Tiết gia khai hoang gieo trồng, tổng cộng bận rộn mất năm ngày, may mắn
thời gian không có chậm trễ, hộ khác thu hoạch xong lúa thóc, bọn họ
cũng thuận lợi làm xong công việc.
Mặt trời ngã về tây, kéo dài bóng lưng của bọn họ, gió đêm chầm chậm
thổi phớt qua, xua tan mỏi mệt mấy ngày nay. Mặc kệ làm việc vất vả cỡ
nào, lúc ba người đứng trên bờ ruộng, nhìn thửa ruộng được khai khẩn
sạch sẽ, trong lòng thấy rất vui mừng, cảm giác này không gì có thể so
sánh được.
Điều đáng mừng hơn là, vết thương của Tiết Tùng đã khá hơn rất nhiều.
Người nhà khỏe mạnh, năm sau lương thực bội thu, đây chính là cuộc sống
giản dị mà người nhà nông luôn ao ước.
Buổi tối Diệp Nha làm mì sốt, đáng tiếc Tiết Bách vẫn chưa về.
“Đã trễ vậy rồi, sao tam đệ còn chưa về?” Diệp Nha đứng ở cửa, có chút lo lắng, nàng hỏi Tiết Tùng: “Trước kia cũng có khi đệ ấy về trễ thế
này sao đại ca?”
Tiết Tùng yên lặng nhẩm tính ngày, rồi giải thích với nàng: “Mấy ngày
qua bận rộn, ta quên nói với muội, cứ đến cuối tháng, đệ ấy đều ở lại
thị trấn viết thư dùm người ta, đến trời tối mới về. Chúng ta ăn trước
đi, chừa cho đệ ấy chút đồ ăn là được.”
Thì ra là vậy, Diệp Nha yên tâm, nàng còn tưởng Tiết Bách xảy ra
chuyện gì trên đường chứ, dù sao đường núi buổi tối cũng rất nguy hiểm.
Tiết Bách đang ở thị trấn, thấy mấy người quen thường thuê hắn viết thư đã về hết, đường xá càng ngày càng vắng, từ xa truyền đến tiếng phụ
nhân gọi con về ăn cơm, hắn cũng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, trả mấy dụng cụ bài sạp lại cho chưởng quầy, chào từ biệt với ông ấy, sau đó ung dung
trở về nhà. Hôm nay tiền lời rất khá, kiếm được ba mươi văn tiền, về nhà đưa cho nhị tẩu, chắc nàng sẽ vui lắm nhỉ?
Nghĩ đến đôi mắt phảng phất biết nói chuyện của nàng, hắn bất tri bất giác bước nhanh hơn.
Sắc trời đã tối, trên đường người đi lại rất ít, tầm mắt của hắn không tự chủ dừng lại trên người một lão phu nhân, người nọ vừa đi ra từ
trong ngõ, trông khoảng năm mươi tuổi, nhìn dáng vẻ của bà ấy, đoán
chừng thân thể còn rất khỏe mạnh.
Ý niệm trong đầu vừa lóe, lão phu nhân đó đột nhiên đứng lại, giơ tay
lên muố đỡ trán, ngay sau đó ầm một tiếng ngã xuống phía trước!
Tiết Bách kinh ngạc, vội vàng chạy tới đỡ người dậy.
“Đại nương, bà có sao không?” Lão phu nhân hé mắt, hình như vẫn còn mê man, chư phản ứng kịp.
“Ta làm sao vậy, choáng đầu quá, ui da, thắt lưng của ta...” Lão phu
nhân nhắm mắt một lúc, cảm thấy đỡ hơn chút, mới mở ra, vừa hỏi chuyện
Tiết Bách, vừa nhờ hắn giúp đỡ người đứng lên, không nghĩ tới vừa mới
đứng hơi ngồi dậy, thắt lưng lại thấy đau.
Tiết Bách không dám dùng sức kéo bà dậy, “Hay cháu đưa bà đến y quán
nhìn xem thế nào?” Xương của người già vốn không tốt, không thể qua loa
tùy tiện bỏ mặc được.
“Không cần không cần, thắt lưng của ta luôn đau như vậy, là bệnh cũ
rồi, cố thêm chút nữa sẽ đỡ thôi, chỉ là không thể đi nổi. Chàng trai
trẻ, ta có việc gấp phải về nhà, cháu có thể đỡ ta một đoạn đường không? Ui da... Nếu cháu có việc gấp, vậy đỡ ta qua bên kia ngồi một lát, rồi
ta sẽ tự đi.”
Lão phu nhân tóc đã hoa râm, thân mình gầy gò, vẻ mặt bất lực ngửa đầu nhìn hắn. Tiết Bách thật sự không nhẫn tâm để bà lại nơi này, liền nói: “Cháu không vội, cháu sẽ đưa bà về nhà, không biết nhà bà ở đâu?” Cùng
lắm sau khi làm xong hắn sẽ tức tốc chạy về nhà, mùa hè ngày dài, vẫn có thể về nhà trước khi trời tối.
Đáy mắt lão phu nhân lộ ra tia vừa ý, chỉ ngón tay về phía trước, ý bảo Tiết Bách đỡ bà đi hướng đằng kia.
Nhà lão phu nhân cách đầu đường vừa rồi cũng không xa, nhưng Tiết Bách không dám đi quá nhanh, vì vậy mất không ít thời gian.
Cuối cùng hai người cũng dừng lại trước một cánh cửa lớn. Ngoài cửa
được dọn dẹp sạch sẽ, cửa lớn được sơn đen không chút tỳ vết, nhìn lại
quần áo trên người lão phu nhân có lẽ gia đình bà cũng rất khấm khá.
Hắn một tay đỡ lão phu nhân, một tay gõ cửa.
Bên trong truyền đến tiếng bước chân vội vàng, cánh cửa liền mở ra, đi tới là một tiểu nha hoàn mới mười một mười hai tuổi.
Tiết Bách đỡ người giao cho tiểu nha hoàn, dặn dò hai câu, rồi xoay người rời đi.
Lão phu nhân có ý giữ hắn lại, mời hắn uống chén trà rồi đi, Tiết Bách đành phải nói rõ nhà hắn ở trong núi, nếu không đi sớm thì sẽ không về
kịp trước trời tối, lão phu nhân nghe vậy mới đồng ý cho hắn về.
Đợi bóng dáng hắn biến mất ở góc đường, tiểu nha hoàn nhịn không được
hỏi: “Lão phu nhân, người lão gia chọn là thư sinh kia sao?” Bộ dạng rất anh tuấn, có lẽ tiểu thư sẽ rất vừa lòng?
Dương lão phu nhân cười gật đầu, buông tay tiểu nha hoàn, không nhanh
không chậm đi vào trong viện, dáng đi thẳng tắp, nào còn bộ dáng của
người đau lưng chứ?
Dương lão gia nhàn rỗi ngồi bên bàn ăn, nhắm mắt dưỡng thần, bình chân như vại chờ phu nhân tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!