*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai tuần trôi qua và cả hai vẫn cứ tiếp tục bơ nhau như thế. Thật kỳ lạ là vì ban đầu họ vốn đã ghét nhau, ấy vậy mà bây giờ lại ghét nhau đến mức chẳng thèm nhìn mặt nhau
Sashiko chán nản vứt cái que tre vào sọt rác, trong miệng lầm bầm mấy câu rủa mà một thiếu nữ không nên nói ra
Thằng khốn không lông mày đó, đáng lẽ cô không nên cứu nó. Nếu biết trước nó sẽ trả ơn mình bằng cách rủa xả mình một trận rồi bơ mình suốt cả hai tuần liền thì cô đã bỏ nó lại trong rừng cho lũ tội phạm kia chém chết rồi. Đúng là làm ơn mắc oán mà
Vì bơ nhau suốt hai tuần liền nên cũng hai tuần rồi Sashiko chưa có đánh nhau với ai. Cô đã quen mỗi ngày đều được hoạt động gân cốt rồi, bây giờ thằng không lông mày đó không thèm để ý đến cô, vậy nên Sashiko cũng chẳng có ai để đánh. Vốn đã quen đánh với một con quái vật rồi, bây giờ nếu đánh nhau với lũ tép riu tầm thường, cô cũng chẳng vui vẻ được bao nhiêu cả
Vì không có ai đánh nhau nên Sashiko sinh ra buồn chán, Itachi thấy cô suốt ngày ở nhà than ngắn thở dài (cũng có lúc lại lôi mười tám đời tổ tông thằng nhóc không lông mày ở sở cảnh sát ra mà rủa) nên đã vô ý vô tứ nói cô nếu nhớ thì đi xin lỗi đi, kết quả Sashiko liền nổi điên lên, la hét bảo là ai thèm đi xin lỗi thằng khốn đó chứ
Sasuke khi đó đang vá áo bị cô la hét làm cho giật mình đâm kim vào tay nên liền nổi nóng, mắng cô vài câu, Sashiko đang bực mình nên cũng to tiếng, thế là hai anh em cãi qua cãi lại rồi đánh nhau, làm đổ bể đồ đạc, Itachi xót tiền cũng liền nổi nóng, lớn tiếng bảo Sashiko nếu rảnh rỗi thì ra ngoài kiếm tiền đi, đừng có ở nhà ăn cho nhiều vào rồi sinh sự. Sashiko bị chọc cho nổi giận, liền đùng đùng xách ô ra khỏi nhà, quyết tâm đi tìm việc kiếm thật nhiều tiền về đập vô mặt hai ông anh nhà mình rửa nhục
Edo rộng lớn là thế nhưng Sashiko lại chẳng biết phải đi đâu tìm một công việc thích hợp cho bản thân. Bỗng cô nhớ đến khu phố Taiyou hôm bữa, nghe qua có vẻ rất thú vị nên Sashiko liền chuyển hướng đến đó
Taiyou là thành phố nằm bên cạnh Edo, chỉ cách Edo 20 phút đi đường, tuy là thành phố nhỏ nhưng lại phồn hoa hơn Edo gấp trăm lần. Đứng đầu nơi đây là một địa chủ giàu có, chuyên kinh doanh kiếm lời dựa trên việc mua bán các cô gái
Vâng, Taiyou chính là khu Đèn Đỏ đấy
Gọi là Taiyou (mặt trời) nhưng nơi này chả khác lỗ đen vũ trụ là bao. Có người bảo những cô gái một khi đã bước vào nơi này rồi thì sẽ không có đường trở ra, mà nếu có trở ra thì cũng chỉ còn xác chứ không còn mạng
Taiyou là khu Đèn Đỏ lớn nhất Nhật Bản. Là khu đèn đỏ nên hầu hết người dân sống ở đây đều là phụ nữ. Từ dung mạo tầm thường đến nhan sắc diễm lệ, không kiểu phụ nữ nào là Taiyou không có
Vừa đặt chân đến đây, Sashiko đã bị sự phồn hoa và xa hoa nơi đây làm cho choáng ngợp
Các mái nhà màu đỏ son, tường sơn trắng lấp lánh như nạm ngọc. Có rất nhiều các ngôi nhà hoàng kim, giống như là được xây nên từ vàng. Những cô gái đi lại trên đường đều ăn mặc và trang điểm lộng lẫy, những bộ kimono đắt tiền mà họ khoác trên người làm Sashiko thích mê cả mắt
Cô vốn sinh ra với hai dòng máu chiến binh, lại được nuôi lớn bởi hai người anh trai (và thi thoảng cũng là một ông bố quái vật) thành thử ra việc ăn mặc không được chú trọng cho lắm. Tuy bình thường cô cũng ăn mặc hợp thời trang, nhưng so với các cô gái như chim công hoa lệ ở đây thì quả thật là kém hơn rất nhiều
"Em gái, em làm gì ở đây vậy?". Một gã đàn ông từ đâu bước lại, khuôn mặt đã hơi đỏ lên vì len rượu "Tôi tìm việc làm". Sashiko thành thật đáp. "Anh có biết chỗ nào ở đây cần thuê người không?"
