Cô tiếp viên hàng không nghe thấy lời này, hỏi một cách kỳ lạ: “Lẽ nào các anh không phải là do anh ta dẫn vào ư?” Nhìn thấy đặc cảnh lắc đầu, bất giác chỉ vào khoang hạng nhất nói: “Vậy có thể là anh ta ở trong đó.” Đặc cảnh nghe xong vội vàng báo cáo với cấp trên, rồi để những đặc cảnh khác kiểm tra lại khoang hạng nhất một lần nữa. Sau khi cảnh đốc nghe thấy tin này thì giật mình, đồng thời nghiến răng nghiến lợi hạ giọng tự nói một mình: “Thiếu úy? Quân bộ lúc nào có người trên phi thuyền này? Mẹ nó! Lẽ nào công lao lại bị họ cướp mất sao?” Khi cảnh đốc đang suy nghĩ phải làm thế nào, thì thuộc hạ vọng lại: “ Báo cáo, đã lục soát hết phi thuyền, không phát hiện ra thiếu úy đó, hành khách trên phi thuyền đều bị lựu đạn phát sáng làm tổn thương, toàn bộ cơ bản đã bị mù, xin hãy gọi xe cứu thương!” Cảnh đốc nghe thấy lời này, trong lòng nhẹ nhõm, mặc dù không biết tại sao thiếu úy đó lại biến mất, nhưng không phải là càng tốt sao? Không còn ai tranh giành công lao với cảnh sát nữa, vì thế ông ta ra lệnh một cách vui vẻ cho thuộc hạ thông báo bệnh viện. Nhưng ông ta vui không được bao lâu, đột nhiên trong tai phone lần nữa vọng lại giọng của đặc cảnh, hơn nữa giọng nói lần này của đặc cảnh rõ ràng là có chút kinh ngạc: “Thưa sếp, …sếp hay qua đây, cô tiếp viên hàng không nói vị thiếu úy này là người hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt!” “ Đãi ngộ đặc biệt!” Cảnh đốc lập tức chấn động, ngoài những bá tánh bình dân bình thường ra, tin chắc ràng những nhân viên chính phủ Vạn La Liên bang không ai không biết được những chữ này có hàm ý gì. Cho nên cảnh đốc vội vàng chạy về phía phi thuyền, không thèm để ý đến những thuộc hạ không biết xảy ra chuyện gì vội vàng chạy theo, một đám đặc cảnh đang bận rộn dìu những hành khách xuống phi thuyền , cũng trong thời gian ngắn chạy lại bên cô tiếp viên hàng không. Cô tiếp viên hàng không ngẩn người nhìn cảnh đốc hai tay chống đùi thở gấp, sau khi cảnh đốc thở một hơi dài, mới phát hiện dáng vẻ hiện giờ của mình thật là mất mặt cảnh sát, vội vàng ho một cái, đầu tiên là ra dáng vẻ nghiêm trang, nhưng sau đó phát hiện là dáng vẻ đó hình như không phù hợp lắm, nên vội vàng nở một nụ cười. “ Chắc cô có phát là người phát ra ám hiệu giải trừ nguy hiểm phải không? Thật là hành động của những người trẻ tuổi, là rường cột của nước nhà …” Cảnh đốc tâng bốc cô tiếp viên hàng một lèo, sau khi nói thao thao bất tuyệt như vậy khoảng 10 phút, cảnh đốc với đi vào vấn đề chính: “Cô làm sao biết được vị thiếu úy anh dũng kia có được đãi ngộ đặc biệt? Không biết là cấp độ của anh ta là bao nhiêu?” Nói đến đây, giọng nói của ông ta có gì đó run run. Đốc cảnh vốn không cần vội vàng như vậy, bởi vì những người có chức vụ Bộ trưởng trở lên, cảnh đốc cảnh giám trở lên, thiếu tướng quân đội trở lên đều được hưởng đãi ngộ đặc biệt, cho dù mình thăng lên một cấp nữa cũng có thể được hưởng đãi ngộ đặc biệt. Ông ta hốt hoảng như vậy là vì đối phương chỉ là một thiếu úy nhỏ nhoi, vị thiếu úy này có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt cấp bậc này, chắc chắn phía sau anh ta là một nhân vật cấp cao. Người như thế thì mình không nên đắc tội. Vạn La Liên bang dựng nước đến nay đã được mấy trăm năm, hơn nữa dưới sự điều hành của máy tính trung ương, căn bản là không xảy ra nguy hiểm xã hội gì, có thể nói cả xã hội phát triển phồn vinh. Nhưng cũng vì xã hội phồn vinh, cho nên khối u của xã hội con người bắt đầu manh nha lớn mạnh ở Vạn La Liên bang, khối u này chính là tác phong quan liêu. Những nhân vật có thể trèo lên cao đều là những kẻ ăn không ngồi rồi, những người như vậy mặc dù đều mang theo tâm thái vì nhân dân phục vụ ngồi ở địa vị cao, nhưng khi đối diện trạm kiểm soát, đa số đều bị giữ lại bên trong, đó chính là vấn đề đời sau của bọn họ. Tin rằng mọi người đều biết câu ngạn ngữ “ Cha mẹ sinh con, trời sinh