâm nhi vừa thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ.
"Ai, tên thối não Huỳnh Ngộ này quả thực là phúc tinh nhỏ của ta, c·hết có chút đáng tiếc..."
. . .
"Ra đây đi!" Tại một nơi vắng vẻ, Tần Hiên Minh chắp tay sau mông, ánh mắt trầm tư quan sát cảnh vật xa xa, tuy mới ở độ tuổi trung niên chưa quá già, nhưng lúc này hắn rất có phong thái Lão Lão Đạo Cốt.
"Bẩm môn chủ, thuộc hạ tại." Một thân ảnh khôi ngô từ trên đại thụ nhảy xuống, chân đáp đất không một tiếng động, có vẻ như là một cao thủ khinh công.
Đây là Đỗ Bát, là nhân sĩ bí mật chuyên thay Tần Hiên Minh làm những việc mờ ám mà hắn không tiện ra mặt.
Loại nhân sĩ này Tần Hiên Minh đào tạo rất bí mật, không một thế lực nào biết.
Vài lá cây nương theo Đỗ Bát nhảy xuống mà rơi xuống đầu Tần Hiên Minh. Dù Tần Hiên Minh cảm thấy hơi khó chịu nhưng không nói gì, chỉ phủi đi.
"Tuyên cáo với giang hồ bên ngoài, Yết Sơn trục xuất Huỳnh Ngộ.
Giết Trầm Uyển Nhan, trước khi nàng g·iết Huỳnh Ngộ. Nhớ, bí mật, vô tung, ẩn nặc!"
Tần Hiên Minh phân phó mấy lời đơn giản, nhưng bên trong tràn đầy mùi máu tanh. Phảng phất mấy câu đã đem tính mạng Kiếm Nữ Diệu Sơn định đoạt.
Hắc hắc, bảo bối của ta không thể lấy đi miễn phí, Diệp Vận Thi! Ngươi sẽ chủ quan, không cho là ta sẽ ra tay với đệ tử ngươi đúng không?
Có cơ hội làm suy giảm lực lượng truyền nhân tương lai của phái Diệu Sơn, lại thêm lợi ích nhiều phương diện khác, tại sao lại không làm?
"Vâng!" Đỗ Bát gật đầu, sau đó khinh thân rời đi, chân đạp mạnh xuống đất đạp ra khói bụi mù mịt văng về phía sau.
Để lại Tần Hiên Minh với vẻ mặt khó chịu cực điểm khi bị khói bụi tán đầy mặt.
Hiển nhiên, sau này Đỗ Bát trở về, đón chờ hắn là một đợt đau khổ.
. . .
Tại một căn phòng tại nơi nào đó trên núi Diệu Sơn, bài trí trang nhã, hương thơm nhàn nhạt. Một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, sắc mặt âm lãnh cực điểm, nhưng không làm nàng xấu đi, ngược lại giúp khí chất băng thanh mỹ ngọc của nàng càng tăng thêm vài phần kinh diễm.
"Sư phụ đã nhọc lòng giúp ta suy nghĩ nhiều rồi, mối thù này ta sẽ tự đi báo." Trầm Uyển Nhan nói với nữ nhân hồng y trước mặt.
Sau khi nữ nhân hồng y rời đi, ánh mắt nàng nhìn xuống núi, trong mắt loé lên vài tia sát khí.
. . .
Huỳnh Ngộ rời khỏi núi Yết Sơn một cách lặng lẽ âm thầm mà không nói với ai, kể cả tiểu sư muội. Ngoại trừ sư phụ, tất cả mọi đều nghĩ hắn đang ở trong phòng dưỡng thương.
Hành trang của hắn không có gì nhiều, trong tay nải có vài bộ y phục, vài lượng bạc sư phụ cung cấp.
Trước khi đi, sư phụ còn dặn dò hắn phải bảo trọng thân thể, lúc có việc nguy cấp cần hỗ trợ thì hãy gửi thư về núi Yết Sơn.
Đối với sư phụ ân cần, Huỳnh Ngộ cảm động vô cùng. Bất quá không hiểu sao sâu trong nội tâm, hắn vẫn ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không thoải mái.
Hắn có mang một thanh trường kiếm đeo sau lưng dùng để phòng thân, nhưng kiếm này chắc cũng chỉ có thể dùng để cắt thịt nấu ăn, đe doạ hung thú, đeo cho có chút phong thái kiếm hiệp, tiêu soái trang bức...
Lúc này kinh mạch hắn đã vỡ hết, không sử xuất được một chút nội lực, ngoài một số việc trên, kiếm trong tay hắn thực sự vô dụng.
Ngồi trên xe ngựa vừa mới thuê, Huỳnh Ngộ đang thầm nghĩ có nên đá phu xe xuống mà đoạt lấy xe ngựa c·ướp đi hay không. Nhưng hắn liền lắc đầu, phu xe kia một thân cơ bắp cuồn cuộn đầy mồ hôi, khí lực tràn đầy. Lúc này võ công hắn đã bị phế đi, thân thể lại không thường xuyên rèn luyện, một quyền của người ta chắc hắn cũng khó mà kham nổi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!