"Đi theo anh đi, anh sẽ giúp em tìm việc". Gã đàn ông cười nói. "Đảm bảo tiền nhiều không đếm xuể luôn"
"Thật không?". Sashiko mừng rỡ nói
"Qua đây theo anh". Gã đàn ông dâm tà nói rồi dẫn cô đi qua một chỗ vắng, nơi đây còn có một lũ đàn ông say xỉn khác
"Các anh em". Gã đàn ông dắt Sashiko đến nói. "Tôi mang cho các anh em một con hàng ngon nè"
"Ồ xinh thế". Một gã tiến lại, xem xét Sashiko và nói. "Bao nhiêu tiền?"
"Không biết". Gã kia nói. "Nhưng ăn mặc như thế này thì chắc cũng chả đắt lắm đâu"
Sashiko không hiểu ý "ăn mặc như thế này" là có ý gì
Hôm nay cô mặc một chiếc váy không tay xếp lớp màu trắng với họa tiết cherry, bên ngoài khác một lớp áo ngắn tay màu đỏ, do váy không dài lắm nên để lộ ra cặp chân dài thon thả. Đám đàn ông động dục lâu ngày trông thấy mà thèm nhỏ dãi "Không phải anh nói sẽ cho tôi một công việc tiền nhiều không đếm xuể sao?". Thấy mấy gã lăm le lại gần, bản năng Hanae bắt đầu mách bảo Sashiko có chút gì đó không hay
"Thì công việc đây này". Một gã nói. "Em thỏa mãn bọn anh, bọn anh sẽ trả em đầy đủ tiền, đảm bảo em đếm không xuể luôn"
"Mau cởϊ qυầи áo ra nào". Một gã nói, túm lấy hai bên vai Sashiko, định giúp cô lột bỏ lớp áo vướng víu
Tuy Sashiko không hiểu chuyện tình ái, nhưng Itachi và Sasuke đã căn dặn cô rất kỹ càng. Nếu có một đám đàn ông, phụ nữ cũng vậy mà đòi cởϊ qυầи áo cô ra thì tuyệt đối là người xấu, phải đập ngay không chần chừ
Do Sashiko quá ngốc mấy chuyện này, nên Utachi và Sasuke ngày nào cũng căn dặn cô, Sashiko sớm đã thuộc lòng lời hai anh dạy. Vậy nên ngay khi tên đàn ông vừa định cởi lớp áo ngoài của cô ra, Sashiko đã mạnh tay vật ngã hắn "Con nhỏ này, mày làm gì thế hả?". Một gã tức giận vung đấm xông lên
Sashiko bình thản nắm lấy đấm của gã, mạnh tay bẻ gãy rồi đạp gã ngã lăn ra đất
"Con khốn". Thấy đồng bọn nằm trên đất kêu đau, đám đàn ông liền tức giận xông lên hết
Sashiko đâu phải loại con gái ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt. Huống hồ lũ đàn ông này ngay từ đầu đã chẳng phải đối thủ của cô, vậy nên chỉ trong chốc lát, Sashiko đã đập chúng ngã lăn ra hết
"Thân thủ khá đấy chứ". Tiếng của ai đó vang lên làm Sashiko giật mình cầm ô lên
Một bóng người từ trên mái nhà nhảy xuống, là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, tóc trắng như tuyết, khuôn mặt tuy khá khó ưa nhưng nhìn qua không giống như người xấu
"Nhóc con, từ đâu đến vậy?". Ông nói
"Edo". Sashiko đáp
"Sao lại đến đây?"