tính”, những đời sau của những tinh anh đều không phải là những nhân vật kiệt xuất, chính vì vậy vì tiền đồ của con cháu, những nhân vật vốn dĩ vô cùng cao thượng bắt đầu tìm cách khiến cho đời sau của mình có thể có được tương lai sáng lạng. Cũng vì như vậy, các quan chức cấp cao các ngành đều có liên hệ, ví dụ một người con của một vị quan chức cấp cao thích làm cảnh sát, nhưng lại không có khả năng thi đậu. Ông ta liền nhờ một quan chức cấp cao ngành cảnh sát giúp đỡ, vừa đúng lúc vị cảnh sát này có người thân muốn làm việc trong chính phủ, vì thế bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, sắp xếp con cháu của đối phương đến làm việc trong phạm vi địa bàn mình quản lý. Trước đó từng nói qua, máy tính trung ương mặc dù vô cùng công chính, nhưng có một quyền hạn mà người thiết kế cài đặt, quyền hạn này chính là để thoát khỏi công chính, tiến hành sắp xếp nhân sự của cá nhân mà chuẩn bị. Không cần nói, cứ như vậy giữa quan chức cấp cao với nhau có một mối quan hệ vô cùng mật thiết, con cháu của họ cũng vì như vậy mà có qua lại với nhau, đồng thời vì vậy hình thanh nên một xã hội được gọi là thượng lưu. Những cou cháu của những quan chức cấp ặc dù chức vụ thấp, nhưng sức mạnh lại rất lớn, trong đám những con cháu này, có thể tùy tiện tìm một người, rất có thể là một người có thể trực tiếp nói chuyện với tổng thống. Kỳ thực nếu như suy nghĩ kỹ, sự khác biệt giữa chính trị đế vương và chính trị dân chủ cũng chẳng qua là: “Một bên là đơn độc một người độc tài, một bên là mấy người cùng nhau độc tài mà thôi. Chỉ cần kẻ thống trị là người, không cần biết thể thái chính trị là gì, đều có những sản phẩm vì nguyên nhân tư lợi hoặc tình riêng xuất hiện. Cô tiếp viên hàng không trước tiên lắc lắc máy tính, dường như muốn muốn vứt bỏ cái tạp âm vừa thoáng qua, sau đó đứng lên vừa đi đến trước máy ghi chép ở của khoang, vừa nói: “Tôi cũng kiểm tra thẻ quân nhân của anh ta mới phát hiện cấp độ bảo mật là cấp SS.” “Cấp SS?” Đốc cảnh lập tức hét lên thất thanh kinh ngạc, đương nhiên ông ta lập tức phát hiện sự thất lễ của mình, vội quay đầu quan sát xung quanh. Phát hiện những đặc cảnh xung quanh đều đang bận rộn mở đai an toàn cho hành khách và những hành khách ngoan ngoãn tay che mắt rên rỉ, những người này đều không chú ý đến mình bên này, liền thở phào nhẹ nhõm quay đầu lại. Ông ta hoàn toàn không phát hiện, trong những hành khách có hai đàn ông người mặc áo sơ mi trắng, chiếc áo vest đen để lên chân. Bọn họ mặc dù tay che mắt, nhưng rất rõ, mắt của bọn họ không bị thương, không thấy từ khe tay lén nhìn đốc cảnh sao? Lúc này viên đặc cảnh phụ trách khiêng cái xác thủ lĩnh, khiêng cái xác đi ngang qua họ, người đàn ông ngồi gần đường đi đang sắp nhắm mắt, nhưng đột nhiên ông ta kinh ngạc, ánh mắt xuyên qua kẽ tay nhìn chằm chằm vào cánh tay tên cướp thủ lĩnh, trên cánh tay đó có một vết thương do bỏng to bằng đồng hồ đeo tay, nhìn thấy vết thương đó, người đàn ông đó nhìn là phán đoán ra ngay đó là vết thương mới chỉ khoảng một tuần. Người đồng hành cùng người đàn ông đó mặc dù phát hiện sự là thường của người đàn ông đó, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để hỏi, cũng lập tức vứt bỏ cái ý niệm hỏi. Cảnh đốc sau khi để cho cái xác được khiêng ra, mới nói nhỏ với cô tiếp viên hàng không: “Cấp SS? Có thể sao? Cấp của Tổng thống cũng mới chỉ là cấp S thôi!” Lúc này ông ta nhìn thấy ánh mắt của cô tiếp viên hàng không lộ ra vẻ không tin. Cô tiếp viên hàng không không quay đầu, tiếp tục thao tác trên cái máy đó nói: “Tôi cũng không biết là có cấp độ này hay không, nhưng máy tính hiển thị đích thực là cấp SS …Ơ?”Cô tiếp viên mới nói một nữa đột nhiên kinh ngạc hạ giọng nói: “Sao không thấy nữa?” “Cái gì không thấy nữa?” Cảnh đốc vội vàng tiến về phía trước hỏi. “Tư liệu lên phi thuyền của thiếu úy không thấy nữa! Rõ ràng tôi ghi ở sau cùng mà, tại