"Xem hàng đi, xem hàng đi nào!""Bánh bao đây, bánh bao mới ra lò đây!""Các vị đại gia, đừng đứng bên ngoài, vào trong chơi đùa chút nào.
.
."Trên đường phố phồn hoa, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, hai bên đường bày đầy quán nhỏ, tiếng hô mời chào vang lên liên tiếp, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.Ở một ngõ hẹp vắng vẻ trong thanh, mấy tên ăn mày mặt phờ phạc dựa vào tường.Mặt trời giữa trưa quá gắt, ngồi ăn xin bên ngoài thì mông sẽ bị nướng chín, đợi thêm một canh giờ nữa, tiết trời mát hơn một chút, bọn hắn mới có thể ra ngoài hành nghề.Sâu trong ngõ nhỏ đó có một người nằm im không động đậy.Đó là một người trẻ tuổi, sắc mặt trắng bệch, mặc áo bào màu trắng, nằm ở nơi đó không động đậy mấy canh giờ rồi.Thỉnh thoảng đám ăn mày liếc qua chỗ đó một chút, rồi lại quay sang thì thầm với nhau."Chậc chậc, không biết là người nào, ra tay ác như vậy.
.
.""Nnhững người kia ra tay nặng cũng hơi nặng rồi, nhưng mà tên thư sinh này cũng quá yếu đi, hắn đã nằm ở đó mấy canh giờ, cũng không biết có thể chống đỡ được hay không.
.
.""Nếu ngày mai hắn vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta không thể chờ ở nơi này nữa, tránh việc đến lúc đó lại bị quan phủ điều tra, phải làm dê thế tội cho người khác.
.
.".
.
.Tiếng ồn ào không biết từ chỗ nào truyền đến, đánh thẳng vào màng nhĩ Đường Ninh nhưng hắn không nghe được nội dung, tiếng ồn ào kia khiến lòng người phiền chán, hắn muốn đưa tay che lỗ tai lại, lại phát hiện mình không làm được.Ý thức của hắn vô cùng rõ ràng, nhưng hắn lại không khống chế được thân thể của mình, dù chỉ động động ngón tay hay là mở mắt ra.Trên cơ thể hắn truyền đến cảm giác đau, khiến hắn càng thêm tỉnh táo, một số ký ức bắt đầu hiện rõ trong đầu.Hai giờ trước, hắn vừa mới bảo vệ xong hai bài luận văn tốt nghiệp, thuận lợi lấy được song bằng thạc sĩ của một trường cao đẳng ở Tây Bắc, trước đó vì phải hoàn thiện luận văn, hai ngày hai đêm hắn đều không dám chợp mắt.Bảo vệ xong, rời khỏi trường học rời, lên xe buýt trở về cô nhi viện đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, cuối cùng hắn không chống được mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên xe buýt.Tỉnh lại sau giấc ngủ, hắn lại ở chỗ này.Hoàn cảnh bên ngoài ồn ào, thân thể đau nhức, không thể mở mắt ra chẳng lẽ trong lúc hắn ngủ đã xảy ra tai nạn xe cộ?Đường Ninh chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Hắn thầm cảm thấy may mắn, xen lẫn cảm giác sợ hãi, may mắn là vì hắn còn có ý thức, tối thiểu là tính mạng vẫn còn, còn sợ hãi chính là mình đã biến thành người thực vật, sau khi lão viện trưởng rời đi, trên thế giới này hắn không còn người thân nào khác, không biết bệnh viện sẽ đối xử với một bệnh nhân là người thực vật không có người thân cũng chẳng có bạn bè gì như hắn thế nào?Hắn bắt đầu cố gắng khống chế thân thể của mình, liều mạng mở mắt..
.