"Tìm việc" "Nhìn nhóc cũng đâu phải loại con gái sẽ đi làm mấy công việc này". Người đàn ông nói. "Thân thủ lại khá thế này, sao lại đến đây cơ chứ?"
"Ông là ai?". Sashiko hỏi
"Ta hả?". Người đàn ông nói. "Ta tên Jiraiya, khách quen khu này, còn nhóc?"
"Tôi tên Sashiko". Sashiko nói. "Ông có biết chỗ nào ở đây tuyển người làm không?"
"Thân thủ nhóc khá thế này mà đi làm kỹ nữ thì phí lắm". Jiraiya ngẫm nghĩ nói. "Hay là theo ta đi? Chỗ ta đang cần một người như nhóc"
"Lương cao không?". Hai mắt Sashiko lấp lánh ánh vàng
"Cao chứ". Jiraiya nói. "Lại còn bao ăn bao ở, nhóc muốn ăn bao nhiêu cũng được"
Nghe đến muốn ăn bao nhiêu cũng được, lại nghĩ đến cảnh mình đang giận dỗi hai anh bỏ nhà ra đi nên cũng không có chỗ ở, thành thử Sashiko liền đồng ý ngay
Jiraiya đưa cô đến một tòa nhà sang trọng cao chót vót, rồi lại đưa cô đến một căn phòng trông cũng rất sang chảnh khác "Chính xác thì tôi phải làm việc gì thế?". Sashiko tò mò hỏi
"Bảo vệ cho một Oiran (hoa khôi)". Jiraiya nói, tiện tay mở cửa vào phòng
"Izumi, ta mang bảo vệ đến cho cô này". Ông nói
"Ngài mang ai đến vậy?". Một cô gái lên tiếng
Cô gái vừa lên tiếng đã thành công thu hút sự chú ý của Sashiko. Không phải chỉ bằng chất giọng trong trẻo như sơn ca mà cô vừa cất lên mà còn là vẻ ngoài xinh đẹp như tiên nữ giáng trần
Người con gái xinh đẹp này có mái tóc và đôi mắt đen khá giống với Sashiko, nhưng khí chất thì khác hoàn toàn. Nếu Sashiko mang vẻ đẹp của thiếu nữ mới lớn vẫn còn ngây ngô thì cô gái này lại mang vẻ đẹp của một người phụ nữ thật sự. Làn da trắng như ngọc, mái tóc đen tuyền búi cầu kỳ hoa lệ, bộ kimono quý tộc màu đỏ càng thêm phần tôn quý. Sashiko trông thấy mà u mê cả ra "Chị ấy đẹp quá". Sashiko buột miệng nói
Người con gái tóc đen hơi ngạc nhiên rồi bật cười khúc khích, nụ cười đẹp như hoa nở, như trăng tròn
"Chào chị, em là Sashiko". Sashiko vui vẻ chạy tới bên cô gái xinh đẹp. "Nghe Ji-chan nói thì từ giờ em sẽ là bảo vệ cho chị"
Izumi trông thấy vẻ hồn nhiên của Sashiko liền cười rất vui vẻ. Cô vốn rất thích trẻ con, tuy Sashiko không phải là con nít, nhưng cái sự ngây ngô đáng yêu này thật sự khiến người ta yêu thích không thôi
"Chị là Izumi". Izumi đáp. "Từ giờ mong em giúp đỡ"
"Chị yên tâm". Sashiko chắc chắn nói. "Từ giờ em nhất định sẽ cố gắng hết sức, bất cứ kẻ nào dám làm hại chị, em sẽ đập chúng ra bả"
"Vậy nhờ hết vào em nhé". Izumi vừa cười vừa xoa đầu Sashiko
"Thấy cô thích nó ta cũng mừng". Jiraiya cười hài lòng nói. "Cơ mà nó bảo một bữa nó ăn được tới 20 chén cơm đấy, cô cẩn thận nhé" "Không sao". Izumi cười khúc khích. "Có ăn 100 chén tôi cũng sẽ nuôi được mà"
Trong nháy mắt, Sashiko liền có cảm giác người này là một thiên thần hạ phàm
"Vậy ta đi trước nhé". Jiraiya nói, vờ ra vẻ chán chường. "Mấy cô gái các cô cứ thích làm phiền lão già này thôi"
"Cảm ơn ngài nhiều lắm ngài Jiraiya". Izumi nói
"Ji-chan, cảm ơn ông nhiều lắm". Sashiko cũng nói
Jiraiya xua tay bảo không có gì rồi rời đi
"Sashiko bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?". Izumi hỏi
"Vài tháng nữa thì em được 16". Sashiko đáp. "Còn Izumi-chan?"