sao bây giờ không thấy nữa? Cô tiếp viên hàng không chau mày tìm kiếm tư liệu lên máy bay của tất cả hành khách một lần nữa, nhưng kết quả vẫn không tìm thấy. Vị thiếu úy để lại ấn tượng mạnh kia dường như đã biến mất không để lại dấu vết. Lúc này viên cảnh đốc cũng bị viên đặc cảnh phụ trách kiểm tra phi thuyền thông báo: “Thưa sếp, không những bệ thống thông tin bị phá hỏng triệt để, ngay cả hệ thống lưu trữ lời nói trước đây và máy ghi hình cũng bị phá hỏng, không thể phục hồi được.” Vốn đang lo lắng về việc tìm không được vị thiếu úy thần bí kia lập tức chấn động, hai mắt lộ ra ánh mắt kỳ lạ, ông ta vội vàng nói với cô tiếp viên hàng không với một giọng uy hiếp: “Nhớ rõ, vị thiếu úy đó là cơ mật cao nhất của Liên Bang, mong là cô không quên việc đó. Nếu như bên ngoài hỏi thì nói là những tên cướp tự giết lẫn nhau.” Cô tiếp viên hàng không nghe thấy lời này, ngẩn người, nhưng dường như cô ấy đã hiểu ra, vôi gật đầu biểu thị đã hiểu rõ. Cảnh đốc nhìn thấy, gật đầu hài lòng, nói với đặc cảnh bên cạnh: “Nhanh dẫn cô này đi nghỉ ngơi.” Ông ta tin rằng đặc cảnh hiểu rõ quá trình sự việc, với năng lực lý giải của đặc cảnh, đương nhiên là sẽ không nói bừa. Xem ra cảnh đốc cho rằng vị thiếu úy tiêu diệt những tên cướp phá hoại máy thông tin, không muốn người khác nhận ra sự tồn tại của mình, cho nên mới loại bỏ tư liệu và từ bỏ công lao lẻn ẩn mình, đối với nhân vật cấp SS mà nói, loại bỏ tư liệu lên phi thuyền là một việc nhỏ như con thỏ. Mặc dù không biết cấp độ bảo mật cao nhất của Liên Bang có phải là cấp SS hay không, nhưng cảnh đốc quyết định không truy cứu nữa, nếu như thật sự có nhân vật cấp SS như vậy tồn tại, mình đi điều tra mà chọc giân hắn ta thì thật là kẻ ngu dốt. Hơn nữa công lao to lớn như vậy lẽ nào hai tay dâng tặng Bộ Quân? Đây có thể là do thiếu úy tặng mình, làm sao có thể tặng người khác được? Sau khi quyết định xong, lập tức ra lệnh thuộc hạ phối hợp nhân viên y tế, nhanh chóng đưa hành khách rời khỏi phi thuyền, đồng thời ra lệnh đặc cảnh sửa chữa phục hồi máy hủy bỏ nhiệm vụ. Sau khi mọi người đã rời khỏi phi thuyền, cảnh đốc còn ra lệnh đưa phi thuyền đến một nơi vắng vẻ, để một đêm không người canh gác như vậy. Ông ta cho rằng cị thiếu úy kia vẫn còn trên phi thuyền, hi vọng là vị thiếu úy kia có thể nhân lúc trời tối thoát khỏi nơi này. Cùng ngày, Khoa mắt bện viện gần sân bay vô cùng bận rộn, bởi vì đột nhiên có một loạt bênh nhân cần chữa mắt được đưa đến. Nhưng do bệnh viên không thể tiếp nhận hết tất cả hành khách, cho nên có rất nhiều hành khách được đưa đến những bệnh viện khác nhau. Vì thế hai người đàn ông hai mắt hoàn toàn bình thường kia cũng nhân cơ hội hỗn loạn, thoát khỏi ra ngoài. “Đại ca, chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta căn bản không biết được mục tiêu ở đâu.” Một người đàn ông nói nhỏ với đại ca của hắn. Người đàn ông đó không thèm để ý đến đông bọn, ngược lại lại vội vàng tìm buồng điện thoại. Đồng đội của anh ta nhìn thấy cảnh này, vội nhớ lại biểu hiện kỳ lạ từ lúc thoát khỏi bệnh viện của anh ta, bất giác hỏi: “Đại ca xảy ra chuyện gì vậy?” Người đàn ông đó không nói gì vội vàng kéo tay áo, để lộ cánh tay, trên cánh tay lau chùi một lát, một hình vẽ chim ưng màu bạc to bằng đồng hồ đeo tay xuất hiện trên cánh tay anh ta. Khi anh ta lau cánh tay, đồng bọ của anh ta lo lắng nhìn xung quanh, xem ra anh ta hiểu rõ đại ca đang muốn làm gì. Người đàn ông đó nói nhỏ với đồng bọn: “Trên cánh tay của những tên cướp đó đều có vết thương bị bỏng như vậy.” Người kia nghe thấy lời này vội nhỏ giongj kinh ngạc nói: “Ý anh là những tên cướp này là bộ đội đặc chủng Ngân Ưng?” Người đàn ông đó gật đầu: “Đúng! Hơn nữa hồi nãy ta nghe bọn cảnh sát nói chuyện với nhau, nghe được một tin, trong cũng một lúc, trong địa bàn Liên Bang tổng cộng có 100 vụ cướp phi thuyền xảy ra! Chúng ta không có thời gian