Chương 5: Trầm muội, mau thoát y phục để ta băng bó!
"Tiểu tử ngươi đừng đắc ý!"
Thí Đại Lang đầu óc không bình thường, không phải hạng người điềm tĩnh cơ trí, bị Huỳnh Ngộ chọc giận sao chịu nổi. Nhiều lần muốn đổi hướng g·iết tiểu tử ngả ngớn này đều bị Trầm Uyển Nhan vung kiếm cản lại. Vài lần suýt bị nàng đả thương.
Hai người đánh càng ngày càng hăng say, dần dần lùi sâu vào trong hang động. Nói ra cũng thật trùng hợp, cái hang này vậy mà sâu không thấy điểm dừng.
Lùi sâu vào trong hang, ánh trăng không chiếu được vào, trong bóng tối, hai người chỉ có thể dựa vào thính giác phán đoán vị trí động tác đối phương. Bất quá không vì vậy mà cường độ trận chiến này giảm xuống, thậm chí còn ác liệt hơn.
Bởi chỉ dựa vào âm thanh mà chiến đấu, nên hai người sơ hở đầy mình, căn bản không rõ nhất thanh nhị sở cử động của đối phương như lúc có ánh sáng, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thì sẽ vạn kiếp bất phục.
Huỳnh Ngộ ở phía ngoài hang, thầm kinh hãi. Giang hồ thật nguy hiểm a, hai người này người nào người nấy võ công cao cường, chiêu chiêu thức thức hiểm độc, đổi lại là hắn lúc võ công chưa bị phế thế vào một trong hai, chắc hẳn cũng chỉ kiên trì được vài phút.
Lưỡng lự một chút, Huỳnh Ngộ cất bước tiến vào. Nói hắn không lo cho Trầm Uyển Nhan là giả.
Vì bên trong tối đen không nhìn rõ, Huỳnh Ngộ chỉ có thể hai tay bám tường lần bước vào trong. Đến vị trí cách hai người đang đánh nhau không xa, Huỳnh Ngộ không dám tiến thêm nửa bước, sợ bản thân bị loạn kiếm chém nhầm.
Chợt, tay hắn chạm đến một vật thể lạ. Huỳnh Ngộ sờ soạng, phát hiện thứ này là một cái vòng gỗ lớn.
Trong lúc đang không hiểu gì, Huỳnh Ngộ vô ý kéo một cái. Tức thì cả hang lớn này rung động, đất đá phía trên đầu rớt xuống ào ào.
Trầm Uyển Nhan và Thí Đại Lang cả kinh, ngừng chiến đấu, lập tức lui về sau.
"Chuyện gì xảy ra?"
Mặt đất rung động, qua vài giây sau thì sập xuống.
Thí Đại Lang vô cùng nhanh nhẹn, ngay khoảnh khắc mặt đất rung động, hắn đã nhảy lên, đạp vào vách tường nhảy ra ngoài.
Đứng gần miệng hang, nhìn thấy toàn bộ hang động phía sau sập xuống, từng tảng đá lớn to như vại nước chắn kín hang động, Thí Đại Lang thầm rùng mình, lưng áo ướt sũng mồ hôi lạnh.
Thật may lão gia nhanh chân, nếu không đã bị chôn sống.
Ai, thật tiếc nuối a! Bên trong còn một mỹ nhân bị chôn sống đâu.
Mỹ nữ kia trưởng thành hoa dung nguyệt thẹn, thân thể lồi lồi lõm lõm, c·hết đi thật đáng tiếc!
. . .
Giờ phút này, toàn thân Huỳnh Ngộ đau nhức không thôi, sờ sờ trước ngực, dường như hắn đã bị gãy vài cái xương sườn.
Đẩy ra đất đá đè trên người, Huỳnh Ngộ cẩn thận quan sát xung quanh.
Không biết hiện tại hắn đang ở đâu, không gian xung quanh tối đen cúi đầu không nhìn rõ bàn tay, không khí mùi vị đất bùn ẩm mốc.
Có lẽ vòng gỗ hắn nắm phải là cơ quan kích hoạt nào đó, vô tình kéo một cái, hắn liền rớt xuống nơi này.
Vì không nhìn thấy gì, Huỳnh Ngộ có mắt như mù, hai tay sờ soạng phía trước dò đường. Bất chợt, hắn cảm thấy chính mình chạm vào thứ gì đó.
Đừng nói là lại chạm vào cái cơ quan gì a.
Ừm, cơ quan này mềm mềm mịn màng, cảm giác rất êm tay. Còn có mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, hít một hơi trong lòng liền rung động.
Di!
Huỳnh Ngộ vừa giác ngộ được thứ gì đó, bên má liền biến dạng, một bàn tay hạ xuống mặt hắn.
Ba!
"Hỗn đản!" Âm thanh phẫn uất của Trầm Uyển Nhan vang lên.
"Trầm muội..." Huỳnh Ngộ vừa kịp lên tiếng, một lưỡi kiếm lạnh lẽo đã đi trước một bước, đâm vào cánh tay trái.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, Trầm Uyển Nhan biết mình chém nhầm người, vội nói: "Huỳnh Ngộ? Ngươi có sao không?"
Vừa nói, vừa vội vàng rút kiếm ra.
Huỳnh Ngộ uể oải ngã xuống, ngồi dựa vào tường.
Hắn không còn gì để nói.
