Một khúc đã xong, thiếu nữ đánh đàn lập tức xoay người lại, cười nói với bóng người trên giường:- Sư tôn, khúc nhạc này của đệ tử có tác dụng dưỡng thần hồn, sư tôn có cảm thấy thoải mái không?Giọng nói mềm mại từ trong miệng nữ tử vang lên.
Thiếu nữ này mi mục như họa, da trắng nõn nà, cũng là một mỹ nhân phôi.
Nữ tử trên giường chính là cung chủ Vạn Diệu cung, Tư Nam Yên.
Mà thiếu nữ đánh đàn kia lại là đệ tử của nàng, Vân Tâm Nguyệt.
- Không tệ.
Tư Nam Yên nửa người dựa vào giường, nghe thế hơi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng không phù hợp với dáng người.
Vân Tâm Nguyệt trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, vội nói:- Sư tôn nếu thích, không bằng ta lại đàn thêm một bài…- Được rồi!Tư Nam Yên vung tay ngọc lên, lắc đầu nói:- Khâu sư tỷ của ngươi tới rồi.
Vân Tâm Nguyệt mặt lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn gật gật đầu.
Nàng tự nhiên biết hôm nay Tư Nam Yên có việc.
- Sư tôn vì sao xem trọng Ôn Tri Hành như vậy, chỉ là một phàm phu tục tử, không lẽ có chỗ không tầm thường?Trên mặt nàng lộ ra vẻ khó hiểu.
Ôn Tri Hành kia tuy rằng đã cứu tính mạng sư tôn của nàng, nhưng một người bị hút khô còn có giá trị gì.
Đối với loại nam nhân thối này, nếu không có giá trị trực tiếp vứt bỏ là được, vì sao phải tốn cái giá lớn hơn để bồi dưỡng.
Vạn Diệu Cung các nàng cũng không phải không có lô đỉnh.
- Nguyệt nhi, ngươi sai rồi.
Tư Nam Yên nghe vậy, chậm rãi đứng dậy, quần áo kéo xuống một nửa, lộ ra dáng người yểu điệu, nói:- Ngươi có điều không biết, Ôn Tri Hành này tuy là một phàm nhân, nhưng bị ta thải bổ bảy ngày Nguyên Dương cũng chưa chết, có thể thấy được thiên phú dị bẩm, lần này nếu không phải có Nguyên Dương này thải bổ, vi sư không chết căn cơ hơn phân nửa cũng bị hủy.
- Lần này sư tôn bị thương nặng như vậy!Vân Tâm Nguyệt trong lòng nhất thời cả kinh.
Người Vạn Diệu Cung đều cho rằng Tư Nam Yên chỉ bị thương nhẹ, không ngờ bị thương nặng như vậy.
- Người này rất có thể là Thuần Dương Chi Thể độc nhất vô nhị vạn người khó cầu, Nguyên Dương cực kỳ hùng hậu, vi sư vẫn là bình sinh hiếm thấy, nếu là được bồi dưỡng, ngày sau tất có thể giúp ta đột phá gông cùm xiềng xích, bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.
Tư Nam Yên nói xong, ánh sáng trong đôi mắt đẹp chớp động.
Thuần Dương Chi Thể!Vân Tâm Nguyệt lại ngẩn ra.
- Thì ra là thế.
Khó trách sư tôn để ý hắn như vậy.
Công pháp các nàng tu luyện, có yêu cầu đối với lô đỉnh cực cao.
Ôn Tri Hành nếu là Thuần Dương Chi Thể, quả thật đáng giá vun trồng.
- Sư tôn, lần này cũng không thể xem nhẹ, năm đó Mục Vân Thanh thiên phú cũng dị bẩm, đáng tiếc để cho y chạy trốn, thậm chí còn phá giải Tạo Súc Thuật, sớm biết vậy nên đem y luyện chế thành Đại Bổ Đan.
Ánh mắt Vân Tâm Nguyệt khẽ động, ghé sát Tư Nam Yên nhắc nhở:- Nghe nói Mục Vân Thanh hiện tại đã là đệ tử của lão thất phu Chính Dương Tông.
Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan dù sao cũng không phải vạn năng, luôn có lúc thất thủ.
Mục Vân Thanh chính là một ví dụ.
Con kiến hôi năm đó, bây giờ ngược lại thành một cái đinh trong mắt.
- Hừ, chờ ta tu vi đột phá, nhất định phải giết tới Chính Dương Tông, lấy xuống thủ cấp của lão thất phu Liễu Thanh Huyền kia, treo ở trên sơn môn, nhằm giải mối hận trong lòng ta!Tư Nam Yên vừa nghe đến Chính Dương Tông, lập tức giống như lại nghĩ tới bất trắc lần này, ánh mắt lạnh như băng nổi lên sát ý.
Lần này nàng ra ngoài, đúng là gặp tông chủ Chính Dương Tông Liễu Thanh Huyền.
Liễu Thanh Huyền chính là sư tôn của Mục Vân Thanh.
Hai tông một chính một ma, lẫn nhau không thuận mắt.
Vạn Diệu Cung thỉnh thoảng cũng sẽ xuất thủ âm thầm cướp đi một ít đệ tử Chính Dương Cung làm đỉnh lô.
Chính Dương Tông giết không ít người Vạn Diệu Cung.
Quan hệ song phương đã sớm như nước với lửa, nhưng bởi vì thực lực song phương không chênh lệch bao nhiêu, cho nên vẫn duy trì thế đối lập.
Khi đó, Tư Nam Yên một mình ra ngoài, lại bị Chính Dương Tông nhiều người mai phục, thiếu chút nữa liền thân vẫn.
- Sư tôn, trong Vạn Diệu Cung chúng ta sợ là! ! có nội gián! …Vân Tâm Nguyệt hơi do dự, nói ra suy đoán của mình.
Ánh mắt Tư Nam Yên lạnh như băng, nàng làm sao không nghĩ tới vấn đề này.
- Sư tôn! ! Vân Tâm Nguyệt ánh mắt lưu chuyển, đang muốn nói thêm cái gì, liền nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào.
Một thị nữ mặc cung sa mỏng bước nhanh tới, ở ngoài cửa lớn nhẹ giọng gọi:- Bẩm cung chủ, Khâu Oanh Nhi sư tỷ cầu kiến.
.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!