Mai sau khi Vân Hạ ra khỏi phòng cấp cứu thì cô đi về biệt thự, nấu một ít cháo dinh dưỡng rồi cùng mẹ chồng đưa vào bệnh viện cho Vân Hạ, cửa hàng tạm thời đóng cửa. Bà Hương nghe nói Vân Hạ suýt sảy thai thì bị dọa cho phát hoảng, đứa cháu bé bỏng mà cả gia đình đang chờ đón lại vừa rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Bà Hương rất muốn chăm cháu nhỏ, như thể bà muốn bù đắp lại quãng thời gian lúc Vương Đình Quân và Vương Đình Trường còn nhỏ, bà đã không quan tâm nhiều đến các con mà chỉ lo cơm áo gạo tiền, mọi việc chăm con bà đều giao cho giúp việc. Sau này có Thiên An và Thiên Tử, bà cũng không kịp chăm sóc vì khi nhận lại được cháu thì những việc nhỏ nhỏ các cháu đã tự làm được rồi, đặc biệt là Thiên Tử, cậu nhóc tự tắm rửa, đánh răng được hết, cũng may còn có Thiên An, cô bé rất hồn nhiên vô tư tận hưởng sự chăm sóc của bà.
Hai người đến bệnh viện thì Vân Hạ đã tỉnh được một lúc,Vương Đình Trường đang ở bên cạnh đút cho cô ấy từng ngụm nước.
“Cháu có sao không?”Vừa mở cửa đi vào, bà Hương đã lo lắng hỏi.
“Chào bác ạ, cháu cũng ổn rồi.” Vân Hạ nở một nụ cười yếu ớt trả lời.
“Bác đã chứng tổ yến đây rồi, cháu rảng mà ăn uống vào cho cả hai mẹ con mạnh khỏe, ngày mai trở đi đến bữa ăn bác sẽ mang đồ ăn đến cho, cháu cứ ráng ăn. uống là được.”
“Không cần như vậy đâu ạ”
“Không được, bác đã nói rồi đó, cháu đừng ngại phiền phức gì cả, dù sao cũng là máu mủ của bác mà, cháu cứ xem như bác đang chăm cháu nội của bác là được.”
Vân Hạ nhìn sang Mai, thấy cô gật đầu, lại nhìn sang Vương Định Trường, thấy ánh mắt đầy mong chờ của anh, chỉ có thể nói lời cảm ơn thôi.
Bác ấy quá tốt!
Vân Hạ nằm viện đúng hai tuần thì xuất viện, tuần đầu tiên Vương Đình Trường bỏ hết tất cả mọi việc ở công ty cho anh trai để chăm sóc cô. Tuần thứ hai thì mẹ anh lại đến chăm sóc cô, do ở công ty đầu năm có khá nhiều hợp đồng mới cần giải quyết, một minh Vương Đình Quân làm không hết việc.
Bằng sự kiên quyết của bà Hương, cuối cùng Vân Hạ cũng phải chuyển về biệt thự sống, với lý do là cô ở một mình, không có ai chăm sóc cả.
Vân Hạ rất ngại chuyện này, dù sao cô và Vương Đình Trường cũng chưa có quyết định chính thức nào cả, nhưng mà cũng không thể từ chối được. Sau hai tuần này, cô cảm thấy nếu mình thật sự để đứa nhỏ xảy ra chuyện gì chắc chắn sẽ rất có lỗi với gia đình này, nên trước mắt cứ phải đồng ý, đợi một thời gian nữa khỏe hơn thì quay về nhà.
Từ bệnh viện Vân Hạ được đưa thẳng về biệt thự luôn, cô muốn ghé qua nhà lấy ít đồ nhưng bà Hương nói bà đã cho người chuẩn bị hết mọi đồ dùng sinh hoạt ở biệt thự trước rồi.
Cô còn có thể nói gì nữa?
Về đến biệt thự, vừa mở cửa ra, tất cả mọi người đã đứng chờ sẵn ở phòng khách, không thiếu một ai, còn có bánh kem, hoa quả, thậm chí Thiên An đang ngồi trên tay của Vương Đình Quân còn cầm cả pháo sáng nữa.
“Còn làm gì nữa, tất nhiên là chào đón cậu xuất viện rồi. Nào vào đi=” Mai vui vẻ nói.
Vương Đình Trường đi vào cầm chiếc bánh kem trên tay Mai, rồi bước đến trước mặtVân Hạ, nhẹ nhàng nói:
“Chào mừng hai mẹ con về nhà!” Toàn bộ những thứ này là anh đã nhờ Vương Đình
Quân và chị dâu chuẩn bị để chào đón Vân Hạ, anh muốn cho cô ấy biết rằng cô luôn được chào đón tại ngôi nhà này, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy, mãi mãi là vậy.
“Cảm ơn”Vân Hạ nói xong nhận lấy chiếc bánh kem trên tay Vương Đình Trường, sau đó thổi nến.
Trên bánh kem chỉ có một ngọn nến số hai, tượng trưng cho hai mẹ con.
Vương Đình Trường lấy lại bánh kem đưa cho Thiên Từ đứng ở gần đó nhất, rồi quay lại, anh quỳ một chân xuống dưới sàn nhà, trước mặtVân Hạ, bàn tay đút vào túi quần lấy ra một chiếc hộp màu đỏ nhung nhỏ nhắn, xinh xắn, những ngón tay thon gọn của anh khéo léo mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương nhỏ nhắn, chỉ có một viên kim cương màu hồng ở trên đỉnh nhẫn, đây là chiếc nhẫn có tên “forever” nằm trong bộ sưu tập mới ra mắt của một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trên thế giới.
Ngay từ lúc biết cô có thai, anh đã im lặng đặt chiếc nhẫn này, biểu thị một tình yêu mãi mãi, đây là chiếc nhẫn duy nhất trên thế giới.
Vương Đình Trường nói:
“Từ trước đến nay anh không phải là một người đàn ông tốt, nhưng vì gặp em, yêu em, nên anh đang cố gắng tốt lên mỗi ngày, hôm nay ở đây, có đầy đủ mọi người chứng kiến, anh muốn nói với em một điều đó là anh yêu em, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Mọi người trong căn phòng khách im lặng, chăm chú
chứng kiến khoảnh khắc này.
Vân Hạ cảm thấy Vương Đình Trường của ngay lúc này, khác hẳn với trước đây, anh rất nghiêm túc. Từ trên cao nhìn xuống, mái tóc đen láy gợn sóng của anh, cặp chân mày kiếm rậm rạp quyến rũ, gương mặt góc cạnh nam tính, cô không nghĩ một người đàn ông đẹp trai như vậy một ngày lại quỳ trước mặt cầu hôn cô đâu.
“Em đồng ý” Vân Hạ run rẩy hạnh phúc nói.
Những giọt nước mắt hạnh phúc cũng từ từ trào ra.
Cô cảm nhận được tình cảm này của Vương Đình Trường, hai tuần nằm viện, anh chăm sóc cô như thế nào cô đều hiểu hết. Trước đây vẫn cứ nghĩ người này không hề nghiêm túc, luôn luôn cợt nhả trăng hoa, đó là do anh chưa gặp đúng người, nên anh không để tâm, nhưng lần này anh lại rất để tâm đến cô.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!