Ngươi thử để ta chém ngươi một kiếm, ta lại hỏi "Ngươi có sao không?" ngươi sẽ biết a.
Trầm Uyển Nhan ngửi thấy trong không khí có mùi dầu nồng đậm, lấn át cả mùi máu tanh và mùi đất ẩm, liền theo hương lần đến.
Phừng!
Ánh sáng nổi lên. Trên tay Trầm Uyển Nhan đang cầm một cây đuốc cháy hừng hực, trên vách tường bên cạnh, có một bát dầu lớn đang treo trên đó cùng móc treo đuốc.
Trầm Uyển Nhan vội chạy đến bên cạnh Huỳnh Ngộ: "Ngươi vẫn ổn a?"
Huỳnh Ngộ: . . .
Vẫn là loại câu nói này.
Vẻ mặt hắn bi thương ảm đạm, ôm lấy ngực trái tại vị trí tim, nói ngắt quãng: "Trầm muội, ca sắp không xong."
"Huỳnh..."
Trầm Uyển Nhan nhìn thấy ngực hắn dính đầy máu, cho là bản thân đã đâm nhầm vào tim hắn, hoảng hốt không nói nên lời.
Huỳnh Ngộ giơ tay chặn lại: "Trầm muội không cần nói gì hết."
"Ca đã sắp không xong, trước khi về Tây Thiên, ca muốn nói với ngươi vài lời."
"Dù ngươi phế võ công của ca, nhưng ca không trách ngươi... Là ca sai trước... Thực tình... ca rất ưa thích ngươi. Chỉ mong ngươi tha lỗi cho ca."
Huỳnh Ngộ nói ngắt quãng, bộ dáng cạn kiệt sức lực nhưng vẫn cố nói ra từng lời, thêm vào bộ dáng thâm tình, đẫm máu của hắn, làm cho Trầm Uyển Nhan vô cùng cảm động.
Đồng thời nhận lời tỏ tình bất ngờ, trái tim nhỏ của nàng không kìm chế được mà nhảy loạn như hươu con.
Cảm xúc của nàng hỗn loạn, không biết nói gì vào lúc này.
"Được rồi, ta tha thứ cho ngươi."
Huỳnh Ngộ thở dài một hơi:"Được rồi... Trước lúc rời đi, Trầm muội ngươi có thể... cho ta một nụ hôn? Xem như không còn gì nuối tiếc trên thế gian này."
Trầm Uyển Nhan sững sờ với loại yêu cầu này.
Trầm Uyển Nhan liếc qua dung mạo của Huỳnh Ngộ, bộ dáng hắn đẹp trai ngọc thụ phong lâm, trông cũng không quá đáng ghét.
Nhưng mình và người này không có chút quan hệ a!
Bất quá, hắn vừa bày tỏ với mình.
Thế nhưng...
Hôn, hay là không hôn?
Hôn, hay là không hôn?
Hôn, hay là không hôn?
. . .
Không gian bỗng dưng yên tĩnh lại, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Giữa lúc đang phân vân, chợt Trầm Uyển Nhan nhíu mày.
Âm thanh "Thịch thịch" này là gì a?
Nàng một tay sờ vào ngực trái Huỳnh Ngộ, một tay kiểm mạch hắn.
"Hừ, ngươi vậy mà đùa giỡn ta!" Trầm Uyển Nhan nổi tức giận. Trên ngực kẻ này không có b·ị t·hương a. Lại nhìn đến v·ết t·hương trên tay Huỳnh Ngộ, thủ pháp giống hệt kiếm thức của nàng. Làm sao không biết mình bị lừa.
"Mỹ nữ, ca chỉ đùa giỡn với ngươi một chút..." Biết sự tình bị lộ, Huỳnh Ngộ vội cười bồi.
Nhưng đáp lại hắn là một trận quyền đáp lên mặt.
Không lâu sau, Huỳnh Ngộ ủy khuất nằm trong góc tường hẻo lánh, mặt mũi sưng vù. Trầm Uyển Nhan cầm đuốc dò xét xung quanh.
"A, hoa văn xung quanh tường thật kỳ lạ."
Nàng quan sát bốn bức tường xung quanh thốt lên.
"Ngươi thật rảnh rỗi a, còn không lại đây phụ ta nghiên cứu." Nàng nhìn Huỳnh Ngộ đang ngồi xổm trong góc tường, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn trên mặt đất, miệng lẩm bẩm bất mãn gì đó chỉ có hắn nghe thấy được.
Nếu không nghĩ đến việc nàng thực sự đâm hắn một kiếm tại tay trái thì đã đánh hắn thêm.
Huỳnh Ngộ uể oải tiến lại gần. Thật sự không có cách, hắn không dám làm nữ nhân này hung dữ lên. Đến lúc đó sẽ bị cọp mẹ b·ạo l·ực.
Nhìn thấy v·ết t·hương trên vai nàng không ngừng rỉ máu, hắn hốt hoảng:
"Trầm muội, thực sự không ổn. Ngươi mau mau cởi y phục để ta băng bó v·ết t·hương, nếu để lâu chảy máu không ngừng, ngươi mất máu quá nhiều sẽ ngất đi, đến lúc đó thực sự nguy hiểm a!"
Kịch bản là nữ chính b·ị t·hương, nam chính cởi y phục nàng ra băng bó v·ết t·hương, truyền chân khí các loại hình.
Đổi lại là nam nhân b·ị t·hương...
Đạo diễn: Mặc nguyên y phục!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!