Liễm Thâm đứng đấy,nhìn Ân Ly đang ngồi trên giường,có vẻ vừa mới tỉnh lại.
Mái tóc hơi rối,má hơi ửng đỏ,có vẻ là ngủ nghiêng người khiến cô có vẻ nhu hoà hơn bình thường,như một con mèo ngoan ngoãn vậy,cục bông đáng iu.
Ân Ly nhìn Liễm Thâm,ho một cái.
"Đến thì ít nhất phải gõ cửa.
" Xong rồi lại còn nhìn người ta không chớp mắt.
Còn liêm sỉ không? Liễm Thâm khẽ tỉnh khỏi giấc mộng,nhìn Ân Ly bằng vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta phải đi rồi.
Tạm biệt cô.
Cảm ơn cô đã chăm sóc ta.
" "Ừ,đi đi.
Mạnh khoẻ!" Ân Ly phủi tay như vứt đi của nợ.
Liễm Thâm nhìn một tràng hắt hủi của Ân Ly mà lòng cảm thấy hơi có gì đó buồn, rồi đi luôn.
[Tỷ tỷ, tỷ làm vậy là không được đâu!].
Nó,quá tội nghiệp cho nhóc bình an đáng thương.
Vì có một người như tỷ tỷ đây.
Ai lại nỡ hắt hủi một người siêu đẹp trai như vậy chứ.
"Ý mi bảo ta mắt mù?" Ân Ly tươi cười hớn hở,nhưng khiến cẩu hệ thống cảm nhận được luồng gió lạnh thổi qua tai.
"Mi không có tai.
" [! !.
].
Jpg.
******************** Ở trong một khu tối khu rừng,là một lăng viện của ma tộc.
"Ma tôn,chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian cho mấy chuyện vớ vẩn.
Tôn chủ không cần phải đến nơi bọn họ cho nguy hiểm.
" "Ta cần ngươi chỉ giáo sao?" Liễm Thâm ngồi trên ghế,hai chân khoác lên nhau,cốc trà trên tay,đôi mắt sắc bén nguy hiểm nhìn tướng dưới mình là Mạc Phí.
Mạc Phí cảm thấy hơi thở nguy hiểm từ chủ tử,liền đã quỳ còn quỳ nữa.
"Chủ tử tha tội!Nhưng thời gian để lấy phong ấn ma tộc sắp đến,nếu chúng ta!.
" "Ta tự có suy nghĩ, ngươi lui đi.
" Liễm Thâm liền cho Mạc Phí lui xuống.
Rất nhiều nghìn năm về trước,chính tộc phong ấn ma tộc,là các con vật mang tính ma tộc mạnh mẽ nhất thì bị phong ấn.
Ma tộc trở nên yếu hơn chính tộc,cũng không biết tại sao ma tộc và chính tộc không thể hoà thuận.
Giờ là lúc phong ấn ma tộc phải được gia hạn,mà phong ấn lại ở bên ma tộc.
Ma tộc chỉ cần đợi đến thời cơ là sẽ tấn công chính tộc để trả thù.