Chương 9: Tiêu Nhi tao ngộ
Huỳnh Ngộ dự định trước đi đến bảo tàng hội hẹn với Trầm Uyển Nhan, sau đó trở lại phái Yết Sơn gặp sư phụ thỉnh giáo vấn đề bên ngoài thiên địa không có linh khí.
Trên đường đi, hắn điều tra ra được, kể từ thời điểm bản thân tiến vào Cung Cơ Đồ, đã qua ba ngày.
Hắn ở trong Cung Cơ Đồ ba năm, vậy có nghĩa là bên trong một năm bằng một ngày ở ngoài.
Bây giờ đi đến bảo tàng, trùng hợp đúng hẹn với mỹ nữ.
Đến gần bảo tàng, phát hiện thân ảnh Trầm Uyển Nhan, Ngộ ca không đi tới mà lựa chọn bay lên, hạ xuống trước mặt nàng, y phục tung bay, vô cùng tiêu sái.
"Ngươi làm sao có thể khinh công? Kinh mạch ngươi đã chữa khỏi?" Trầm Uyển Nhan kinh nghi.
Bây giờ mới trôi qua ba ngày a, vậy mà người này có thể khinh công nhảy xuống. Nếu không có nội lực sao có thể làm được.
Bất quá... ba ngày khôi phục kinh mạch đã vỡ nát, chuyện này sao có thể a?
Dù cho là có y phu tốt nhất cũng khó mà chữa trị khỏi. Kinh mạch vỡ nát gần như là vô phương cứu chữa, tỷ lệ chữa khỏi khôi phục kinh mạch là rất thấp. Mà thời gian không đến vài năm mười mấy năm là không thể.
Huỳnh Ngộ biểu lộ vô cùng tự nhiên: "Sao nào, rất lạ sao? Nói cho muội muội ngươi biết, ca là tiên nhân, chỉ cần một ý niệm liền tự chữa khỏi kinh mạch."
"Tốt, không nói đùa, chẳng lẽ ngươi đã luyện Quan Cô Quỳ Kiếm?" Sắc mặt Trầm Uyển Nhan lộ ra vẻ quái dị.
"Uy uy, ca không bao giờ luyện thứ kiếm pháp quái quỷ ấy." Ngộ ca lập tức phủ nhận, trong lòng không vui.
Tầm mắt nữ nhân này thật thấp a, vậy mà xem thường ca. Làm sao ca phải cần luyện thứ đồ chơi cắt đứt hương hoả kia.
Có câu nói, ngươi càng phủ nhận, người khác càng tin ngươi đã làm.
Nếu ngươi thừa nhận, sẽ có người không tin.
Dù là trường hợp nào, đều tồn tại hạt giống nghi ngờ.
Trầm Uyển Nhan nghĩ Ngộ ca cảm thấy xấu hổ không muốn thừa nhận, lại nghĩ đến chính mình hại hắn ra nông nỗi này, liền nói:
"Tốt a, bây giờ tiến vào phân chia bảo tàng, ta cho ngươi sáu phần, ta chỉ lấy bốn phần."
Ngộ ca nhìn thấy bộ dáng đồng cảm của Trầm Uyển Nhan, khoé mặt giật giật.
Không nói cũng biết, nữ nhân này đang não bổ.
Hắn xua tay nói: "Những thứ này ta không cần, tặng cho ngươi."
Dù sao hắn tìm được phương pháp tu tiên, không cần truy đuổi những thứ vật chất phàm tục.
Tiền tài danh vọng chỉ làm giảm tốc độ xuất kiếm.
Trầm Uyển Nhan đầu tiên là sững sờ, liên tưởng đến cảnh Ngộ ca nói ưa thích nàng lúc bị nhốt trong mật thất bảo tàng, cảm động rưng rưng: "Ngươi... ngươi... đã không còn là nam nhân vậy mà còn đối xử tốt với ta như vậy."
Ngộ ca không vui: "Ai nói ta không còn là nam nhân?"
"Đúng đúng, ngươi là nam nhân, đại nam nhân! Là ta nói sai rồi." Trầm Uyển Nhan thấy mình nói nhầm, lo lắng tâm hồn Huỳnh Ngộ thụ tổn thương, lập tức sửa đổi. Bộ dáng vô cùng tin tưởng lời hắn nói.
"Vậy thì tốt." Huỳnh Ngộ gật đầu hài lòng khi nàng đã hiểu chuyện.
Nữ nhân này tính giác ngộ cũng thật tốt, rất nhanh liền không còn nghĩ là ca tự cung.
Trầm Uyển Nhan nói: "Ta cũng không cần nhiều bảo vật như vậy..."
Nàng còn đang ăn năn khó xử vì đã phế võ công Huỳnh Ngộ đây. Hắn không trách cứ, mà còn nhiều lần giúp đỡ, cảnh báo nàng Thí lão quái, nhường lại toàn bộ trân bảo, đại nhân độ lượng...
Chỉ có người ưa thích đối phương thật tâm mới làm vậy a...
Đáng tiếc, chính mình hại hắn mất đi đời nam nhân...
Huỳnh Ngộ chán ghét xua tay: "Không cần, ngươi cứ giữ lấy, ta có việc đi trước."
Nhiều trân bảo kim ngân như vậy làm sao mang theo.
Với lại đã tu tiên còn dính dáng gì đến tục vật.
Hắn đang muốn đến Yết Sơn thỉnh giáo lão sư phụ một chút đây.
Trầm Uyển Nhan nhìn theo thân ảnh Huỳnh Ngộ tiêu sái rời đi, hô với theo: "Vậy giữ những thứ này ở chỗ ta, ngươi muốn dùng có thể tới lấy."
