Chương 3: Tìm đến cửa
Bất quá Huỳnh Ngộ chỉ là rảnh rỗi suy nghĩ chút ý niệm vui đùa, người ta không gây sự trước, hắn cũng không có lý lẽ động ác niệm.
Đi đường một ngày, sau đó hắn xuống xe ngựa, ngồi thuyền đi đến châu Hạ Nguyệt, đến thành Nguyệt Lãm, kế bên thành Nguyệt Lãm về hướng bắc là một ngọn núi lớn, phía dưới chân núi có một thôn xóm nhỏ, nơi này là nơi hắn sinh ra.
Đứng trước hai toà mả cỏ dại mọc um tùm, Huỳnh Ngộ có cảm giác cô quạnh tịch mịch.
Mặc dù đây là mộ của cha mẹ nguyên chủ, không liên quan đến một người xuyên việt như hắn, nhưng không hiểu sao Huỳnh Ngộ cảm thấy buồn man mác.
Hắn dọn dẹp hết xỏ dại xung quanh hai toà mả, cúng bái các loại hình.
Sau đó, hắn lại đi đến một địa phương cách không xa, đến một toà mả khác, trên tấm bia phía trước có khắc chữ "Huỳnh gia Lão Nhị đời thứ 35."
Đây là mộ của thúc phụ hắn. Trước khi ra đến nơi này, Huỳnh Ngộ đã trở về nhà trước, phát hiện thúc phụ cũng đã mất cách đây không lâu. Người nhà bên hảo tâm chỉ cho hắn nơi chôn thúc phụ.
Không lâu sau, hắn trở về gian nhà thấp bé điêu tàn, nơi hắn không thể quên, lúc nhỏ đã từng là địa phương chất chứa vô số kỷ niệm, năm tháng lên núi lặt củi, chiều về đói bụng háo hức mong chờ mẫu thân nấu cơm, phát hiện chỉ có chút củ quả, vẫn vui vẻ ăn ngon lành...
Đêm khuya, Huỳnh Ngộ ngồi giữa sân trên một cái ghế trúc, ngửa đầu nhìn vầng trăng khuyết sáng lung linh trên trời, tay cầm một bình hồ lô đầy rượu, thi thoảng uống một ngụm.
Kết hợp bi kịch kiếp trước cùng kiếp này, hắn bỗng cảm thấy thế sự vô thường, một đời cơ bản trôi qua trong nháy mắt, những thứ còn sót lại chỉ là ký ức về bản thân trong tâm người khác.
Bất quá, những ký ức đó dù cứng rắn như thiết thạch, cũng sẽ bị mài mòn bởi dòng mãnh thủy thời gian, dần dần tan biến trong hư vô.
Cuộc đời, không cần thiết phải mưu cầu quá nhiều a, kết cục là trắng không, vậy thì cần phải hao tâm tổn sức phấn đấu để đoạt lấy những danh lợi hư vô kia làm gì?
Hắn xuyên không lại không có hệ thống, ngón tay vàng...
Phải chăng hắn sẽ trở thành xuyên việt giả "Trầm mặc" nhất a?
Trong thời gian ngắn, ý chí Huỳnh Ngộ tụt xuống đáy u cốc.
"Tiểu tử ngươi là Huỳnh Ngộ?"
Một âm thanh già nua truyền đến khiến Huỳnh Ngộ giật mình.
Hắn hơi chút tức giận. Là kẻ nào bất lịch sự vậy a, trong lúc ca đang trầm tư hồi tưởng, lại cắt ngang khiến ca giật mình.
Quay đầu nhìn lên mái nhà, một lão giả xấu xí tay chống gậy, tại một bên mắt mọc cục bướu lớn bằng nắm đấm đỏ bừng trông vô cùng kinh dị, mặc bố y đen.
Khoé mắt Huỳnh Ngộ giật giật: "Ta đúng là Huỳnh Ngộ. Tiền bối, ngươi có thể đi xuống không, mái nhà ta rất yếu..."
Hắn vừa dứt lời, âm thanh đổ sập truyền đến, mái nhà tại phía dưới vị trí lão giả đứng vì trải qua thời gian mưa gió bào mòn, yếu ớt không thể gánh nổi sức nặng một người, đau khổ sập xuống.
Lão giả kịp thời nhảy xuống, không quan tâm tác phẩm của hắn phía sau, chăm chú quan sát Huỳnh Ngộ một chút, thấy bộ dáng hắn yếu ớt, hơi thở phập phù không có một chút lực lượng, nói:
"Đúng là toàn bộ kinh mạch đã bị phế đi, ngươi thật sự quá kém cỏi, thân là đại nam nhân mà bị một nha đầu phế đi võ công."
Huỳnh Ngộ ngẩn người: "Ngươi là ai?"
Lão giả này là kẻ nào, bỗng dưng nhảy ra đâm vào nỗi đau của ta a?
Có còn có lương tâm?
Lão giả vỗ ngực cười, vẻ mặt đã xấu xí càng thêm kinh người: "Lão phu Thí Đại Lang, chuyện xấu của ngươi đã truyền khắp giang hồ, ngươi có muốn báo thù?"
Huỳnh Ngộ giật mình, chân không lộ dấu vết xê dịch cách xa lão giả này một chút.
