Chương 8: Ba năm
Vừa muốn bước ra khỏi cửa, Huỳnh Ngộ nhìn đến cây nến trong phòng chưa cháy hết một phần, lại mở cửa sổ thấy trời bên ngoài vẫn là một màn đêm âm u.
Ai da, sao ca có thể quên Cung Cơ Đồ còn có chức năng thời gian.
Có vẻ như thời gian ở trong Cung Cơ Đồ bằng vài ngày, vài tháng, thậm chí vài năm các loại.
Ngộ ca vui vẻ mở cửa mang thức ăn tiểu nhị đặt bên ngoài tiến vào Cung Cơ Đồ. Ăn no uống say một bữa. Rồi lại tiếp tục tu luyện.
Lần này hắn tu luyện say sưa, bất tri bất giác đã trôi qua hai năm, vậy mà cứ ngỡ như một giấc mộng, nháy mắt liền qua.
Trong khoảng thời gian này, công pháp vô danh này có sáu tầng, Ngộ ca đem công pháp vô danh này tu luyện đến tầng thứ ba, đạt được bốn lần 'thư sướng lâng lâng' tu vi tăng lên bốn cảnh giới tiếp theo.
Một thân tu vi đã đạt đến năm tiểu cảnh.
Đến tầng thứ này, thần thức Ngộ ca lớn mạnh hơn không ít. Ngũ giác tinh tường, được linh khí ôn dưỡng, kinh mạch cũng từ đó mà hồi phục như cũ, thậm chí còn chắc chắn rộng lớn hơn trước.
Ngộ ca lần đầu tu luyện nên đắm chìm vào trong đó, chứ thực ra cũng lười 'chịu khổ' ngồi một chỗ bí bách. Lúc này không khỏi nghĩ đến mấy môn pháp thuật trong các trang cuối.
Kiếp trước, hắn đã từng nằm mơ thấy bản thân anh tuấn uy vũ, áo bào trắng tay cầm kiếm trong tuyết, bay lên một trảm, tức thì hàng triệu địch nhân bị tiêu diệt trong nháy mắt, rắm cũng không kịp thả. Phía dưới các tỷ muội vỗ tay reo hò, ánh mắt ngưỡng mộ.
Kiếp này có cơ hội, phải thể hiện thật tốt a!
Trong công pháp vô danh này có năm môn pháp thuật, phân biệt là Phi Hành Thuật, Tụ Hoả Thuật, Phong Nhận Thuật, Ẩn Nặc Thuật, Ngưng Băng Thuật.
Trước tiên phải học bay a!
Ngộ ca lại tiếp tục tu luyện.
Lại qua một năm.
Một ngày này.
Dưới chân Ngộ ca nổi lên từng trận gợn sóng, thân hình lơ lửng trên không, hai tay vung lên, một tay hoả cầu, một tay lục quang lập loè.
Ngộ ca sắp sửa vung chiêu, chợt hư không trước mặt thay đổi. Hiện ra quang cảnh phòng trọ.
Uy! Hiện tượng gì?
Một thanh phong nhận màu xanh bắn ra, đao mang sắc bén, chém rụng bức tường đối diện, hoả cầu lững lờ bay đi, thiêu cháy một góc phòng.
Không kịp thu chiêu a!
Vậy mà hắn bị truyền ra khỏi Cung Cơ Đồ, trở về phòng trọ rồi.
Ngộ ca hạ xuống, cầm lấy Cung Cơ Đồ lên xem xét, phát hiện nó không còn linh lực dồi dào như trước, bên trong chỉ có một tia linh khí mỏng manh yếu ớt hết sức.
Uy uy! Đây là chuyện gì, chẳng lẽ bảo bối này có hạn sử dụng.
Mới qua ba năm a.
Ngộ ca ngưng thần nhìn kỹ, từ Cung Cơ Đồ không ngừng phát ra hấp lực yếu ớt, hút lấy từng dòng lực lượng trong suốt mờ nhạt ngoài không khí, linh lực trong Cung Cơ Đồ chậm rãi tăng lên, tốc độ chậm rãi, nếu không cẩn thận chú ý thì sẽ nhìn không ra.
Còn tốt, vẫn có thể hồi phục.
Xem ra phải đợi đến lúc linh lực Cung Cơ Đồ hồi phục đến mức nhất định mới có thể tiến vào lần nữa.
Ngộ ca vẫn không hiểu, thứ mà Cung Cơ Đồ hấp thụ vào là gì, đừng nói là linh khí a. Bởi hắn ở bên ngoài tu luyện không cảm ứng được chút bóng dáng linh khí nào.
"Chuyện gì xảy ra?"
Chưởng quản khách điếm chạy lên, nhìn thấy trong phòng Ngộ ca, một góc tường b·ị c·hém rụng, gió thổi vào hi hút, nhìn ra được cảnh tượng Nguyệt Lãm thành bên ngoài, người người dưới đường nhìn lên chỉ trỏ. Một góc phòng đồ khác bị thiêu cháy thành một đống tro lớn.
Ngộ ca thở dài, biểu hiện có lỗi: "Ai, xin lỗi a, là ta nằm mơ vận công quá mức, lỡ tay làm phòng thành ra cái dạng này."
Ngộ ca không chút do dự nhận công.
Sau khi xuyên không chịu nhiều ủy khuất như vậy, lúc này cũng cần trang bức một hồi cho thoải mái.
Chường quản đang từ biểu hiện tức giận, lập tức chỉnh thành bộ dáng hiền hậu, tươi cười nói:
"Không sao không sao, chút đồ vật nhỏ ấy mà."
"Đại hiệp quả nhiên là võ công cái thế, nằm mơ vận công cũng có thể làm ra dạng này."
"Bội phục bội phục."