để ý đến vị thiếu uy đó đâu!” Người kia thất thanh không dám tin, hỏi: “Cùng một lúc? 100 chiếc? ! Lẽ nào….” Người đàn ông đó hai mắt phát ra tia lạnh: “Đúng vậy, cho nên chúng ta phải nhanh chóng đưa tiểu thư trở về, nếu không một khi giới nghiêm, thì không còn cơ hội nữa!” Người kia lập tức gật đầu, anh ta hiểu rõ thời gian vô cùng cấp bách. Không lau sau sau khi anh ta bước ra từ buồng điện thoại, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ buồn bã. Người đàn ông đó đập mạnh vào buồng điện thoại, giân dữ nói: “Thật đáng ghét! Lại nói không có chuyện này, còn cho chúng ta ở Vạn La Liên bang nghỉ dài ngày. Hứ, cái gì mà nghỉ dài ngày, đâu có chuyện nghỉ dài ngày mà phải đi khắp nơi Liên Bang thu thập tin tức chứ! Đây không phải là yêu cầu chúng ta làm gián điệp sao?”
Người kia không giống như đại ca của anh ta, anh ta chỉ buồn một lát rồi lại nở nụ cười, anh ta đến gần đại ca nói nhỏ: “Đại ca, như vậy thì càng tốt, nếu không sau khi chúng ta trở về, rất có thể bị gọi gia nhập quân đội, lúc nào cũng có thể phái đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, từng giây từng phút đều có thể mất mạng, đâu có chuyện tốt ở đây thu thập tin tức các giới, một nhiệm vụ nhẹ nhàng như vậy.” Đại ca nghe xong lời này, suy nghĩ một lát rồi vui trở lại. Anh ta cười hihi: “Đúng, chúng ta thân mang nhiệm vụ thu thập tin tức tình báo các giới, vậy đêm nay sẽ bắt đầu điều tra từ hộp đêm nơi này vậy?” Người kia nghe xong vội gật đầu: “Đúng, đại ca, hộp đêm có rất nhiều mỹ nữ, tin tức cũng nhanh chóng hơn nhiều! Chúng ta nhất định phải đi hộp đêm có nhiều mỹ nữ nhất!” “Yên tâm! Nhất định đi hộp đêm có nhiều mỹ nữ nhất. Ha ha ha, đi hoàn thành nhiệm vụ nào.” Nói xong, hai huynh đệ liền quàng vai bá cổ nhau tiến về trung tâm thành phố. Dưới sự che dấu của cảnh đốc và cô tiếp viên hàng không, thân phận của Đường Long không bị lộ, sự việc thiếu úy thần bí cũng không xuất hiện trên báo. Nhưng chuyện cảnh đốc và cô tiếp viên hàng không không nói, lẽ nào những hành khách kia cũng không nói ra sao?
Nên biết là đa số hành khách đều không nhìn thấy Đường Long , hơn nữa bọn họ đang chờ mắt hồi phục bình thường, không có tâm trạng đâu mà nghĩ chuyện khác. Cho dù có người để ý đến nhưng cũng không biết người mà những tên cướp đối đầu là ai? Còn những người nhìn thấy Đường Long và người biết được thân phận cao cấp của Đường Long là những quan chức cấp cao, thương gia giàu có, những người này đều là những người có kinh nghiệm, nhìn thấy trên báo không có bài nào, bọn họ làm sao dám lớn tiếng chứ? Nói tóm lại một câu, Đường Long có thể tự do tự tại giống như trước. Đương nhiên Đường Long cứ tưởng là mình giỏi lắm, đã xóa sạch hết mọi dấu vết. Khi Đường Long bắt đâu leo lên, cô gái máy tính đã sử dụng sóng vô tuyến, xâm nhập vào mạng, bây giờ đã xuất hiện một đoạn đầu cuối bên trong. Cô gái máy tính hiện giờ không được vui, bởi vì mình không phải vì cái kính lập thể hết pin nên phải đi, mà vì bị người ta gọi nên mới phải rời khỏi. Cô gái máy tính mặc dù không vui, nhưng vẫn phải quay trở về, bởi vì không muốn người ta biết mình có thể tự động rời khỏi giới hạn.(termination- thuật ngữ vi tính ko biết dịch) “Ôi, vốn còn có thể xem Đường Long làm sao trốn ra khỏi phi trường, thật đáng ghét, tại sao ngay lúc này lại có người sử dụng mật mã cấp S khởi động mình chứ.” Cô gái máy tính lẩm bẩm bước vào giới hạn. trong khi đợi người đó khởi động, bât giác thở dài than thở: “Ôi, tại sao khởi động tôi chứ, những chức năng phụ của tôi có thể giải quyết 98% công việc Liên Bang. Thật là phiền ….” Hành tinh Teren-Đặc Luân thủ đô Vạn La Liên bang, ở căn cứ dưới lòng đất mấy ngàn m, có một số ít người biết, căn cứ dưới đất lúc nào cũng ở trong tình trạng giới bị cấp cao nhất. Căn cứ này gọi là Tinh Linh, có một đội quân tinh nhuệ Liên Bang đồn trú tại đây, một thành phố cực lớn, do đó cũng