Thí Đại Lang trên giang hồ phi thường có tiếng tăm. Là một kẻ võ công vô cùng cao cường, tuy nhiên dường như bị bệnh thần kinh, hành sự tùy tiện, trộm c·ướp g·iết người thoả vui thích không chuyện gì không làm, bộ dáng xấu xí, ăn mặc tùy tiện. Trên mặt có cục bướu lớn là đặc điểm nhận dạng của hắn. Đặc biệt kẻ này có sở thích b·ắt c·óc hoàng hoa khuê nữ cưỡng gian.
Chẳng trách vừa nhìn thấy khuôn mặt xấu xí có cục bướu lớn của Thí Đại Lang, Huỳnh Ngộ đã cảm thấy có phần quen thuộc.
Dù đứng xa nhưng Huỳnh Ngộ vẫn cảm thấy mùi hương h·ôi t·hối trên người hắn, bất quá Huỳnh Ngộ không dám bịt mũi, sợ con hàng này phật ý, đánh hắn một trận thì không ổn.
"Tiền bối hỏi vậy là có ý gì? Tại sao lại giúp ta?" Huỳnh Ngộ nghi hoặc.
Hắn không tin lão già bệnh này lại thiện tâm giúp người.
Thí Đại Lang vỗ ngực, bộ dáng hào sảng chính nghĩa nói: "Lão phu giúp người cần phải có lý do? Ta đây thấy người bất bình thì giúp, thấy cô nương trẻ g·ặp n·ạn thì cứu vớt..."
Huỳnh Ngộ nhăn mày, có chó mới tin ngươi.
Bất quá hắn không vạch trần, tươi cười hỏi: "Vậy tiền bối có biện pháp gì có thể giúp ta a?"
Thí Đại Lang nói: "Lão phu đây võ công cao cường, muốn giải quyết Kiếm Nữ của phái Diệu Sơn dễ như trở bàn tay. Để ta nói cho ngươi, Kiếm Nữ kia rời núi truy g·iết ngươi, đã đi tới đầu thôn, ta biết tin, chạy trước đến đây báo cho ngươi biết."
"Cái gì?" Huỳnh Ngộ thất kinh hô.
Nữ tử độc ác kia đã đánh ca tàn phế, còn t·ruy s·át làm gì a.
Hắn bán tin bán nghi hỏi: "Lời tiền bối nói là thật?"
Thí Đại Lang nổi nóng: "Ngươi dám nghi ngờ ta?"
Huỳnh Ngộ nịnh nọt: "Không không, ta làm sao dám nghi ngờ tiền bối. Ngài đã hảo tâm đến đây, thỉnh chỉ cho ta một con đường sáng."
Thí Đại Lang nói: "Chuyện này không phải quá dễ sao? Ngươi cứ ở yên nguyên địa đợi nàng ta tìm đến, sau đó ngươi thu hút sự chú ý của nàng, còn ta đánh lén."
"Đơn giản như vậy?" Huỳnh Ngộ nhịn không được hỏi.
"Đảm bảo!" Thí Đại Lang cam đoan nói.
Huỳnh Ngộ nửa tin nửa ngờ. Nếu hắn đoán không nhầm, Thí Đại Lang hẳn là thèm chảy dãi nhan sắc Trầm Uyển Nhan a.
Nói lão thần kinh này có một khoả tâm hiền lành, ái dân thương sinh, đến c·hết hắn cũng không tin.
Tiếng xấu của Thí Đại Lang trên giang hồ rất huy hoàng a.
Nửa năm trước, hắn từng cưỡng bức khuê nữ của một thương nhân, sau đó đồ diệt cả nhà.
Hai năm trước, h·iếp dâm nhi nữ của một quan phủ, bị quan quân t·ruy s·át, phải mai danh ẩn tích.
Ba năm trước, chuốc thuốc một goá phụ mang thai.
Năm năm trước...
Ai, không kể hết a!
Huỳnh Ngộ có phần bội phục Thí Đại Lang này, nếu ở trong giới súc vật, kẻ này có một bảng chiến tích sáng chói đếm không hết vạn chúng ngưỡng mộ.
Bất quá lúc này Huỳnh Ngộ không có nói gì, nếu Kiếm Nữ Trầm Uyển Nhan thực sự tiến đến truy g·iết hắn, chỉ có thể trông đợi vào lão già bệnh này cứu một phen.
Huỳnh Ngộ trở lại ghế trúc tiếp tục thưởng thức rượu cay nồng, mà Thí Đại Lang thì không thấy bóng dáng, hẳn đã ẩn núp vào bóng tối.
Không qua bao lâu, phía xa xa một bóng hình thon thả dần đi tới.
Bóng tối lùi đi, nguyệt quang chiếu sáng, một nữ tử dung mạo tuyệt sắc, môi đào điêu linh, mũi cao như gọt, mày liễu cằm thon, mái tóc đen dài tung bay trong gió, thân mặc một bộ lụa trắng phấp phới, bộ dáng như tiên tử hạ phàm.
Huỳnh Ngộ há hốc mồm, nàng cũng quá đẹp đi, thực sự là hắn dốt thi phú, không nghĩ ra được ngôn từ nào để tả được vẻ đẹp của nàng.
Chỉ có thể chắc chắn rằng nếu một nam nhân nào nhìn thấy nàng, hẳn sẽ nhớ mãi không quên, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!