Ngay khoảnh khắc cô rơi xuống hồ,những hình ảnh này lại bắt đầu xâm chiếm trí óc cô. Nước bắt đầu tràn vào lỗ tai,mũi,miệng của cô,cô muốn kêu cứu cũng không được,mà muốn ngoi lên cũng không xong. Cô rất sợ,thật sự rất sợ,có lẽ nào... cô sẽ chết sao?
"Thiên Ân." Minh Dương ra sức đè giữ lồng ngực cô theo tiết tấu,đã làm như vậy mấy chục lần mà cô gái kia vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại,có trời mới biết trong lòng anh lúc này đang hoảng sợ đến phát điên. Làm ơn,xin em đó,tỉnh lại đi.
"Khục...khục..." Thiên Ân đột nhiên phun ra từng ngụm nước,cổ họng cực kì đau đớn. Đôi mắt mở to ra,bởi vì sợ hãi mà sớm dâng lên tầng nước mắt. Anh Minh Dương! Nhìn chàng trai trước mặt vì cứu mình mà quần áo ướt đẫm,nước từ mái tóc từng giọt từng giọt rơi xuống mặt cô.
Minh Dương mừng rỡ,ôm lấy cô gái nhỏ kia vào lòng. Người con gái này sao lại khiến cho anh lúc nào cũng lo lắng và đau khổ như vậy chứ.
"Không sao rồi,nếu em sợ thì cứ khóc đi,không cần phải nhịn." Minh Dương thấy cơ thể cô không ngừng run rẩy,mắt đỏ hoe nhưng lại cố kìm nén tiếng khóc của mình.
"Thiên Ân,bồ có sao không? Mình xin lỗi,mình sơ ý bị trượt chân nên mới đụng ngã bồ. Mình thề là mình không cố ý đâu." Ngọc Yên khóc đến thương tâm,nước mắt chảy dài trên má. Cô ta đang định vươn tay đến xoa đầu Thiên Ân thì Minh Dương đã ôm chặt lấy cô bé trong lòng mình,không cho cô ta đụng vào Thiên Ân.
Vừa lúc này,Phong Linh,Đinh Nhi với Minh Ngân đã trở về,nhìn thấy Thiên Ân quần áo ướt sũng rúc vào người Minh Dương,Ngọc Yên thì lại khóc thảm thiết,liền biết đã xảy ra chuyện,lập tức chạy lại cuống quých xem bạn của mình có sao không.
Mới nghe chuyện Thiên Ân bị rơi xuống hồ bơi,cả đám liền quýnh cả lên,ai cũng biết cô bé rất sợ nước,lại không biết bơi,quả thật nếu không có anh Minh Dương,thì sợ đã có chuyện lớn xảy ra rồi.
Minh Dương ôm Thiên Ân về kí túc xá,mọi người cũng theo trở về,chỉ để lại Ngọc Yên vẫn nước mắt lưng tròng dõi theo,còn Phong Linh,cô vẫn chưa đi,mà chỉ lẳng lặng nhìn Ngọc Yên,ánh mắt hằn lên sự căm ghét.
"Dẹp bộ mặt giả tạo đó đi."
"Hả..." Ngọc Yên đưa ánh mắt không hiểu về phía Phong Linh "Bồ nói gì vậy,mình không hiểu."
"Nếu thật sự cô lo lắng như vậy sao lúc Thiên Ân ngã xuống hồ,cô không nhảy xuống cứu cô bé,chẳng phải lúc trên đường đến đây Thiên Ân đã nói là mình không biết bơi mà."
"Nhưng...mình cũng không biết bơi,mình chỉ sợ mình nhảy xuống chỉ gây thêm rắc rối nên mới kêu người tới cứu." Ngọc Yên vẫn khóc không ngừng.
Phong Linh cười lạnh "Cô không biết bơi luôn sao?" Đúng là loại người giả tạo mà. Nhưng đúng là không bằng chứng để nói cô ta,mà cũng tại cô,tại sao lại để cho Thiên Ân ở lại một mình với con cáo già này chứ. Cũng may là không có chuyện gì,nếu không có nước cô ân hận tới chết.
Phong Linh bỏ về phòng. Ngay lúc đó,cô gái nãy giờ vẫn đứng khóc lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên má mình,cô quay đầu nhìn áng hoàng hôn đang dần buông xuống,nụ cười dần lan rộng trên khoé miệng,cô rút chiếc điện thoại đang không ngừng reo lên in ỏi trong túi quần.
Minh Ngân chạy ra mở cửa phòng,thiệt tình,mới sáng sớm mà ai đã tới không biết.
"Ôi giồi ơi." Minh Ngân giật mình suýt nữa té ra đất. Ilen tới phòng của bọn cô sao?
Vương Ngọc Hải Lam chính là từ phòng mình chạy một mạch tới đây. Chiếc áo sơ mi đen trên người vẫn còn hai nút chưa được cài,để lộ ra vùng cổ trắng quyến rũ,mái tóc dài tới eo hôm nay lại có chút rối. Chị đang chuẩn bị đến trường XXX để dự lễ hội truyền thống của trường họ thì lại nhận được cuộc gọi từ Minh Dương,vừa nghe được chuyện vừa xảy ra với Thiên Ân liền lập tức chạy tới phòng cô.
