Quý Nhượng giẫm tàn thuốc, không biết đang dặn ai: “Đi ra ngoài xem thử có ai không.”
Khuất Đại Tráng lập tức xông ra ngoài, rất nhanh lại xông vào: “Không còn! Không còn ai cả! Tuyệt đối không ai phát hiện chúng ta đang ở đây hút thuốc!”
Quý Nhượng lúc này mới khoát tay: “Thế đi thôi.”
Cả đám người mắt đẫm lệ mờ mịt bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Quý Nhượng đi cuối cùng, vừa bước ra nhìn, quả nhiên cầu thang đã không còn ai. Anh im lặng đi ra ngoài cổng trường, đôi chân dài leo lên mô tô leo núi của mình, Khuất Đại Tráng vội vàng gọi: “Anh Nhượng, anh đi đâu vậy? Nơi hẹn đánh nhau không phải bên đó!”
Giọng Quý Nhượng nhàn nhạt: “Không muốn đánh nữa, giải tán thôi.”
Khuất Đại Tráng: “???”
Mẹ nó, còn có thể giải tán ư?
Quý Nhượng khởi động xe, ‘ùn’ một tiếng liền không thấy bóng dáng.
Sau đó người trong mấy trường xung quanh đều nghe nói, đầu gấu Quý Nhượng của Nhất Trung ‘boom kèo’ đám du côn, có nhiều bạn học đều nhìn thấy một đám thiếu niên nhuộm tóc cam đỏ lục lam chàm tím cầm gậy run run đứng trong gió lạnh chờ từ sáng đến tối, sau đó bị đám đông vây xem nhiệt tình báo cảnh sát bắt đi.
Mọi người:!!!
Trâu quá đại ca ơi, mượn tay kẻ khác, không tốn một binh một chốt nào, trong lúc nhàn hạ có thể khiến cho kẻ địch tan thành mây khói!
Đầu gấu bạo lực của Nhất Trung lại có thêm một tên mới: Âm hiểm.
Bấy giờ, đại ca âm hiểm đang ngồi trong lớp, dù bất kì ai thúc giục, thì anh vẫn không nhúc nhích.
Khuất Đại Tráng gấp đến muốn khóc: “Mau đi thôi anh Nhượng! Còn ba phút nữa là vào tiết rồi, lão Lưu đến chúng ta chắc chắn không đi được! Đến lúc đó đám người của Lục Trung nhất định sẽ nói chúng ta nhận thua!”
Bọn họ hẹn chiến game với đám người Lục Trung, nhất định phải phân thắng thua trong trò chơi. Đã nói là cùng nhau trốn học đi net, kết quả Quý Nhượng vừa đi đến cửa lại vòng về, sống chết không chịu đi.
Quý Nhượng lấy quyển sách toán duy nhất trong cặp ra: “Tao không muốn trốn học, tao muốn học hành.”
Khuất Đại Tráng suy sụp: “Tiết sau là tiết tiếng Anh mà đại ca!”
Quý Nhượng mặt không đổi sắc: “Tiếng Anh thì sao? Tiết tiếng Anh không thể học toán ư? Trong sách toán cũng có từ tiếng Anh vậy.”
Anh lật trang sin, cos, tan ra, chỉ cho Khuất Đại Tráng xem.
Mọi người: “...”
Chuông vào tiết vang lên, bóng dáng thanh mảnh bồi hồi ngoài hành lang không thể không quay về lớp học, Quý Nhượng nhìn thấy cô đã rời đi, thở phào một hơi.
Lưu Nghiêu xuất hiện ở cửa sau lớp học, vỗ vỗ cửa gỗ: “Chuông vào tiết vang lên rồi, không nghe thấy à? Ngồi đàng hoàng cho tôi! Khuất Bằng! Đang nói em đấy!”
Khuất Đại Tráng lần đầu tiên nảy ra ý định soán ngôi.
Thật là đáng giận lắm rồi!
Đại ca vừa rồi nói muốn chăm chỉ học hành giờ đã uể oải gục lên bàn ngủ.
Mấy ngày sau đó, Thích Ánh không đến tìm anh nữa.
Trường rộng như thế, chỉ cần không cố ý, căn bản rất khó gặp nhau. Khi anh nhận được kết quả mình muốn, lại cảm thấy không vui như thế, ngược lại rất buồn bực, nhìn ai đều không vừa mắt.
Anh cảm thấy mình có bệnh.
Người ta theo đuổi mày, mày không vui, người ta không theo mày nữa, mẹ nó, mày cũng không vui.
Quý Nhượng buồn bực gác một chân lên bàn.
Khuất Đại Tráng giật mình, lập tức lớn tiếng nói: “Anh Nhượng, bọn em không phải ý đó!”
Quý Nhượng vẫn luôn thất thần không nghe thấy bọn họ đang nói gì, mặt không biểu cảm: “Thế chúng mày là ý gì?”
Khuất Đại Tráng nghiêm túc: “Bọn em cũng cảm thấy Thích Ánh nên lấy hạng nhất! Đang vì cô ấy mà bất bình!”
Anh giật lấy di động của Khuất Đại Tráng, cúi đầu nhìn hai cái, cuối cùng cũng hiểu.