Ngộ ca đang chờ đợi một chưởng quản tức giận một trận, sau đó Ngộ ca sẽ thể hiện trang bức, làm cho chưởng quản kinh hãi một phen mà tươi cười nịnh nọt.
Ai biết đối phương thức thời như vậy a.
Ngộ ca cũng hưởng thụ đối phương vỗ mông ngựa, tâm tình tốt nói:
"Ai, dù sao cũng là ta làm hư hỏng đồ vật trong phòng, ta sẽ bồi thường."
Chưởng quản lập tức xua tay: "Không không, chút đồ vật nhỏ này không đáng tiền."
Chưởng quản làm sinh ý lâu năm, gặp qua đủ loại người hai đạo hắc bạch, ánh mắt rất độc, lập tức nhận thấy Ngộ ca là cao thủ, cái loại quần hùng ngưỡng mộ, hài tử nghe đến tên là nín khóc kia.
Vận chút công lực có thể tàn phá phòng trọ thành dạng này, không phải cao thủ thì là gì?
Mà có thể đánh phá quán trọ không cố kỵ như vậy, chắc hẳn không phải người của chính phái a.
Không phải người của chính phái, thì là người của hắc đạo
Đối với hạng người chuyện gì cũng dám làm này tránh được bao xa thì tránh a .
Bởi vậy hắn lập tức nịnh nọt Ngộ ca, nội tâm không ngừng kêu khổ, mong chờ tôn ôn thần này đi nhanh một chút.
Người hắc đạo làm việc không cố kỵ, ăn quỵt uống quỵt là chuyện bình thường.
Nói không chừng ôn thần này còn ở đây ăn miễn phí uống miễn phí một thời gian dài.
Báo quan? Không không, chỉ có kẻ ngu mới làm như vậy. Quan binh không thể luôn kẹp hắn trong nách bảo vệ mãi mãi, chẳng may ôn thần này tức giận, quyết tâm á·m s·át hắn thì khóc không ra nước mắt. Với võ công của đối phương, hắn làm sao chạy thoát a.
Tôn ôn thần này cố ý đến quán trọ hắn nhiễu loạn, có lẽ nào ở sau ở người giở trò? Hay kẻ này rảnh rỗi gây sự?
Dù sao cũng phải đối đãi cẩn thận a!
Ngộ ca thấy chưởng quản không thu tiền bồi thường cũng vui vẻ.
Không mất tiền đương nhiên phải vui.
"Còn tiền trọ..." Ngộ ca chậm rãi mở hầu bao.
"Không không" chưởng quản lập tức xua tay, "Đại hiệp như ngài chắc hẳn thường xuyên trừ hại cho dân, chút tiền này coi như ta thay mặt bách tính báo đáp ngài."
Nếu cầm tiền có thể sự tình sẽ càng thêm hỏng bét. Giới hắc đạo thường có các bài đại loại như trả tiền rồi vu cáo đối phương trộm tiền của hắn, trên tiền có khắc dấu...
Ngộ ca không biết hiện tại mạch não đối phương đã bổ đến tận chân trời. Không mất tiền lại được ăn uống miễn phí, vui vẻ rời đi.
Trước khi đi còn nhét không ít ngân lượng vào tay chưởng quản, hắn có không ít kim ngân trên người, chính mình tàn phá quán người ta, cũng nên bồi thường a.
Không thể không có lý lẽ đi.
Hành động này làm cho chưởng quản cảm động ứa nước mắt. Hắc đạo bây giờ tốt như vậy sao?
Đương nhiên Ngộ ca ưa thích trang bức, sẽ không đi theo kiểu bình thường.
Hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt phong vân khinh đạm, thầm thi triển Phi Hành Thuật, bay ra từ bức tường b·ị c·hém rụng.
Phía dưới đường phố một đám người dân trông thấy hắn bay ra thì kêu la.
"Oa! Kẻ này làm sao bay được vậy?"
"Bức tường này là hắn khai phá?"
"Không phải bay, hẳn là khinh công a."
"Đây là khinh công gì mà kỳ lạ như thế, dưới chân hắn không có vật đạp a. Ta am hiểu khinh công nhưng chưa bao giờ thấy qua loại khinh công này.""
"Ngươi am hiểu cái chó má gì, đây là khinh công cấp cao."
"Hẳn là một vị cao thủ ẩn danh lâu năm, giờ mới xuống núi."
". . ."
Ngộ ca hưởng thụ mọi người kinh ngạc, tán thán, khen ngợi mà thoả mãn.
Vậy mới phải a.
Bất quá trên mặt Ngộ ca không biểu hiện gì, một mặt lạnh lùng không màng thế sự bay đi.
Bất quá sau khi rời khỏi tầm mắt mọi người, Ngộ ca hạ xuống đi bộ.
Hết cách rồi, bên ngoài này không có linh khí, Cung Cơ Đồ chưa hồi phục. Ngộ ca không thể tùy thời bổ sung pháp lực.
Bởi vậy phải tiết kiệm a.
Ngộ ca thầm suy nghĩ, nếu như vậy chỉ dựa vào pháp thuật lăn lộn trong thế giới này thì không ổn, cần phải nhanh chóng tìm một bộ võ công học.
Trong tay Ngộ ca chỉ có Quan Cô Quỳ Kiếm, Ngộ ca không bao giờ học thứ này.
Còn kiếm pháp phái Yết Sơn?
Đánh Trầm Uyển Nhan còn không lại, một môn kiếm pháp thua xa công phu phái Diệu Sơn như vậy, còn học cái lông gì.
Chí ít phải là cái loại công phu vừa học thành liền có thể áp đảo quần hùng, người người mời lên làm chưởng môn võ lâm, đi ngang giang hồ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!