Vương Chí Tinh hơi nhăn mày, đôi mắt tỏ ý không vừa lòng với thái độ của cô.
Ít nhất Doãn Tâm là người hiểu chuyện, dạy dỗ con cái sẽ không hề có sơ sót.
“Doãn Nghi, ta là cha ruột của con, mẹ con cũng tốn không ít công sức nuôi dạy con, con…”
“Cha ruột?” Chưa kịp để ông ta nói hết câu, cô đã hừ lạnh một tiếng cắt ngang, vì nghe hai tiếng “Cha ruột” mà nụ cười trên môi cô đầy vẻ chế giễu và trào phúng “Hóa ra ông vẫn nhớ ông là cha tôi cơ đấy.”
Ông ta có tư cách gì mà ngồi đây giáo huấn cô.
Từ lúc cô sinh ra, đã bao giờ biết đến khái niệm “Cha ruột” này đâu.
Ông ta bỏ rơi mẹ, vứt bỏ đứa con này khiến một phần tuổi thơ của cô chỉ là màu u tối.
Trong quá trình trưởng thành của cô, không hề có chút bóng dáng của người cha này.
Công sức của ông cùng lắm chỉ góp phần tạo ra cô mà thôi.
Đã bao giờ cô cần cha, ông đã có mặt, đã bao giờ ốm, ông đã ở bên.
Cái ông cho cô và mẹ Doãn chỉ là những tổn thương mất mát mà thôi.
“Trong suốt hai mươi bốn năm qua, ông đã ở đâu, lúc mẹ tôi mong mỏi ông chờ về ông đã ở đâu, vào ngày của cha ông đã ở đâu…” Nói đến đây, giọng cô có chút nghẹn, đối mắt đã có chút đau đớn, một lớp sương mù đã phủ lên mắt cô nhưng rồi lại nuốt ngược vào trong.
“ …Suốt bao năm qua, ông đã chu cấp cho tôi được đồng nào, ông gây ra tội lỗi rồi bỏ đi chưa có lấy một lần quay lại.
Cha? Chữ này ông xứng đáng nhận sao?”
Rõ ràng là ông ta không hề xứng đáng làm cha.
Hai bàn tay cô nắm chặt, cô muốn rời khỏi đây, và không muốn gặp ông ta thêm lần nào nữa.
“Ta biết, ta có tội.” Giọng ông ta đã trùng xuống không còn vẻ uy nghiêm cao ngạo như lúc đầu nữa.
“Đúng ông có tội, vậy nên ông hãy mang tội của ông mà về đi.” Doãn Nghi nói dứt câu liền cầm túi xách toan đứng dậy bỏ đi.
“Doãn Nghi, con chờ một chút đã.”
Nhận thấy cô đứng lại, ông ta liền tiếp lời “ Hôm nay, ta đến gặp con là vì có chuyện muốn nói, con kiên nhẫn ngồi xuống một lát.”
Nhưng chờ mãi, cô vẫn đứng im bất động.
“Doãn Nghi, ta biết ta có lỗi với hai mẹ con, tội nghiệp này ta nhất định sẽ trả, nhưng trước mắt ta muốn nhận hai mẹ con con về nhận tổ quy tông, đây là ý của bà nội con.
Con và mẹ…”
Nhưng chưa để ông nói hết câu thì Doãn Nghi liền bỏ đi.
Bước ra khỏi quán, cô thực sự không thể ở cùng với người đó thêm một chút nào nữa.
Mặc dù có là cha ruột của cô thì thân phận này ông ta cũng không xứng.
Nhìn đồng hồ đã gần trưa, cô liền vội vàng bắt taxi đến bệnh viện.
Nhưng chưa kịp vẫy một chiếc taxi, thì trước mắt đã xuất hiện một chiếc xe sang trọng màu đen.
Khi kính xe hạ xuống, cô liền sầm mặt.
Lại là Khương Duật Lãng, tại sao hắn cứ bất thình lình xuất hiện bên cạnh cô.
Hắn theo dõi cô sao.
Nhưng sau hôm đó thì trong lòng cô đã dâng lên một nỗi sợ với người đàn ông này rồi.
Thấy anh nhìn mình, cô liền quay phắt người bỏ đi.
Dù có đi bộ cô cũng không muốn đi cùng xe anh nữa, ai biết được anh sẽ làm gì cô nữa.
Nhưng ngay sau đó, cả người cô lại được bế bổng lên.
Cô hơi bất ngờ, nhưng nhìn lên gương mặt của người đàn ông này, cô lại giận.
Cứ thế nằm trong lòng anh, cô không đấm vào người lại la hét “ Khương Duật Lãng, anh làm gì vậy, bỏ tôi xuống.” Đang giữa đường phố đông người, cô lại bị anh bế lên như vậy.
Anh nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe, lách mình vào ngồi cạnh cô rồi ra hiệu tài xế khởi động xe.
Anh kéo cô vào trong lòng, giọng anh vang lên một cách trầm ấm
“Doãn Nghi, em có vẻ thích được trừng phạt nhỉ, anh đã cảnh cáo em rồi mà, hay do anh chưa đủ mạnh tay.”
Doãn Nghi trừng trừng mắt nhìn anh, bị anh ôm vào lòng liền muốn vùng vẫy thoát ra.
Nhưng vòng tay anh như gọng kìm khiến cô dù cho có đẩy cỡ nào cũng không thể thoát ra.
Sau một hồi bất lực, cô đành phải ngồi im.
Bạn đang đọc bộ truyện Tình Một Đêm Có Được Đại Thúc Sắc Lang tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tình Một Đêm Có Được Đại Thúc Sắc Lang, truyện Tình Một Đêm Có Được Đại Thúc Sắc Lang , đọc truyện Tình Một Đêm Có Được Đại Thúc Sắc Lang full , Tình Một Đêm Có Được Đại Thúc Sắc Lang full , Tình Một Đêm Có Được Đại Thúc Sắc Lang chương mới