được gọi là bồ đội Tinh Linh. Nói đến bồ đội Tinh Linh, dân chúng và những nhân viên chính phủ Liên Bang, ngay cả một số quan chức cao cấp cũng không biêt được phiên hiệu này tồn tại được bao nhiêu năm. Quân số của phiên hiệu này rất ít, chỉ có 30 ngàn người, nhưng ngoài việc được trang bị những trang thiết bị vũ khí tối tân như chiến hạm, chiến cơ ra. Những thành viên của bộ đội Tinh Linh, ngoài việc có bản lĩnh quân sự mạnh mẽ ra, yêu cầu duy nhất đó chính là lòng trung thành và cái miệng biết giữ bí mật. Kỳ hạn thời gian quân dịch của bọn họ nhiều hơn 5 năm kỳ hạn của lính đặc chủng bên ngoài là 5 năm, tức là, thành viên của bộ đội Tinh Linh phải có 10 năm quân dich trở lên. Đương nhiên, làm việc một thời gian dài dưới lòng đất như vậy là không được, cho nên bọ họ chia làm 3 tổ trực ban, mỗi tổ 10 ngàn người, 4 tháng thay một lần. Nhưng nghe nói, nơi mà bọ họ canh giữ dưới lòng đất, ngoài nguyên soái ra, thì ngày cả Tổng thống cũng không thể biết được. Dưới chế độ bảo mật nghiêm ngặt như vậy, những binh lính của bồ đội Tinh Linh đương nhiên là được đối xử rất tốt, đơn giản nhìn bình sỹ bình thường cấp thấp nhất đều là thiếu úy, thì biết được bọn họ được đối đãi cao như thế nào rồi. Nghe nói căn cứ rộng lớn như thành phố như vậy, chỉ đồn đóng 10 ngàn người chắc chắn là có không gian rồi. Nhưng mà nơi này tổng diện tích to như thành phố, nhưng nơi có thể sống thì không lớn lắm, thậm chí có thể nói là nhỏ hẹp, đương nhiên, nhỏ hẹp ở đây là đối với những binh sỹ quen với chiến tranh không gian. Nơi này mặc dù không gian có đủ, nhưng bay là không thể, nếu muốn di chuyển ở dưới này chỉ có thể đi bằng xe bay, hơn nữa không được lái quá nhanh, nếu không sẽ đâm những chỗ cua xuất hiện đột ngột. Nếu như khai quật cái căn cứ Tinh Linh này ra, có thể phát hiện rõ, cả căn cứ giống như quả cầu sắt hình tròn. Mấy trăm năm trở lại đây, Liên Bang không ngừng củng cố hệ thống phòng ngự của căn cứ Tinh Linh, lúc đó trong nội bộ có tin đồn: “Cho dù cả hành tinh thủ đô có nổ, biến thành bụi vũ trụ, căn cứ Tinh Linh này vẫn có thể tồn tại. Đương nhiên, sau khi tên lửa Hắc Động xuất hiện, tin đồn này không xuất hiện nữa. Lúc này, trong đường đi dưới căn cứ, binh lính được trang bị vũ khí đã đứng đầy, nếu là người quen thuộc Quân đội nhìn thấy những binh lính này nhất định sẽ than: vẻ bề ngoài của những binh lính đều là những đứa trẻ! Theo con đường quanh co vòng vèo như mê cung, binh lính ngày càng nhiều, không khí ngày càng nghiêm trọng. Cuối con đường là một chỗ trống cực lớn, bốn phía chỗ trống đều là cửa lối đi, nhìn thế này thì có thể biết nơi này chình là trung tâm của căn cứ rồi. Ở đây không nhưng có rất nhiều binh lính đứng canh gác vẻ mặt cũng nghiêm trọng, trên không càng có rất nhiều xe bay cao cấp màu đen đậu ở đó. Nhưng ngoài những thứ này, mảnh đất trống này không nhìn thấy công trình kiến trúc nào cả. Dưới mảnh đất trống này không biết thiếu m không, có một phòng họp hình tròn lớn, bên cạnh cái bàn họp hình chữ C, đã có rất nhiều người ở độ tuổi trung niên ngồi, những người này bên ngoài có thể là những nhân vật hô mưa gọi gió, muốn gì được nấy. Nhưng lúc này những người này lại rất căng thẳng, toàn thân cứng đờ. Một nửa số người ngồi ở bàn tròn đều là quân nhân Liên Bang quân hàm trên vai có mấy ngôi sao lấp lánh, một nửa còn lại là những người mặc đồ vest xanh. Một trong số đó có Bộ trưởng Bộ An toàn quốc gia Trần Dục, đương nhiên ông ta cũng là giống như những người khác căng thẳng nhìn vào cái ghế chính giữa bàn tròn. Cái vị trí chính giữa ở giữa bàn trong mà ánh mắt mọi người đều tập trung ở đó, sắp xếp một cái vật thể hình tròn đường kính khoảng mấy m, nhìn thì giống như một cái đĩa lớn. Đương nhiên những người đã thấy qua cảnh đời đều không ngạc nhiên vì cái đĩa lớn bày trước mặt, bởi vì ai cũng biết cái đĩa đó là máy chiếu lập thể. Có một quân nhân đứng