.Một bóng người nho nhỏ từ đầu ngõ đi tới, đó là một tên ăn mày, quần áo rách rưới vá chằng chịt, nhưng không bẩn như những tên ăn mày khác, dưới mái tóc rối bù kia là một đôi mắt trong suốt có thần.Tiểu ăn mày đi sau vào trong ngõ nhỏ, liếc người đang nằm dưới đất, bước chân khẽ dừng lại, rồi đi vòng qua bên cạnh hắn, đi tới góc tường bên cạnh hắn ngồi xuống.Nghe những tên ăn mày kia nói chuyện, tiểu ăn mày nhìn về phía người trẻ tuổi nằm dưới đất kia.Tay của người kia khẽ giật giật, có lẽ là khát nước, trong thời gian ngắn, hắn đã liếm môi mấy lần.Tiểu ăn mày đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài ngõ nhỏ.Đường Ninh vẫn không thể khống chế thân thể của mình, mí mắt vẫn không thể mở ra, nhưng ngón tay hắn đã có thể nhúc nhích, liếm đôi môi khô khốc một cái.Đột nhiên tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, dường như là có người đến gần, người kia dừng lại bên cạnh hắn, không lâu sau có một chất lỏng mát mẻ chảy vào cổ họng hắn.Nếu như nói môi của Đường Ninh là mặt đất khô nứt, thì chất lỏng mát lành kia chính là hạn hán đã lâu gặp mưa rào.Đường Ninh ngạc nhiên phát hiện, hắn có thể khống chế thân thể của mình.Hắn gian nan mở mắt, giọng nói khàn khàn: "Y tá, tôi.
.
."Giọng hắn bỗng im bặt như bị ai bóp cổ vậy, bởi vì hắn nhìn thấy không phải thiên sứ áo trắng mặc đồng phục y tá, mà là một khuôn mặt nh lấm bẩn, chừng 11~12 tuổi, không phân biệt là nam hay nữ, tóc cũng rối tung, chỉ có đôi mắt to sáng ngời có thần.Trong tay đối phương cầm một mảnh lá sen gép lại, tạo thành một chiếc phễu, trong thùng có nước, vừa rồi hẳn là dùng nước này cho hắn uống.Nơi này không phải bệnh viện, hắn cũng không phải đang nằm trên giường bệnh, mà nằm trong một ngõ nhỏ, cách đó không xa có mấy tên ăn mày quần áo tả tơi đang dựa vào tường, đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.Tiểu ăn mày kia thấy hắn tỉnh, yên lặng lui về góc tường, không nhìn hắn nữa."Ục, ục ục.
.
."Hiện tại chuyện duy nhất mà Đường Ninh cần biết rõ ràng, không phải là hắn đang ở nơi nào, cũng không phải làm thế nào mà hắn lại ở chỗ này, mà là phải làm thế nào mới có thể lấp đầy bụng của hắn.Hắn đã đói đến mức sức để đứng lên cũng không có.
.
.Tiểu ăn mày móc từ trong ngực ra một bọc giấy, mở ra, bên trong có một chiếc bánh bao đã lạnh."Cô, ục ục.
.
." Đường Ninh nhìn chằm chằmvào chiếc bánh bao kia.Tiểu ăn mày đưa bánh bao lên miệng."Cô, ục ục.
.
." Đường Ninh vẫn nhìn chằm chằm chiếc bánh bao kia.Tiểu ăn mày nhìn hắn một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu lộ ra vẻ do dự, suy nghĩ một hồi, sau đó nó bẻ chiếc bánh bao kia thành hai nửa, đưa một nửa tới trước mặt Đường Ninh.Đường Ninh không chút do dự, nhét nửa chiếc bánh bao kia vào trong miệng, cắn một miếng lớn nuốt vào.Nhân cải trắng.Tiểu ăn mày lại giơ nửa chiếc bánh bao còn lại lên bên miệng, bên tai nó lại nghe thấy tiếng: "Ục, ục ục.
.
Bạn đang đọc bộ truyện Tiểu Lang Quân Như Ý tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiểu Lang Quân Như Ý, truyện Tiểu Lang Quân Như Ý , đọc truyện Tiểu Lang Quân Như Ý full , Tiểu Lang Quân Như Ý full , Tiểu Lang Quân Như Ý chương mới