Sau khi ra khỏi phòng Thiên Từ, anh đi qua phòng Thiên An, cô bé đã ngủ, còn đạp chăn ra ngoài, anh nhẹ nhàng chỉnh chăn ngay ngắn cho cô bé, ngồi xuống cạnh giường vuốt những sợi tóc bung xõa trên mặt con gái. Anh đột nhiên hạnh phúc mỉm cười, có một đứa con vô ưu vô nghĩ như thế này, suốt ngày luôn suy nghĩ dùng cách gì để bảo vệ con tốt nhất, đó cũng là một niềm vui. Ba tháng anh không tỉnh lại cô bé đã cao lên nhiều, nhưng những đường nét trên khuôn mặt vẫn không thay đổi, một chút mũm mĩm, một chút đáng yêu, nhưng hình như đen hơn thì phải. Đều nói con gái gần gũi hơn con trai cũng đúng, từ lúc anh xuất viện, cô nhóc luôn luôn ở bên cạnh anh thủ thỉ vào tai anh những chuyện xảy ra trong thời gian qua dưới cách nhìn của trẻ con. Con Thiên Từ thì khác, cậu bé ít khi chia sẻ hơn, chỉ im lặng ngắm nhìn hoặc có lúc chỉ ngồi trong phòng cả ngày, ban đầu anh không biết là cậu nhóc làm gì trong đó, nhưng có lẽ bây giờ thì anh biết rồi.Việc quản lý một công ty cho dù lớn
.
hay nhỏ cũng không hề dễ dàng, cũng không biết vì sao cậu nhóc lại giỏi giang và thiên phú đến như vậy.
Ngắm nhìn Thiên An một lúc,Vương Đình Quân xuống bếp Pha một ly sữa cho Mai rồi đưa lên phòng cho cô. Mấy hôm nay ở nhà anh không cho cô đụng chạm một chút gì hết, cũng không cho ra khỏi phòng, trừ những trường hợp bắt buộc, anh cảm thấy nếu suốt ngày có cô ở bên cạnh sẽ làm tinh thần của anh tốt hơn. rất nhiều.
Ba tháng qua đã xảy ra khá nhiều chuyện, cô gầy đi trông thấy, bình thường dáng người cô nhìn thì có vẻ gầy nhưng chỗ nào cũng vừa vặn, còn bây giờ giống như là một khối xương di động, mặt mày xanh xao, mắt thâm. quầng, cũng may có thai nhưng cô không nghén như Vân Hạ, nếu không chỉ sợ không bằng con hạc luôn..
“Uống sữa đi em.” Vương Đình Quân đặt ly sữa trên kệ bàn cạnh chiếc giường, Mai đang ngồi dựa lưng vào thành giường, cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ sẫm, trên tay là cuốn sách cẩm nang mang bầu trước đây cô đọc qua rồi, nhưng cũng năm, sáu năm trôi qua, cô quên hết rồi.
“Anh muốn mưu sát vợ bằng sữa đó à?” Mai nhìn ly sữa tỏ ra rất ghét bỏ, một ngày người đàn ông trước
mặt này bắt cô uống ly này là ly thứ ba rồi, ai mà uống cho nồi chứ?
Lúc cô mang bầu lần đầu cũng có uống nhiều sữa đầu, vẫn đẻ ra hai đứa nhóc dễ thương đó chi, bây giờ thì hay rồi, ăn rồi ngồi ở trong phòng, ngày uống mấy ly sữa đến ngán ngẩm.
“Em cần phải được bồi bổ thêm một chút, em tự nhìn em đi, có chút thịt nào nữa đầu, nào, ngoan, ráng uống cho khỏe cả mẹ cả con, được không?” Giọng nói trầm ấm của Vương Đình Quân như có một ma lực gì đó, hoặc là cô đã quá nhớ giọng nói này làm bản thân không tự chủ được mà cầm ly lên uống ừng ực.
Uống xong nhìn lại mới nhận ra, mình bị rơi vào bẫy mỹ nam kế của ông chồng rồi!
Mai bắn cho anh ánh mắt hình viên đạn, như thế muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn vậy.
Vương Đình Quân cúi người xuống, đặt lên trán cổ một nụ hôn nhẹ nhàng rồi cầm ly đi cất.
Hôm sau Vương Đình Trường đưa Vân Hạ về nhà cô, ngôi nhà ở huyện ngoại thành khá nhỏ nhưng lại ấm cúng,Vương Đình Trường đến đây lần thứ đầu tiên là đợt tết, anh đến chúc tết sau đó chở cô lên thành phố.
Mẹ của Vân Hạ tên là Nguyễn Phương Thảo, bà là một giáo viên cấp hai ở một ngôi trường ở huyện, năm nay cũng ngoài năm mươi, sắp đến tuổi nghỉ hưu, khuôn mặt của bà rất phúc hậu và hiền từ, ở khóe mắt bắt đầu
xuất hiện những nét chân chim, hai lúm đồng tiền nở rộ trên khuôn mặt trắng hồng của bà trông rất nổi bật.
“Cháu chào cô.” Vương Đình Trường lễ phép cúi đầu chào hỏi.
“Ừm, vào nhà đi cháu” bà Thảo niềm nở mời.
Vương Đình Trường đi vòng ra sau cốp xe, lấy rất nhiều quà rồi đi vào nhà. Lần đầu tiên đến anh cũng mang rất nhiều quà đến, bây giờ cũng không ít hơn.
Nhà không có gì ngoài điều kiện!
“Cháu không biết cô thích gì nên chỉ mua một ít quả đây ạ”.
Vân Hạ trợn tròn mắt, thế này mà kêu một ít? Để gần nửa cái phòng khách nhà cô mà ít cái gì.
Cô cũng không biết anh chuẩn bị những thứ này từ bao giờ, sáng lên xe đi thôi, không ngờ sau CỐp đã chất đống như vậy.
Cũng thật là tinh tế!
“Cô cảm ơn, đến nhà là được rồi, quà cáp làm gì nhiều vậy, nhà chỉ có một mình cô, không dùng nhiều vậy đâu.”
Mặc dù đã biết nhau từ tết, cũng thường xuyên chào hỏi nhau qua điện thoại, nhưng việc con gái mình có thai trước khi kết hôn cũng làm bà Thảo phải suy nghĩ rất nhiều.
Bà là một giáo viên, yêu cầu đối với con gái có chút khắt khe hơn, thời đại bây giờ chuyện như thế này đều
là chuyện rất bình thường, nhưng bà vẫn rất để tâm. Đây cũng là suy nghĩ chung của hầu hết các bà mẹ, không phải họ sợ thiên hạ dèm pha, nói bóng nói gió mà họ sợ Con gái mình đi lấy chồng trong tình cảnh như vậy sẽ bị nhà chồng khinh thường, như thể bất chấp tất cả đề được gả vào nhà họ. Gia thế của Vương Đình Trường lại không phải dạng vừa, nhất nhì cái thành phố này, chỉ sợ con gái bà sẽ chịu ấm ức ở nhà chồng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!