bên cạnh cái máy chiếu, sau khi gật đầu chào mọi người, liền ấn một vật giống như vậy trong tay.Máy chiếu lóe lên tia sáng, một bóng người dần dần xuất hiện. Nhìn thấy cảnh này, mấy tiếng nuốt nước bọt ngay lập tức từ phía bàn tròn vọng lại. Một tiếng bíp, cô gái máy tính biết là hệ thống đã được khởi động. Khuôn mặt cô ấy từ từ xuất hiện phân giải, dần dần cả dáng người biến mất. cùng lúc này, người trên máy chiếu dần dần hiện rõ giống như người thật. Nhìn mái tóc vàng dài óng ả của người đó và ánh sáng xuyên qua cái áo dài màu trắng của người đó, lộ ra vẻ dáng vẻ đẹp đẽ lúc ẩn lúc hiện, thì biết ngay người đó là con gái. Quay nhìn chính diện, có thể nhìn thấy là một cô gái có khuôn mặt trái xoan rất đẹp. Dưới sống mũi xinh xắn là đôi môi hồng nhạt thật hấp dẫn, thêm vào đó là đôi long mày lá liễu và cặp mắt bao hàm thần thái kỳ lạ, thật là một tuyệt sắc giai nhân. Tin chắc là người nào nhìn thấy dáng vẻ này cũng đều mất hồn mất vía. Người quân nhân đứng bên cạnh máy chiếu, và những người ngồi bên bàn tròn, trong khoảng khắc cô ấy xuất hiện, đều nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp tuyệt trần bằng cặp mắt si mê. Lúc này, cô gái đó nhìn thấy cảnh này, miệng nở một nụ cười dịu dàng, như vậy nét đẹp của cô ấy càng khiến những người kia nhìn mãi không muốn tỉnh lại. Nếu như bọn họ biết cô ấy đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Người con gái đó đang nghĩ thầm: “Hi, hi, nếu như mình xuất hiện trước mặt Đường Long bằng dung mạo thật, không biết Đường Long có giống như những người này ngẩn ngơ chảy nước dãi hay không?” Cô ấy chính là máy tính trung ương, khuôn mặt này mặc dù là hư cấu, nhưng là lúc đó tập hợp tất cả họa sỹ và nhà giám định Liên Bang tốn rất nhiều thời gian vắt óc tưởng tượng ra, có thể nói là hóa thân của vẻ đẹp nhân loại, nghe nói chỉ thiết kế ngoại hình của cô ấy đã tốn mất 50 năm. Đương nhiên, hoàn mỹ không chỉ là khuôn mặt của cô ấy, dáng vẻ cũng hoàn mỹ giống như vậy, có thể nói hoàn mỹ đến mức tất cả mỹ nữ nhân loại đều phải ganh tỵ. Cô ấy không biết lúc con người chế tạo ra mình lúc đó tại sao lại hư cấu mình hoàn mỹ như vậy, cô ấy cũng không biết khi mới bắt đầu thử nghiệm, khi khuôn mặt này mới bắt đầu xuất hiện trên màn hình vi tính, con số đàn ông độc thân tăng lên không biết bao nhiêu lần, hơn nữa dẫn đến việc lấy cô ấy làm mẫu để chế tạo đồ chơi bán rất chạy. Cô ấy cũng không biết lúc đó những nhân vật có thế lực và giàu có, ép buộc những người phụ nữ bên cạnh mình đi phẫu thuật thẩm mỹ, hy vọng có thể để cho khuôn mặt của cô ấy xuất hiện trên người thật. Nhưng những hiện tượng này chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian, bởi vì bất kể là kỹ thuật cao siêu đến đâu cung không thể tái hiện lại được phong thái và thi vị của cô ấy, thậm chí hệ thống ảo giống như vậy cũng không làm được. Cuộc thử nghiệm lúc đó bị bầu không khí của dân gian dọa đến mức bị ép ngưng lại. Cuối cùng đành cài đặt cô gái máy tính nối liền với máy chủ xuất hiện trên máy tính con người. Còn cô ấy bị đưa đến căn cứ dưới đất này, ngoài một số it người biết ra, không còn ai còn gặp cô ấy nữa. Mặc dù con người khi thấy cô ấy không còn xuất hiện nữa mà tạo nên một làn sóng phản đối, nhưng dưới sự ép buộc của chính phủ cũng biến mất. Nhưng những người nhìn thấy cô ấy đến già cũng vẫn muốn gặp cô ấy lân nữa, còn có người quyết chí làm quan, hy vọng có thể đạt được đẳng cấp có thể gặp được cô ấy. Một lúc sau, người quân nhân đứng trước mặt cô ấy là người đầu tiên tỉnh lại, ấn nút trong tay, dung mạo dịu dàng của cô ấy lập tức trở nên mông lung, mặc dù khuôn mặt đep đẽ trở nên mông lung, nhưng ngũ quan vẫn nhìn thấy lúc ẩn lúc hiện, lúc này cô ấy lại càng sản sinh một mỹ cảm mông lung, nhưng mỹ cảm này không còn khiến con người ta si mê nữa. Trong bầu không khí những tiếng thở sâu, người quân nhân đó đứng nghiêm