"Chị vừa tròn 20". Izumi nói. "Chắc em cũng phải khó khăn lắm mới đến đây nhỉ?"
"Dạ". Sashiko tủi thân dụi đầu vào lòng Izumi. "Hai anh bảo em vô dụng, chỉ biết cho nhiều rồi gây sự nên đuổi em đi tìm việc làm"
"Sao có thể đuổi em gái mình ra ngoài như thế chứ?". Bản năng làm mẹ trỗi dậy, Izumi liền nói. "Em có ăn được bao nhiêu đâu, cùng lắm thì 20 chén cơm mỗi bữa thôi, hai tên đàn ông lại không thể nuôi nổi em, đúng là vô tích sự. Sau này em hãy ở lại đây, chị sẽ nuôi em, em muốn ăn bao nhiêu chén cơm thì ăn bấy nhiêu chén cơm" "Izumi-chan như thiên thần vậy". Sashiko cảm động ôm chầm lấy Izumi
Izumi bật cười, hiền từ xoa xoa đầu Sashiko
"Em có muốn mặc quần áo của chị không?". Izumi nói. "Ở đây thì hầu hết mọi người đều phải mặc kimono, chỗ chị cũng có mấy bộ cỡ em, chị chưa mặc lần nào cả, em có muốn thử không? Chị sẽ giúp em chải tóc"
"Dạ được ạ". Nghe có quần áo mới, Sashiko liền vui vẻ cả ra
Izumi bật cười, cảm thấy mình như vừa vớ được một món báu vật đáng yêu
Trời bắt đầu tối dần, Edo vẫn như cũ nhộn nhịp. Ở nhà Uchiha, có hai anh em nào đó bắt đầu đứng ngồi không yên
"Sao giờ này chưa về nữa?". Sasuke đi qua đi lại nhìn đồng hồ
"Có phải anh hơi nặng lời không?". Itachi nói. "Con bé còn nhỏ, lại là con gái, anh mắng nó như vậy có phải khiến nó tổn thương rồi hay không?"
"Anh đang nói về em gái Sashiko của chúng ta đấy, không phải một con nhỏ trong shoujo manga nào đâu". Sasuke nói. "Tuy nó hơi bạo lực, nhưng không giận dai, anh nặng lời với nó một chút rồi làm chút gì đó ngon ngon cho nó ăn là nó bỏ qua hết mà" "Nhưng sao giờ này Sashiko vẫn chưa về?". Itachi nói. "Không phải nó xảy ra chuyện rồi chứ?"
"Chắc là gặp chút rắc rối trên đường về thôi". Sasuke ngẫm nghĩ rồi nói. "Tý lát nữa nó đói thì mò về ấy mà, anh với em ráng nhịn rồi xin lỗi là được"
"Chắc anh sẽ ra ngoài tìm nó". Itachi nói rồi đứng dậy, túm lấy áo khoác để trên sofa. "Không thể để Sashiko lang thang ngoài đường như vậy đến tối được, dù sao nó cũng là con gái"
"Vậy em đi với anh". Sasuke cũng nói
"Reng"
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên làm Itachi và Sasuke giật mình, cả hai thầm nghĩ từ bao giờ Sashiko về nhà mà bấm chuông cửa thế?