Trên diễn đàn Nhất Trung tạo bài viết bình chọn hoa khôi trong trường, Thích Ánh cũng nằm trong top. Hạng nhất là Tiết Mạn Thanh, hạng nhì là lớp phó văn nghệ lớp 11/2 Triệu Đô Nam, thứ ba là Thích Ánh.
Không biết ai lén chụp ảnh cô, cô đang ngồi trong lớp học, mặc đồng phục bình thường, rất chăm chú ‘nghe’ bạn học bên cạnh nói chuyện, gương mặt nhìn nghiêng nổi bật với lông mi cong dài, một lọn tóc rũ xuống bên cằm, đặc biệt thanh lệ.
Đây chính là hình mẫu mối tình đầu của tất cả nam sinh.
Bên dưới bình luận còn có người ghi: Nói đùa chắc, kẻ câm điếc cũng có thể trở thành hoa khôi của trường ư?
Bình luận này đã khiến cho mọi người ầm ĩ tranh luận.
Người bình luận sôi nổi nhất là id có tên ‘Gần bùn không nhiễm mùi bùn’, đại khái là fan trung thành của Thích Ánh, nhảy vào mắng chửi toàn bộ những kẻ mỉa mai Thích Ánh.
Quý Nhượng hỏi Khuất Đại Tráng: “Mày cũng vote rồi?”
Khuất Đại Tráng: “Em… Em không...”
Lưu Hải Dương: “Nó vote cho Triệu Đô Nam.”
Khuất Đại Tráng: “???”
Khỏi làm anh em nữa!!!
Giọng Quý Nhượng âm trầm: “Tụi mày đi đăng kí thêm nhiều tài khoản.”
Khuất Đại Tráng lập tức lấy công chuộc tội: “Đã rõ! Bọn em nhất định khiến cho Thích Ánh đứng top một!”
Cậu lại bị Quý Nhượng đá một phát: “Vote top một con mẹ mày, vote cho những người đằng sau lên, đẩy cô ấy xuống.” Giọng anh âm trầm rít qua kẽ răng, “Ngày mai đừng để ông đây nhìn thấy ảnh của cô ấy xuất hiện trên đây.”
Mọi người đều run rẩy đồng ý, từ tối đến khuya tạo tài khoản, điên cuồng vote phiếu.
Thức đêm chơi game là chuyện thường, thức đêm vote phiếu thật sự là con mẹ nó mới mẻ.
Giống như cày view cho idol vậy.
Nhưng điều quan trọng là người ta theo đuổi idol, đều vote cho idol mà mình yêu thích, mà mẹ nó, bọn họ cả đêm nay đang làm gì vậy?
Gần đến sáng, tên của Thích Ánh cuối cùng cũng nằm cuối, tấm ảnh xinh đẹp nhìn nghiêng của cô rốt cuộc cũng biến mất trên bảng xếp hạng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.
Kết quả là sáng hôm sau thức dậy vừa nhìn, Thích Ánh lại biến thành hạng nhất.
Khuất Đại Tráng ngửa mặt hét dài: “Mẹ nó, ai làm vậy!!!”
Bên kia, Du Trạc cả đêm không ngủ, hai mắt đỏ bừng nhìn vi tính, phát ra tiếng cười lạnh khinh thường: “Vote phiếu ai không biết, dám đấu với tao.”
Mặt trời dần lên, học sinh Nhất Trung trên đường đi học đều kinh ngạc nhìn bài viết đứng đầu kia.
Trong một đêm, số phiếu sao lại tăng nhiều như thế? Thứ tự lại biến hóa lớn như vậy?
Xem ra mọi người đã làm xong bài tập nên quá rảnh rồi.
Trận này lớn như thế, không chỉ Nhất Trung mà người xung quanh Nhị Trung, Tam Trung, Tứ Trung, Ngũ Trung, Lục Trung đều đến vây xem. Xem xem, bỗng phát hiện ra bài viết biến mất, load lại lần nữa, rõ ràng đã xóa mất rồi.
Không chỉ bài viết kia, tất cả các bài viết bình luận hoa khôi trường đều hoàn toàn biến mất.
Người qua đường hóng hớt liên tục kêu gào admin, trách cậu ta sao lại xóa đi.
Trên sân thượng trường học, admin bị thiếu niên cao gầy nắm lấy cổ áo ấn vào lan can, nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của thiếu niên: “Đã xóa sạch rồi chứ?”
Admin run rẩy gật đầu.
Quý Nhượng phủi phủi tay, đá cậu ta một phát, admin lập tức ngã nhào lồm cồm chạy đi.
Anh thấp giọng mắng: “Rốt cuộc vẫn phải để ông đây ra tay.”
Nhìn đám người Khuất Đại Tráng đang run rẩy bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi cậu ta nói, tụi mày đều nhớ rồi chứ?”
Khuất Đại Tráng sợ làm không xong bị đánh liên tục gật đầu: “Nhớ rồi nhớ rồi! Tan học bọn em sẽ cùng cậu ta tiến hành tiếp nhận admin, sau này nhất định sẽ quản page của Nhất Trung! Quản internet, nắm quyền lên tiếng!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!