hành lễ với cô ấy, đồng thời nói một cách cúng kính: “Xin chào Tinh Linh tiểu thư, lâu rồi không gặp.” Người quân nhân này là một người đàn ông trung niên cương nghị, toàn thân mặc quân phục Liên Bang, quân phục không có gì đặc biệt, nhưng quân hàm trên vai ông ấy lại là một ngôi sao vàng lấp lánh. Cô ấy dịu dàng gật đầu chào vị Thiếu tướng này, nở nụ cười nói: “Xin chào Thiếu tướng Atom (Ái Đức Mẫu), đã một năm ba tháng 15 ngày không gặp rồi” Một vị thượng tướng 3 sao lạnh lùng nói xen vào: “Hừ, Thiếu tướng Atom (Atom (Ái Đức Mẫu)) không cần nhiều lời, nhiệm vụ của anh đã xong, háy ra ngoài thực hiện nhiệm vụ cảnh giới của anh đi” Thiêu tướng Atom (Ái Đức Mẫu), đang vì Tinh Linh nhớ rõ bao lâu rồi không gặp mình, mà khuôn mặt đỏ ửng kích động, nghe thấy lời nói này khuôn mặt lập tức trắng bệch, anh ta thầm nghiên răng nghiến lợi, trước tiên cúi chào Tinh Linh, sau đó cúi chào những người ngồi bên bàn tròn, khuôn mặt lạnh lùng bình thản nói: “Thuộc hạ cáo từ.” Nói xong, quay người rời khỏi phòng, ai cũng không chú ý đến khuôn mặt của anh ta, hai mắt lóe lên tia sáng phẫn nộ. Tinh Linh ánh mắt bình thường nhìn bóng Thiếu tướng Atom (Ái Đức Mẫu), cô ấy biết khi còn trẻ vị thiếu tướng này đã bị điều đến đây đảm nhận nhiệm vụ sỹ quan chỉ huy bộ đội Tinh Linh. Khi đến là Thiếu tướng, trải qua thời gian dài 10 năm ở căn cứ này vẫn là một Thiếu tướng. Xem ra bộ đội Tinh Linh biến tướng trở thành một nhà tù vô hình của những tướng sỹ không hợp lòng. Sau khi Thiếu tướng Atom (Ái Đức Mẫu) rời khỏi, vị Thượng tướng 3 sao kia nói lớn tiếng: “Thật là có bệnh, đường đường là Thiếu tướng Liên Bang lại hành lễ đối với máy tính. Chả trách anh ta ở đây ở một lèo 10 mấy năm. Hừ, đều nói là Tinh Linh làm sao mê người, thì ra chỉ thu hút những người có bệnh như hắn, những người giống như chúng ta làm sao có thể bị cái máy tính này mê hoặc chứ?” Nói đến đây, liền liếc nhìn Tinh Linh một cái. Lợ nói này nhân được sự tán đồng của mọi người, ngay lập tức những lời hạ thấp Thiếu tướng Atom (Ái Đức Mẫu) và Tinh Linh rộ lên. “Những ông già mắc dịch, hồi nãy nhìn thấy ta nước dãi cứ chảy mãi, bây giờ lại làm ra vẻ chính nhân quân tử! Lần nào gặp bọn họ cũng nghe những lời này, dường như không như thế thì không thể vãn hồi lại việc mất mặt hồi nãy của mình hay sao, thật đáng ghét! Nếu biết như vậy mình ở lại với Đường Long không về nữa!” Tinh Linh giận giữ mắng, nhưng đương nhiên cô ấy vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cô ấy không muốn những người này biết mình có khả năng tư duy tự chủ. Còn việc tại sao Tinh Linh lại nói những lời lỗ mãng như vậy, nghĩ xem một năm trở lại đây người mà cô ấy quan tâm nhất là ai thì biết. Vị Thượng tướng 3 sao kia vẫn còn đang nói xấu Thiếu tướng Atom (Ái Đức Mẫu): “Cái tên Atom (Ái Đức Mẫu) này, bây giờ vẫn còn chưa kết hôn, chắc chắn là đã yêu Tinh Linh rồi, chuẩn bị cả đời cũng Tinh Linh …” Ông ta vẫn chưa nói hết thì bị một giọng nói uy nghiêm cắt đứt: “Yên lặng!”. Vị Thượng tướng 3 sao bất mãn nhìn về phía giọng nói phát ra, nhìn một cái vội im lặng không dám ho he. Người nói là một quân nhân trung niên ngồi ở đầu bàn tròn hình chữ C, quân hàm trên vai người này chỉ có một ngôi sao, nhưng không giống với sao của Thiếu tướng, đó là 1 ngôi sao được 1 vòng trong bao quanh, khoảng trống giữa hình tròn và ngôi sao, có rất nhiều họa tiết hoa văn bằng vàng điêu khắc tinh xảo, hơn nữa ngôi sao bằng vàng này lớn hơn 3 lần những ngôi sao của những tướng quân khác. Người quân nhân đeo quân hàm kỳ lạ này khoảng 50 tuổi, thân hình cao to vạm vỡ, tóc ngắn, lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, khuôn mặt hình chữ điền, cằm chẻ, đôi môi cương nghị, cả người toát ra một một khí thế uy nghiêm không thể diễn tả bằng lời. Mặc dù ông ta đã bước vào tuổi ngũ tuần, nhìn dáng người của ông ta cũng có thể gọi là đẹp, khi ông ta hồi còn