Ngộ ca không nói không quay đầu lại, hắn chỉ khẽ gật đầu.
Hắn rời đi cũng không thi triển Phi Hành Thuật bay lên, mà kết hợp Phi Hành Thuật nâng lên thân thể, đạp vào thân đại thụ nhảy lên ngọn, vô cùng tiêu sái nhảy qua nhảy lại giữa các ngọn cây mà không làm cành lá rung động.
Chỉ có cao thủ Đại Tông Sư mới có bản lĩnh như vậy.
Chính mình trang bức như thế, chắc hẳn muội muội phía dưới sẽ há hốc mồm hâm mộ, cảm thán ca võ công cao a.
Đáng tiếc, ở phía dưới Trầm Uyển Nhan có suy nghĩ khác.
Người này võ công tiến bộ xuất thần như vậy, nếu không phải đã học Quan Cô Quỳ Kiếm thì là gì.
Suy nghĩ đến uy lực của bộ kiếm pháp này, thường xuyên điềm tĩnh như Trầm Uyển Nhan nhịn không được cũng có phần tâm động.
Bất quá sau đó nàng lắc đầu. Chính mình là nữ nhân, không thể học thứ võ công bất nam bất nữ kia. Trừ phi bẩm sinh là thái giám, dù đổi lại thân là nam nhân, nàng cũng sẽ không tự cung...
Một bên suy nghĩ, Trầm Uyển Nhan tiến vào bảo tàng.
Một ngày qua đi.
Ngộ ca lúc này đang không ngừng chửi tục trong đầu.
Vì để bảo toàn tiết kiệm pháp lực, hắn lựa chọn hạ xuống đi thuyền, thuê xe ngựa...
Giữ trong người nhiều kim ngân thời điểm ngày đầu rời khỏi bảo tàng tiện tay cầm ra, trên đường đi hắn tiêu xài rất phóng khoáng.
Dù sao cũng là xuyên không giả, có nhiều thứ thú vị lạ lẫm tại thế giới này chưa thử qua.
Bởi vậy mà chẳng mấy chốc, Ngộ ca trở thành Tán Tài Đồng Tử. Tiền trên thân tiêu hết sạch, tiền đi xe ngựa cũng không còn.
Bất đắc dĩ, Ngộ ca chỉ có thể đi bộ.
Trời đã tối, tại ngoại vi một toà thành không xa, Huỳnh Ngộ nghe thấy âm thanh binh khí v·a c·hạm.
Tiến tới gần thì thấy một thân ảnh thon thả quen thuộc đang giao chiến với ba gã đại hán to lớn.
Không phải Tiêu Nhi thì là ai?
Huỳnh Ngộ không hiểu vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này. Địa phương này cách Yết Sơn rất xa a.
Chẳng lẽ nàng ta trốn sư nương chạy ra ngoài chơi?
Thái dương Tiêu Nhi không ngừng chảy ra mồ hôi lớn như hạt đậu, tay vung kiếm, nội lực không ngừng tuôn ra.
Hoàn cảnh của nàng dần càng xấu đi. Ba gã nam tử trước mắt võ công không bằng nàng, am hiểu liên thủ, rõ ràng là cường đạo thường xuyên hợp lực chặn c·ướp người lành không ít lần.
Mà ba kẻ này một bên đánh, một bên không ngừng ném ra ám khí, thậm chí còn nhằm vào các bộ vị tư mật của nàng t·ấn c·ông, miệng liên tục thoá mạ, quả thực vô sỉ đến cực điểm.
"Tiểu mỹ nữ, đừng chốc cự vô ích, về nhà với bọn ta đi."
"Ngươi chỉ việc nằm ở nhà hưởng thụ, bọn ta ngày ngày đi c·ướp b·óc mang về nuôi ngươi."
"Đúng vậy a, ngươi xinh đẹp như vậy, không biết nhà ngươi ở đâu, ngày mai ba người bọn ta sẽ mang sính lễ tới."
"Được một lúc ba rể tốt, nhạc phụ nhạc mẫu hẳn rất vui mừng a."
"Ngươi nói thừa."
"A, mau đánh, mỹ nữ cạn kiệt sức lực rồi."
". . ."
Tiêu Nhi tất nhiên là hận không thể chém những kẻ này thành muôn mảnh, bất quá bọn chúng t·ấn c·ông phòng ngự bổ khuyết cho nhau quá kín kẽ, không thể tìm được bất kỳ khe hở nào.
Nội lực của nàng dần bị bào mòn. Là một tiểu cô nương ở trong môn phái có tiền bối bảo bọc, chúng sư huynh tỷ đệ yêu quí, chưa bao giờ phải chịu khổ chiến như thế này.
Lúc này Tiêu Nhi hối hận không thôi, sớm biết vậy nghe lời a di chăm chỉ luyện kiếm một chút.
"A!"
Thể lực hao mòn, vì thế kiếm pháp cũng xuất hiện sơ hở, một gã đại hán nhân cơ hội chém trúng bả vai Tiêu Nhi.
"Tốt, đả thương được nàng."
"Ngoan ngoãn chịu trói ngay từ đầu có tốt hơn không, bọn ta cũng không bức h·iếp ngươi."
"Mau đem nàng về động phòng, ba tân lang một tân nương, thật kích thích a."
Ba gã đại hán đả thương được Tiêu Nhi, cười lớn ăn mừng.
Đây là nữ nhân xinh đẹp nhất trong mười năm qua bọn hắn bắt được a!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!