"Ilen,chị vào đi." Phong Linh đi ra cửa,cô nghĩ người mà Thiên Ân muốn gặp nhất lúc này chỉ có thể là Ilen. Từ tối qua tới giờ,cả người cô bé nóng ran,liên tục phát sốt,có lẽ sau khi rơi xuống nước đã bị nhiễm lạnh rồi. Cũng may là nhờ uống thuốc với đắp khăn cả đêm nên giờ mới hạ sốt một chút,có điều vẫn mê man ngủ,miệng thì cứ liên tục gọi tên của Ilen. Hừ,suy cho cùng đều là do con cáo già kia. Phong Linh nhìn phía Ngọc Yên nãy giờ vẫn ngồi trên giường,chỉ cần nhìn bộ mặt giả vờ đáng thương của cô ta là muốn nổi điên lên rồi.
Vương Ngọc Hải Lam đi đến ngồi xuống giường Thiên Ân,vươn tay vuốt nhẹ mặt cô,quả nhiên là phát sốt mà. Nhìn gò má trơn mềm hôm nay lại ửng đỏ lên vì sốt,chị thật sự rất đau lòng. Có phải là đã sai lầm rồi không? Sai lầm khi để cô bên cạnh chị,để bây giờ cô phải gặp nguy hiểm. Vương Ngọc Hải Lam không ngại trước mặt mọi người mà hôn lên trán cô.
Xin lỗi em,vì tôi mà em phải khổ sở như vậy. Thật xin lỗi.
Thiên Ân mở to đôi mắt mệt mỏi ra,sự đụng chạm vừa rồi khiến cô tỉnh giấc. Vừa mới thấy Vương Ngọc Hải Lam,nước mắt liền thi nhau rơi xuống,nức nở khóc ra tiếng. Cuối cùng chị cũng tới rồi,chị có biết cô đã chờ chị lâu như thế nào không?
Vương Ngọc Hải Lam nâng cô lên,ôm vào lòng. Cơ thể nhỏ bé nóng rực này như mũi kim đâm vào trái tim chị. Lau đi nước mắt trên má cô,chị đúng là đáng trách,ngay khoảnh khắc cô gặp nguy hiểm chị không thể cứu cô,vậy mà tự tin để em ấy bên cạnh vì tin chắc mình có thể bảo vệ em ấy. Em...có trách tôi không?
Cả phòng ai cũng bất ngờ,từ hôm qua tới giờ,dù bị ngã xuống nước hay bị cơn sốt hành hạ,Thiên Ân cũng không hề khóc,vậy mà mới gặp Ilen,cô gái nhỏ này lại bắt đầu mít ướt rồi. Minh Ngân nhìn nhìn tình cảnh trước mắt,đẩy đẩy mọi người ra ngoài "Ilen,chị ở lại với Thiên Ân nha,cho cô bé ăn chút gì đó rồi uống thuốc,thuốc em đã để sẵn trên bàn rồi. Vậy nha,nhờ chị hết đấy."
Giờ đây,phòng chỉ còn lại hai người họ. Thiên Ân vẫn vậy rúc vào lòng Vương Ngọc Hải Lam không ngừng khóc.
"Bảo bối,đừng khóc nữa." Vương Ngọc Hải Lam vuốt nhẹ lưng cô,cục thịt nhỏ trong lòng cứ run rẩy liên tục làm chị đau lòng muốn chết.
"Em rất sợ...hức hức...tại sao hôm qua chị lại không tới,chị đã nói sẽ qua phòng em mà...em đã chờ chị...em đã cố gắng không ngủ...để chờ chị...hức...vậy mà đồ đáng ghét chị lại không tới..." Thiên Ân dùng tay nhỏ đánh tới tấp lên người Vương Ngọc Hải Lam,tối qua cô bị cơn sốt hành hạ,nhưng vẫn cố gắng giữ mình tỉnh táo,cốt chỉ để chờ chị tới,vậy mà chờ tới nửa đêm,mệt mỏi đến thiếp đi,vẫn không thấy chị đến,không tức giận mới là lạ.
Vương Ngọc Hải Lam đến lúc này mới nhớ lại lời nói của mình,đúng là hôm qua chị đã quên mất "Được rồi,là tôi sai." Chị giữ lấy hai tay nhỏ đang đánh loạn của cô,đang bệnh mà sao ra tay mạnh thế,đem hai tay thu vào lòng,đồng thời lại hôn lên hai mắt đẫm nước của cô. Chỉ một chút dùng sức đặt cô lại lên giường,nhấc chân định bước ra khỏi phòng.
Thấy chị có ý định rời đi,cô nhanh tay nắm lấy tay áo chị,nước mắt càng rơi xuống dữ dội "Chị đi đâu? Đừng đi được không?"
Vương Ngọc Hải Lam xoa đầu cô,giọng dịu dàng "Nằm chờ tôi,tôi mua cháo cho em." Nói rồi liền nâng đôi chân thon dài bước ra cửa.
Sau khi Vương Ngọc Hải Lam càn quét căn tin xong,vì không biết cô thích ăn cháo gì nên cứ mỗi loại là lấy một phần. Thiên Ân nhìn "ít" cháo chị mua cho cô,lại thêm mấy chục hộp sữa trên bàn,có chút bất đắc dĩ nhưng lại cảm thấy buồn cười,trái tim ấm hơn rất nhiều,tâm lí người bệnh luôn như vậy,họ luôn cần một người ở bên cạnh họ,cuống quých lo lắng cho họ,huống chi lại là người họ yêu nữa,điều này càng đặc biệt hơn biết chừng nào.
Vương Ngọc Hải Lam đặt cô lên đùi,kiên nhẫn đút từng muỗng cháo cho cô,đây là chuyện từ trước đến giờ chị chưa bao giờ làm cho bất kì ai. Nhóc con,coi như tự do của trái tim tôi,đều bị em nắm cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!