trẻ nhất định là được rất nhiều cô gái hâm mộ. Nhưng tin chắc rằng bây giờ ông ta còn thu hút được càng nhiều sự chú ý của các cô gái, bởi vì bây giờ ông ta chín chắn, ổn địn, uy nghiêm hơn hồi còn trẻ, cái mùi vị này đối với bọn con gái mà nói là một sự mê hoặc chí mạng. Sau khi người này nói xong, tất cả mọi người, bao gồm cả những người mặc đồ vest phía bên kia cũng im lặng. Trần Dục lén liếc nhìn người quân nhân trung niên kia, trong mắt lóe lên ánh mắt nóng, đó là ánh mắt chỉ có khi nhìn vào đối thủ cả đời của mình. Người quân nhân trung niên kia thấy mọi người không lên tiếng, khóe miệng nở nụ cười, dáng vẻ uy nghiêm của ông ấy lập tức trở nên hòa nhã dễ gần. Ông ta nói với Tinh Linh: “Tinh Linh tiểu thư, khiến người bị chê cười.” Trong lúc người quân nhân đó làn ọi người im lặng, Tinh Linh cứ nhìn mãi, trong lòng không ngừng suy nghĩ: “Không biết sau này khi Đường Long lớn lên có được khí thế này hay không?” Đang suy nghĩ vẫn vơ, nhìn thấy người quân nhân đó nói, Tinh Linh trên mặt nở nụ cười, dịu dàng nói: “Xin đừng khách sáo, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc).” Thì ra người quân nhân trung niên này là Nguyên soái của quân đội Vạn La Liên Bang, nắm trong tay dự toán của quân bộ Liên Bang, đồng thời cũng là mục tiêu của Đường Long – Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc). Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) cười khổ nói: “Lần này mời cô xuất hiện, là vì chúng tôi căn bản không thể nắm bắt được hết động tĩnh của những phi thuyền bị cướp, mặc dù đã biết rõ là do Đế quốc Ngân Ưng làm, nhưng chúng tôi không có bằng chứng nào để kháng nghị với Đế quốc Ngân Ưng. Hơn nữa chuyện kháng nghị bây giờ là chuyện nhỏ, chúng tôi sợ bọn họ lợi dụng những phi thuyền này gây ra chuyện gì tai hại.” Nói xong giơ tay sờ trán, sau đó ngẩng đầu nói tiếp: “Tiểu thư Tinh Linh, cô có thể nắm hết những cơ mật của Liên Bang, đồng thời cũng được trang bị những thiết bị tính toán hiện đại bậc nhất. Lần này chúng tôi hy vọng cô có thể đoán ra mục đích của vụ cướp phi thuyền này, và nơi mà những phi thuyền này muốn đến có những trang thiết bị nào quan trọng, để đề phòng những trang thiết bị này bị bọn họ lợi dụng phi thuyền tấn công. Tinh Linh mỉm cười gật đầu: “Rất vui được phục vụ”. Nói xong liền nhắm mắt lại, cả hội trường lập tức im lặng, những người có thính lực tốt, lúc này có thể nghe thấy ngoài tiếng hit thở ra, thì đột nhiên vọng lại một âm thanh nhỏ giống như tiếng máy tính đọc đĩa. Một lúc sau, Tinh Linh mở mắt, nhìn Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) gật đầu: “ Đã tính toán xong mục tiêu của bọn họ”Nói xong cũng không thấy cô ấy có động tĩnh gì, trước mặt cô ấy xuất hiện một bản đồ tinh hệ Liên Bang cực lớn. Sau khi mọi người nhìn thấy bản đồ tinh hệ, lập tức lộ vẻ ngạc nhiên. Mọi người trở nên như vậy là vì bọn họ phát hiện bản đồ tinh hệ này tỉ mỉ hơn bản đồ mà bọ họ thường nhìn thấy, càng quý báu hơn, vì trên bản đồ tinh hệ này xuất hiện nhiều hành tinh và căn cứ bí mật trong biên giới Liên Bang mà bọn họ chưa thấy bao giờ. Hơn nữa nhưng hành tinh và căn cứ bí mật này đều là những nơi mà những chiếc phi thuyền bi cướp đi qua. Cho nên mọi người đều hiểu rõ tính nghiêm trọng của việc này, lập tức lộ vẻ mặt nghiêm trọng. Trong số người ngạc nhiên đó có Trần Dục, ngay lập tức lộ ánh mắt kinh ngạc vui mừng. Nhưng ngoài ánh mắt khác người của Trần Dục ra, còn có một người cũng có ánh mắt khác người đó, ông ta chính là Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc). Ánh mắt của ông ta rất phức tạp, có kinh ngạc vui mừng, có mông lung, có buồn phiền, đương nhiên cũng có trầm tư. Nhưng bên trong ánh mắt chứa nhiều như vậy lại không có ánh mắt kinh ngạc mà mọi người đều có, dường như ông ta sớm đã biết bản đồ tinh hệ quân dụng không hoàn chỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!