Nhưng khi mở cửa, cả hai liền thất vọng
Không phải đứa em gái đáng yêu của bọn họ mà là hai thằng nhãi nào đó
"Đây có phải là tiệm Vạn Năng nhà Uchiha không ạ?". Người con trai tóc vàng, làm da rám nắng với khuôn mặt có 6 cái râu mèo cực kỳ nổi bật nói "Cậu tìm ai?". Itachi hỏi
"Bọn tôi đến để thuê các anh". Người còn lại là một thiếu niên tóc dài màu đen, mắt trắng như ngọc trai nói
"Vào trong rồi nói". Itachi nói
Bốn người vào phòng khách, Sasuke mang trà ra rồi nói. "Tôi là Sasuke, đây là anh tôi Itachi, hai người xưng hô thế nào?"
"Tôi là Neji". Thiếu niên tóc dài nói. "Đây là hôn phu của em gái tôi, Naruto"
"Hai người cần chúng tôi làm việc gì?". Itachi vào thẳng vấn đề
"Bọn tôi cần các anh tìm một người". Naruto nói, xong lấy từ trong túi áo ra một tấm ảnh đưa cho Itachi. "Đây là hôn thê của tôi, Hinata, cô ấy mất tích đã vài tháng rồi nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm ra. Chúng tôi vừa nhận được tin của cảnh sát, có người bảo nhìn thấy cô ấy ở Taiyou, do khu đó là một nơi biệt lập không thuộc sở hữu của chính quyền nên người của cục cảnh sát cũng không thể nào làm việc hết khả năng được, do vậy có người đã bảo bọn tôi đến đây tìm các anh" "Có người nói nhà Uchiha việc gì cũng làm, lại làm ăn rất chất lượng uy tín". Neji nói. "Tôi cũng đã điều tra qua, tôi biết lúc trước các anh là lính đánh thuê của thế giới ngầm, tuy bây giờ đã làm ăn chân chính nhưng việc tìm người ở Taiyou chắc là cũng không làm khó các anh đâu nhỉ?"
Itachi và Sasuke nhìn tấm ảnh một lúc lâu vẫn không lên tiếng
Taiyou là khu rất phức tạp, lão địa chủ đứng đầu nơi đó lại không phải dạng người có thể tùy tiện dây vào. Lạng quạng mà nhận việc, e là sẽ nguy hiểm
"Làm ơn, xin hai anh". Giọng Naruto đột ngột run rẩy là hai anh em nhà Uchiha giật mình
"Cô ấy là tất cả của tôi". Naruto nói. "Đã mấy tháng rồi tôi không có tin tức gì của cô ấy, tôi thật sự rất lo lắng"
"Địa chủ đứng đầu nơi đó rất có quyền lực". Neji vỗ vai Naruto nói. "Nhà tôi và Naruto đều là người dân làm ăn bình thường, một mình chúng tôi thì không thể nào đột nhập nơi đó được" "Mấy tháng qua chúng tôi đã nhờ vả khắp nơi rồi, nhưng không nơi nào giúp được hết". Naruto nói. "Bây giờ chỉ còn biết trông cậy vào hai anh, xin hai anh làm ơn giúp cho"
Itachi nhìn tấm ảnh trên tay, đó là một cô gái rất xinh, nụ cười hồn nhiên trong sáng, phần nào đó cũng khá giống với Sashiko nhà anh
Một lát sau, Itachi lên tiếng. "Được, tôi sẽ nhận vụ này"
"Ngày mai chúng ta sẽ đến Taiyou thăm dò trước rồi hẳn lên kế hoạch kỹ càng". Itachi đáp
"Không phải Taiyou là khu Đèn Đỏ sao?". Neji nói. "Buổi tối đi mới là tốt nhất chứ"
"Tôi phải đi tìm em gái tôi đã". Itachi nói. "Con bé đã ra ngoài từ sớm rồi mà vẫn chưa về, tôi sợ con bé xảy ra chuyện, mong các anh hiểu cho"
"Đêm nay các anh cứ tạm nghỉ lại nhà tôi đi". Sasuke nói. "Đợi anh trai và em gái tôi về thì chúng ta sẽ lên kế hoạch kỹ càng hơn" "Vậy trăm sự nhờ vào hai anh". Naruto và Neji đồng loạt nói
Đại khái đây là trang phục của Sashiko. Lưu ý, đây chỉ là vấn đề trang phục, không phải Sashiko
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!